Hoàng Tộc Đại Chu

Sau khi tế luyện Ngũ Ngục Phong xong, Phương Vân có cảm giác bây giờ không thể nào vận dụng một cách tự nhiên như trước được nữa.

- Xem ra cần phải cẩn thận chăm sóc trong một thời gian ngắn rồi.

Phương Vân khẽ vẫy tay, đem Ngũ Ngục Phong khổng lồ thu nhỏ lại rồi đưa vào trong đan điền, vận dụng nội lực chăm sóc nó một cách ân cần.

Sau khi điều tức được nửa canh giờ, cảm giác nội lực khôi phục lại được một chút thì Phương Vân mới đứng dậy. Trong lòng khẽ động, Phương Vân lập tức gọi Triệu Bá Ngôn vào.

- Đại nhân, người tìm thuộc hạ!

Triệu Bá Ngôn nói.

- Viên Nặc Tức châu này cho ngươi, lát ngươi hãy theo ta tới chỗ này một chút.

Phương Vân nói.

- Vâng, đại nhân.

Triệu Bá Ngôn cung kính nói.

- Pháp quyết dịch hình hoán cốt ta đưa cho ngươi, ngươi đã tập luyện chưa?

- Bẩm đại nhân, đã có thể vận dụng.

Triệu Bá Ngôn trả lời.

- Ừ, một lát nữa ngươi hãy biến hóa dung mạo một chút rồi mới đi theo.

Phương Vân gật đầu, nói.

Chỉ chốc lát sau, đã có ba mươi tên binh sĩ Đại Chu ở giáo trường được gọi vào phủ đại tướng quân. Lúc ba mươi người này đi ra, đã có hai người được hoán đổi cho Triệu Bá Ngôn cùng Phương Vân. Hai người lúc này đã biến hóa dung mạo, lúc nhìn qua cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.

- Đại nhân muốn đi gặp ai vậy? Sao lại tỏ vẻ quan trọng như thế?

Triệu Bá Ngôn xen lẫn trong đội ngũ, vừa đi ra ngoài vừa thầm nghĩ. Hành động Phương Vân lần này quá mức thần bí rồi.

Sau khi ở trong quân doanh một hồi lâu, Phương Vân cùng Triệu Bá Ngôn đổi lấy một bộ y phục bình thường, sau đó theo đường cung ứng quân lương của thương nhân cho quân đội mà rời khỏi.

Ở phía tây Hoài An thành có một tòa nhà lớn, vô cùng trang nghiêm. Nếu so với các nhà Vương hầu ở kinh thành thì cũng không kém, đây chính là phủ đệ của Tôn thị thương hào.


Tôn thị thương hào là thương đoàn nổi tiếng khắp Đại Chu hoàng triều, thương đoàn trải rộng khắp Cửu châu, cũng là một trong những tiễn trang có sức ảnh hưởng lớn nhất. Trang chủ tên là Vạn Tam, là một thương nhân có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hoài An thành.

Cái tên Vạn Tam này là một danh xưng đối với những phù hào giàu có, ý nói là trong ba vạn người thì nhiều lắm chỉ có ba người như vậy thôi.

Người người chỉ biết trang chủ của Tôn thị thương hào là Tôn Vạn Tam, còn tên thật thì không ai biết cả!

- Tại hạ là Phương Phù, cầu kiến Tôn Vạn Tam - Tôn trang chủ!

Phương Vân dẫn theo Triệu Bá Ngôn, nói.

Hắn nhìn qua một lượt, dưới mái hiên Tôn phủ có treo các đèn lồng màu đỏ. Ở ngay cửa đại môn có rất nhiều thương nhân phú hào ở Hoài An thành đang lui tới, bộ dáng náo nhiệt vô cùng.

- Có bái thiếp không?

Người tiếp đãi là một vị tiên sinh mặc Nho phục màu đen, dưới cằm còn có chòm râu, lúc nhìn qua trông như một vị tiên sinh dạy học.

- Không có.

Thấy vị này nhíu mày, Phương Vân cũng không gấp, thong dong nói:

- Ta được thiếu gia Tôn Thế Khôn mời đến quý phủ.

Nghe thấy tên Tôn Thế Khôn, vị tiên sinh này lập tức giãn chân mày ra. Trong Hoài An thành này, người người đều biết Tôn Vạn Tam có nhi tử, nhưng mà tên thật thì không ai biết cả. Trừ những người thân cận, không ai có thể biết được.

- Phương thiếu gia chờ một chút, ta đi thông báo cho thiếu gia.

Vị tiên sinh này không dám chậm trễ, vội vàng đi.

Chỉ chốc lát sau, một người thiếu niên mặt mày thanh tú, vận áo màu đen, tay cầm một tay quạt đang đi tới. Mới vừa đi tới thấy được Phương Vân thì hắn khẽ nhíu mày, hắn không nhận ra được hai người này.

- Còn nhìn làm gì, còn không mời ta vào trong?

Phương Vân truyền âm cho Tôn Thế Khôn nói.

Tôn Thế Khôn nghe được thì khẽ chấn động, lập tức nhận ra được giọng của Phương Vân:

- Bên ngoài...


- Đừng nói, nơi này có nhiều người. Có gì thì cứ vào trong hãy nói!

Phương Vân nói.

- Ừ!

Tôn Thế Khôn gật đầu, nhưng ngay sau đó liền truyền âm lại:

- Biểu ca, huynh dù sao cũng là Bình Yêu đại tướng quân của triều đình, cũng sắp lên làm Vương hầu rồi. Sao lại thần bí như vậy? Như là đang kiêng kỵ gì đó vậy?

- Ta làm như vậy là có đạo lý, sau khi ta tiến vào thì sẽ nói cho đệ biết!

Phương Vân nói.

Tôn Thế Khôn nghe Phương Vân nói vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa.

- Tây Tịch tiên sinh, hai vị này là do ta mời tới. Ta có chuyện muốn nói với họ, cho họ vào đi.

Tôn Thế Khôn vỗ vỗ chiết phiến, nói. Sau đó xoay người đi vào bên trong.

Vốn mấy tên thương nhân đang ở đại môn còn nhìn Phương Vân và Triệu Bá Ngôn với ánh mắt khác lạ, nhưng khi nghe Tôn Thế Khôn nói vậy thì liền bình thường lại. Các thương nhân Đại Chu hoàng triều cũng có mấy người thường mang người hầu theo mình.

Vừa vào nội đường thì Phương Vân đã thấy có một trung niên khí tức nho nhã đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư. Người này có vóc người thon dài, hai mắt có thần. Từ lúc Phương Vân đi vào thì người này đã nhìn Phương Vân một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt còn có thần thái khác lạ.

- Người này hẳn là cữu cữu rồi!

Phương Vân vừa thấy người này thì đã thầm đoán. Người nam tử này có khí chất hơi giống với mẫu thân Hoa Dương phu nhân, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng Phương Vân đã khẳng định người này là cữu cữu mà mình chưa gặp bao giờ.

Mặc dù cữu cữu đã vứt văn theo nghề hành thương, nhưng cũng là người xuất thân từ Nho gia. Cho nên, cái khí chất Nho gia ở trên người không thể nào bị mất được!

- Phụ thân, đây chính là biểu ta Phương Vân mà con đã nói với phụ thân!

Tôn Thế Khôn chỉ vào Phương Vân, sau đó lấy một ngón tay đưa về người trung niên, cười nói:

- Biểu ca, đây chính là phụ thân đệ.


Phương Vân lập tức đi tới trước mấy cái, đồng thời khuôn mặt cũng hơi biến ảo, liền hiện ra diện mục thật sự. Sau đó đánh áo bào lên một cái, quỳ xuống trước mặt người nam tử trung niên, cung kính nói:

- Ngoại sanh Phương Vân ra mắt cữu cữu! Chúc cữu cữu luôn bình an tráng kiện!

Thấy Phương Vân khôi phục lại diện mục thật sự, mí mắt nam tử trung niên hơi nhảy lên một chút. Thấy Phương Vân quỳ xuống, vội vàng bắt lấy vai đỡ Phương Vân đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kích động:

- Đứng lên đi hài tử!

Trong hốc mắt Tôn Trọng Vinh thoáng có chút ướt át. Hơn hai mươi năm rồi, hơn hai mươi năm rồi đó...đây là lần đầu tiên hắn thấy hài tử của thân muội muội mình.

- Ngươi cùng mẫu thân của ngươi quá giống nhau, quá giống...

Tôn Trọng Vinh cẩn thận quan sát Phương Vân, lẩm bẩm nói, thần sắc vô cùng kích động:

- Mẫu thân ngươi ở kinh thành vẫn khỏe chứ?

- Bẩm cữu cữu, mẫu thân ở kinh thành vẫn khỏe. Chẳng qua, cứ cách vài ngày là lại khai án dâng hương, lặng yên rơi lệ.

Sau khi Phương Vân phát hiện mình còn có biểu đệ cùng cữu cữu, thì làm sao không biết nguyên nhân vì sao mỗi khi mẫu thân khai án dâng hương là lại rơi lệ cơ chứ?

Nghe thấy Phương Vân nói vậy, Tôn Trọng Vinh cảm khái không thôi:

- Hai mươi năm rồi, hai huynh muội chúng ta đã hai mươi năm không gặp rồi!

Có lẽ là nhớ tới thân muội muội Hoa Dương phu nhân, Tôn Trọng Vinh lộ vẻ cảm khái không thôi. Đây chính là tình cảm của hắn đối với thân muội muội đã hơn hai mươi năm không gặp rồi.

- Vân nhi, ngồi đi.

Tôn Trọng Vinh nói.

Tôn Thế Khôn vốn bình thường hỉ hả, nhưng thấy không khí như vậy thì cũng không dám cười giỡn, biết điều ngồi xuống một bên.

Sau khi tỳ nữ dâng trà xong, Tôn Trọng Vinh liền đem những chuyện của mình trong các năm nay kể ra.

Những chuyện của Tôn Trọng Vinh, Phương Vân đã sớm nghe được Tôn Thế Khôn nói. Nhưng sau khi được đích thân cữu cữu nói lại thì liền có cảm giác khác lạ. Những việc mà cữu cữu đã trải qua, hoàn toàn có thể dùng hai chữ truyền kỳ để hình dung.

- Tuy hôm nay con đã mười sáu tuổi, nhưng cũng là lần đầu biết con còn có một cữu cữu. Con nghĩ đại ca của con cũng không biết. Mẫu thân vẫn chưa bao giờ nói tới chuyện này cả.

Phương Vân cảm khái nói.

- Điều này cũng không trách mẫu thân của con được, chuyện mẫu thân con bị trục xuất khỏi cửa cũng còn chưa nói ra mà. Những năm nay, ta cũng biết muội ấy có phái người đi tìm ta, nhưng mà ta vốn đã đổi họ tên lại. Hơn nữa, muội ấy còn là phu nhân Hầu gia, cần một mình chống đỡ cả Tứ Phương hầu phủ, tuyệt không có khả năng rời khỏi kinh thành. Còn bản thân ta lại bị cấm đi vào kinh thành, hai huynh muội không thể nào gặp nhau được. Chỉ biết thương cảm cùng tư niệm nhau mà thôi.

Tôn Trọng Vinh có chút sầu não nói.

- Thật ta, trong những năm nay ta vẫn luôn chú ý tới mẫu thân của con. Biết muội ấy vẫn khỏe mạnh thì ca ca ta đây cũng yên tâm òồi.


Phương Vân lúc này mới biết thì ra cữu cữu của mình vẫn luôn chú ý tới Phương gia.

- Cữu cữu, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cữu cữu cùng với mẫu thân con vẫn chưa gặp nhau lại được. Chẳng lẽ các người lại muốn vì ngoại công cứng nhắc kia mà cả đời không gặp lại nhau?

Phương Vân mở miệng nói. Đối với vị ngoại công chưa bao giờ gặp mặt này, Phương Vân có thành kiến rất lớn. Chỉ bởi vì tính tình bảo thủ của hắn mà đã tạo nên sự đau khổ cho cả ba gia đình.

Tôn Trọng Vinh cười khổ:

- Vân nhi, chúng ta không giống con. Ta với mẫu thân con từ nhỏ đã lớn lên trong ngôi nhà đó. Mẫu thân của con vốn rất có hiếu, nếu không phải vì phụ thân còn thì tuyệt đối sẽ không chống lại ngoại công con. Lấy tính tình của muội ấy, làm được đến đó đã là cực hạn rồi. Còn ta, ban đầu vứt văn theo nghề hành thương cũng thật sự không phải vì thích làm thương nhân, chỉ là không chịu được cảnh ngoại công con vì một quyển điển tịch Nho gia mà trục xuất muội ấy ra khỏi nhà mà thôi. Trong lúc tức giận, ta đã quyết định bỏ văn mà theo nghề hành thương!

Phương Vân khi nghe đến đây thì trong lòng sinh ra cảm giác chấn động, cả Tôn Thế Khôn ở một bên cũng mở to mắt ra. Trước kia, khi phụ thân hắn nói đến chuyện này cũng không có nói rõ như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn biết nguyên nhân thực sự vì sao phụ thân hắn lại có quyết định vứt văn theo nghề hành thương trước kia.

- Phụ thân.

Tôn Thế Khôn sau khi ngẩn ngơ được một lúc thì mới đưa ngón tay cái ra:

- Vậy mới được chứ! Không hổ là phụ thân con, làm rất được! Cho lão già kia tức chết đi!

- Câm miệng!

Đột nhiên thần sắc Tôn Trọng Vinh nghiêm nghị lại, quát một câu:

- Con phải nhớ, cho dù ông ta có bất cận nhân tình thế nào thì vẫn là gia gia của con!

Tôn Thế Khôn co cổ lại, không dám nói gì nữa.

Phương Vân cũng không nói gì, hắn có thể hiểu được tâm tình của cữu cữu Tôn Trọng Vinh. Dù sao cữu cữu cũng lớn lên từ ngôi nhà đó, cái đạo lý quân thần phụ tử đã sớm nhuộm cả lòng rồi. Nếu như không phải vì mẫu thân, đoán chừng cữu cữu cũng sẽ không có dũng khí vứt bỏ văn mà theo nghề thương nhâm năm đó. Hơn nữa, chỉ riêng việc cữu cữu đã lăn lộn trong giới thương nhân nhiều năm như vậy, nhưng cái khí chất Nho gia vốn có vẫn chưa hết thì có thể thấy được gia đình năm xưa đã có ảnh hưởng sâu nặng đến cữu cữu như thế nào!

"Mẫu thân hàng năm vẫn luôn buồn rầu không thôi, chắc là do nguyên nhân bị trục xuất năm xưa. Người cùng với cữu cữu tuy không dám phản kháng ngoại công một cách hoàn toàn, nhưng ta không thể làm được như vậy.", Phương Vân suy nghĩ không thôi:

"Ừ, sau khi trở về kinh thành, ta phải tìm cách để cho vị ngoại công bất cận nhân tình của ta thu hồi lại hai lệnh trục xuất năm xưa mới được!"

- Cữu cữu, chuyện này cứ để con làm đi. Chuyện của ngoại công, con sẽ làm được!

Phương Vân giờ đây đã có sự giúp đỡ ưng thuận của Nho gia, hắn cũng không tin không áp đảo được vị ngoại công cổ hũ kia!

- Ừ.

Tôn Trọng Vinh nở nụ cười:

- Con khác với chúng ta năm xưa. Ta cũng có nghe nói con đã đồng thời được vị trí thứ nhất trong cuộc thi văn võ tết Nguyên Tiêu, còn được Tam Công coi trọng nữa! Không tệ, không tệ....

Tôn Trọng Vinh vẫn luôn chú ý tới mẫu tử Hoa Dương phu nhân, có biết những chuyện này cũng không phải lạ. Nếu như Phương Vân có thể mời được Tam Công ra mặt, chưa chắc không thể để lão đầu kia thu hồi lệnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui