Phương Vân lắc đầu:
- Thế Khôn, đệ nghĩ quá đơn giản rồi. Ngu Thần là trưởng lão Long Hổ tông, mà huynh là đại tướng quân của triều đình, hai người vốn là thủy hỏa bất dung. Chỉ dựa vào việc huynh mua bảo vật trị giá một vạn sáu trăm ngàn Chu Tước đan ở Tụ Bảo các mà hắn đã muốn mời huynh - một vị đại tướng quân triều đình tới Long Hổ sơn chơi, sau đó còn dâng trà nước chiêu đãi, đệ không nghĩ làm vậy là rất mạo muội sao?
Tôn Thế Khôn cũng không phải là người ngu xuẩn, nghe đến đây thì đã nghĩ ra điều gì đó:
- Biểu ca, ý của huynh là, Long Hổ tông đã sớm có tính toán!
- Không sai!
Phương Vân nhìn Thế Khôn rồi gật đầu, trong mắt của hắn bây giờ tràn đầy sự trí tuệ:
- Huynh cố ý để lại đầu mối bên trong Tụ Bảo các là để cho họ có thể tìm ra tung tích. Ngay khi Ngu Thần biết ta là con của Tứ Phương hầu liền lệnh cho đệ tử đưa thiếp mời. Từ điểm này có thể nhìn ra những nhân vật cầm quyền của Long Hổ tông đã sớm tính toán thâm nhập vào trong triều đình, mà huynh là người may mắn họ gặp phải thôi.
- Vậy...thật sự là bọn họ diễn trò sao?
Tôn Thế Khôn kinh ngạc nói, hắn vẫn không tin vào cái thuyết pháp này.
- Nhưng mà, tên Lưu Giản Ung kia dù sao vẫn là một cường giả Địa Biến cảnh đỉnh phong a!
- Đệ nhầm rồi. Ban đầu tên đại trưởng lão Long Hổ tông kia không hề muốn Lưu Giản Ung ra sân phải chết, chỉ là để hắn dò xét ta một chút thôi. Dĩ nhiên, khi Long Hổ tông để cho hắn khiêu khích ta thì còn có một dụng ý khác, đó là đến lúc cần thiết là có thể bỏ qua ta!
- Ý của huynh là, bọn họ muốn diễn một lúc hai màn ở bên trong tông. Một mặt bọn họ muốn mượn lực lượng của Tứ Phương hầu, nhưng mặt khác cũng không muốn nghiêng hẳn về bên phụ thân huynh. Nếu như có điều gì khác thì bọn họ có thể dựa vào mối thù của huynh và đại trưởng lão mà toàn thân rút lui ra.
Tôn Thế Khôn hiểu ý nói.
Trong mắt Phương Vân cũng có chút kinh ngạc:
- Không sai, bọn họ quả thật có ý định này. Một mặt muốn tiếp xúc với Phương gia ta, một mặt lại không muốn xuất toàn lực. Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy, cho nên, Lưu Giản Ung phải chết!
Phương Vân hơi động, lập tức nhắc nhở:
- Thế Khôn, Phương gia chúng ta giờ đây đã rơi vào một vũng bùn, rất khó bứt ra ngoài. Các người vốn không thuộc trong vũng bùn đó, huynh và mẫu thân cũng không muốn các người phải đi vào cùng. Lần này dẫn đệ tới Long Hổ sơn chính là để cho đệ có thêm kiến thức, hiểu rõ sự tranh đấu bên trong giới tông phái. Đệ phải nhớ kỹ điều này, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bên ngoài, nơi có người thì ắt sẽ có tranh đấu. Triều đình cũng vậy mà tông phái cũng vậy.
Phương Vân đứng dậy:
- Đi thôi, vị Doanh nhân của chúng ta đã hiện ra rồi.
- Đợi một chút.
Tôn Thế Khôn nghe thấy Phương Vân nói vậy thì cảm thấy chuyện ở trên Long Hổ sơn vô cùng phức tạp, đang muốn suy nghĩ kỹ càng thì đã thấy Phương Vân đứng dậy đi xa. Hắn vội vàng phi thân lên đuổi theo.
*****
Bên trong Long Hổ cung.
- Đệ tử Ngu Thần ra mắt chưởng giáo!
Ngu Thần cúi mặt, quỳ sát xuống một cái bồ đoàn. Bên cạnh hắn chính là đại trưởng lão Long Hổ tông, hai người bây giờ quỳ song song với nhau, rất là thân thiện, không hề có bộ dáng tổn thương hòa khí như trươc đó.
Ở ngay phía trước hai người là hai pho tượng một rồng một hổ. Một rồng một hổ này đang nhìn lẫn nhau, gương nanh múa vuốt làm ra bộ dáng giết chóc, vô cùng dữ tợn!
Nghe thấy âm thanh của Ngu Thần, nhãn châu của Chân Long bên cạnh hơi chuyển rồi phát ra một âm thanh vô cùng uy nghiêm:
- Đã gặp rồi?
- Đã gặp!
Ngu Thần cùng đại trưởng lão đồng thời đáp.
- Ừ! Cảm giác như thế nào?
Chân Long nói xong thì xoay đầu nhìn về đại trưởng lão ở bồ đoàn bên phải.
- Thưa hữu chưởng giáo! Tên Phương Vân này đúng là ngoài thô nhưng trong mảnh. Nhìn như vọng động liều lĩnh, nhưng thực chất lại là người khôn khéo, không dễ khống chế.
Đại trưởng lão cung kính nói, âm thanh của hắn vô cùng bình thản, không hề có biểu hiện tức giận như ở dưới Long Hổ Bình. Hắn cúi đầu thấp xuống, thần thái vô cùng cung kính.
- Ngu Thần, còn ngươi?
Nhưng vào lúc này, một âm thanh của nữ tử lại từ bên trong miệng Bạch Hổ ở bên cạnh phát ra. Cũng ngay lúc này, từ trên người Đồng Hổ phát ra một cỗ khí tức thuần âm, tứ chi hơi chuyển động một cái, nghiêng đầu qua một bên, hỏi Ngu Thần.
Thông thường các tông phái đều chỉ có một người là chưởng giáo. Nhưng rất ít người biết rằng chưởng giáo của Long Hổ tông lại là hai vị, một nam một nữ. Hơn nữa, hai người này còn là đạo lữ của nhau.
- Thưa hữu chưởng giáo, đệ tử cũng cho rằng tâm tư người này kín đáo vô cùng, không thể nào dễ dàng bị khống chế được. Sợ rằng việc chúng ta phái Lưu Giản Ung ra dò xét hắn hôm nay đã bị hắn nhìn ra.
- Hừ! Tâm cơ kín đáo thì như thế nào? Ngoài thô trong mảnh thì như thế nào? Hắn cũng chỉ là con của một vương hầu nho nhỏ, cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của cả thiên hạ, cho dù nhảy thế nào thì cũng không nhảy thoát được.
Bạch Hổ phát ra âm thanh lạnh như băng sương, ánh mắt của nó toát ra khí thế cao cao tại thượng, coi thường mọi nhân sinh ở thế gian.
- Nếu như người này đã nhìn ra được sự toan tính của chúng ta thì cũng không cần tiếp xúc với hắn gấp làm gì, cứ đợi một chút đi. Đợi đến khi hắn cần sự giúp đỡ thì chúng ta hãy ra tay một chút, sau đó đem cả Phương gia nắm chặc ở trong tay.
Chân Long ở bên trái lộ ra thần sắc suy tư, mở miệng nói.
- Dạ, chưởng giáo!
Ngu Thần cùng đại trưởng lão đồng thanh nói.
- Ừ, tiếp tục giám thị tên Phương Vân đó. Mặt khác, các ngươi hãy phái người đi lên kinh thành một chuyến, tiếp xúc với các vương công tử đệ khác xem sao. Long Hổ tông chúng ta tuyệt đối không đem cả vận mệnh đặt lên một nơi được. Nếu như khó mượn hơi Phương gia thì chúng ta đi tìm hiểu địch nhân của họ xem. Không phải Trấn Quốc hầu bất hòa với Phương gia sao? Đi tìm họ thử xem.
- Vâng.
Hai người cung kính nói.
Một rồng một hổ gật đầu, sau đó cả thân thể cứng đờ lại, lại hóa thành tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.
Đại trưởng lão cùng Ngu Thần liếc nhìn nhau, sau đó cung kính thối lui khỏi Long Hổ cung.
*****
Cách ba trăm dặm ở phía đông Long Hổ sơn, có một đạo thân ảnh đang chạy vội vã trên các cành cây, mỗi lần hắn nhảy một cái thì đã ra xa hơn mấy chục trượng.
Đột nhiên ngay lúc này đạo thân ảnh đó cảm ứng được điều gì đó, hai tay kết ấn lại, miệng nhẩm ra một âm thanh kỳ lạ. Ầm một tiếng, người này đã hóa thành một làn khói xanh, làn khói xanh này phân tán ra thành vài luồng tán vào trong các thân cây, biến mất không thấy gì nữa.
Tiếng gió khẽ vang lên, đã có hai đạo thân ảnh khác hiện ra trên bầu trời của khu rừng này.
- Kỳ quái, mới vừa rồi còn nhìn thấy tinh mang số mệnh của hắn, sao thoáng cái đã mất rồi.
Tôn Thế Khôn đứng ở trong hư không, nhìn lướt qua bốn phía rồi hiện ra thần sắc nghi hoặc. Cho dù là một cường giả có thực lực hơn xa hắn thì cũng không thể nào trong nháy mắt đã biến mất khỏi cảm giác hắn nhanh như vậy được.
- Hắn chạy không xa đâu, đệ dùng Sưu La Thiên Địa đại pháp tìm tòi chung quanh xem sao.
Phương Vân nói.
Cùng lúc đó, Phương Vân đã mở Thiên Long Nhãn ở ngay mi tâm ra, quy tắc thế giới lập tức hiện ra ngay trong mắt Phương Vân.
- Hử?
Chỉ chốc lát sau, cơ hồ là Phương Vân cùng với Tôn Thé Khôn đều nhìn vào một cây đại thụ ở phía trước. Cây đại thụ này nhìn qua thì dường như không có gì cả, nhưng Phương Vân lại Tôn Thế Khôn có thể nhìn thấy một bóng người vô cùng nhạt ở trên thân cây này.
Đạo thân ảnh này mỏng như một lớp giấy vậy, hơn nữa chỉ có khoảng ba thước mà thôi. Nếu nhìn qua thì không hề giống người chút nào, ngược lại giống như là bóng của mấy tầng lá cây vậy.
- Biểu ca, đệ phát hiện ra hắn rồi!
- Huiynh cũng phát hiện ra hắn!
Hai người đồng thời nhìn chăm chú vào thân cây mà Xuyên Khẩu Dương Giới đang ẩn thân.
- Công pháp thật là quỷ dị. Hắn lại đem tinh khí của mình hòa tan thành một thể với đại thụ này. Nếu như không phải thực lực của hắn không đủ, không thể nào đem cái bóng của mình xóa đi thì đệ cũng không thể nào phát hiện được.
Tôn Thế Khôn nhìn Phương Vân nói. Tên Doanh nhân này không hiểu được tiếng nói của trung thổ, Tôn Thế Khôn cũng không sợ hắn biết.
- Từ thời xa xưa, bát hoang vốn hợp nhất với nhau, nhưng đến thời đại thượng cổ thì lại phân chia ra. Mà sau cuộc chiến của Đại Chu hoàng triều chúng ta với các tông phái thì có rất nhiều đạo thống đã bị mất đi, còn đại Doanh Châu thì không hề bị chiến hỏa liên lụy chút nào cả. Theo huynh đoán, rất có thể đại Doanh Châu này có ẩn chứa bí mật của thời thượng cổ, thậm chí là viễn cổ.
Phương Vân có chút suy tư nói.
- Chắc không có đâu! Đại Doanh Châu quá xa trung thổ, văn minh không phát triển, ngay cả phụ thân đệ cũng không tính đem hàng hóa ra đó buôn bán. Vùng đất khô cằn đó sao có thể có bí mật gì của thời viễn cổ cơ chứ!
Tôn Thế Khôn nói.
- Ta chỉ suy đoán mà thôi! Đại Đế Thang thượng cổ đã từng đem một lượng lớn Viêm Ma thượng cổ phong ấn lại, chắc hẳn chỗ đó có điều gì kỳ dị thì mới đáng để Đại Đế Thang coi trọng như thế.
Trạng thái của Xuyên Khẩu Dương Giới bây giờ vô cùng cổ quái. Tuy lúc này hắn không có trái tim, không có huyết nhục, cũng không hề hô hấp, cả thân hình đã hòa tan thành một thể với đại thụ, nhưng không hề chết đi. Hắn cảm nhận được thực lực của hai người trước mắt vô cùng cường đại, cho nên hắn không dám nhúc nhích.
Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao hai người lại cứ nhìn về đại thụ mà hắn đang ẩn thân thế này. Xuyên Khẩu Dương Giới hắn vô cùng tự tin với bí thuật của mình, hắn tin tưởng hai người trung thổ này đang nhìn điều gì đó chứ không phải đã phát hiện ra mình. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác bất an, hơn nữa, cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.
- Tâm chí của tên Doanh nhân này cũng kiên định thật, bị chúng ta nhìn chăm chú lâu như vậy mà vẫn cứ tưởng là không bị phát hiện.
Phương Vân nhìn nơi ẩn thân của Xuyên Khẩu Dương Giới, thản nhiên cười. Sau đó tay áo vung lên, lập tức có một bàn chưởng đánh tới cây đại thụ.
Ào ào!
Một cỗ hấp lực cường đại từ bên trong chưởng thế phát ra, cây đại thụ lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc. Dường như đang có một cỗ hấp lực vô hình hút nó lên.
Vèo!
Xuyên Khẩu Dương Giới có ngu đi nữa thì cũng biết mình đã bị phát hiện. Thân thể thoáng một cái đã tách ra khỏi thân cây, đồng thời có một ánh đao hẹp dài từ trong hư không chém về phía Phương Vân. Phương Vân lắc đầu, năm ngón tay vừa chuyển thành trảo thì tên Doanh nhân đã bị Tinh Phách Đại Thủ ấn hút vào bên trong bức họa hoàng kim.
Sau khi kiểm tra trí nhớ của tên Doanh nhân này xong thì Phương Vân mới mở mắt ra, tươi cười nói:
- Không trách được chúng ta không tìm thấy hắn, sau khi bị đuổi ra thì hắn vẫn chưa từ bỏ. Ngay khi quần phong tranh đấu kết thúc thì hắn lại lần nữa chạy tới Long Hổ Bình, muốn xông vào bên trong Long Hổ cung. Nhưng mà, không ngờ lại bị Đan Đỉnh trưởng lão tống ra khỏi Long Hổ sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...