Ngay khi Phương Vân đi dọc theo con đường mòn ở trong khu rừng hoa mai, thì Lý Ức Huyền ngồi ở trong xe ngựa lại đi theo một hướng khác.
- Đến.
Âm thanh của Lý Ức Huyền từ trong xe truyền ra. Âm thanh đạm mạc không cao không thấp, nhưng đủ để người phu xe nghe được.
- Vâng, công tử!
Phu xe ngựa đáp lại một tiếng, hai tay vừa vung lên thì tiếng "hí hí" của bốn con tuấn mã đã vang dậy. Cổ xe ngựa đồng xanh dừng lại ngay ở bên con đường.
Buồng xe mở ra, Lý Ức Huyền một thân bạch y như tuyết chậm rãi đi ra.
- Ngươi trở về đi thôi!
Lý Ức Huyền lạnh nhạt nói.
- Vâng, công tử!
Phu xe ngựa cung kính nói. Lý Ức Huyền cũng không để ý đến hắn, nhìn về phía trước rồi bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước...năm bước. Ngay đến bước thứ năm thì thân ảnh Lý Ức Huyền đột nhiên trở nên mờ ảo hẳn đi, giống như là đang dung nhập vào trong không khí vậy. Đến bước thứ sáu thì Lý Ức Huyền phảng phất trở nên vô hình, hắn biến mất đi mà không hề để ý đến tên phu xe ngựa vẫn còn ở đó!
Phu xe ngựa lúc này vẫn cúi đầu. Đợi đến khi Lý Ức Huyền hoàn toàn dung nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra một cổ quang mang chói mắt. Tên phu xe này lập tức vứt đi cái mũ lá, thân hình thoáng một cái đã đến ngay chỗ mà Lý Ức Huyền biến mất.
- Không phải là phi độn, không phải là thuật pháp, cũng không phải là cấm chế...chính là hư không tiêu thất! Theo dõi hắn đã bảy lần, nhưng cả bảy lần đều biến mất ở những chỗ khác nhau, Tắc Hạ Học Cung rốt cuộc ở nơi nào...
Phu xe ngựa lẩm bẩm tự nói, trong lúc này thì mặt mũi của hắn có biến hóa, chỉ trong một lúc đã trở thành một khuôn mặt hoàn toàn khác. Từ trên khuôn mặt này tỏa ra một cổ khí thế sắc bén như kiếm rời khỏi vỏ, không hề có chút khí chất nào của người phu xe hồi nãy.
- Thôi, về Tông Nhân Phủ báo cho Tông Lệnh đại nhân!
Người này quay người trở lại xe ngựa. Vung roi lên một cái, cổ xe ngựa này lập tức lên đường tới Tông Nhân Phủ trong hoàng cung!
Ngay lúc người phu xe rời đi thì Lý Ức Huyền đã bước vào một không gian khác. Không gian này vô cùng rộng lớn, xung quanh tràn đầy hạo nhiên chính khí của trời đất!
Ở ngay giữa của không gian này có một tòa cung điện khổng lồ đang đứng sừng sững. Nếu như có người nào đứng trước tòa cung điện này thì đều lập tức có cảm giác mình như một con kiến nhỏ bé vậy. Tòa cung điện này xoay quanh cả bốn phương tám hướng, mỗi phương mỗi hướng đều có một đại môn cả, phía dưới còn có bậc thềm ngọc. Từng thân ảnh mặc Nho phục không ngừng lui ra vào đại điện này.
Những Đại nho này, người nào người nấy cũng râu tóc bạc trắng, từ trên người toát ra cỗ khí chất có học vấn cao thâm, cùng lòng dạ ngay thẳng, tính tình cương trực. Bất kỳ người nào trong những người này, chỉ cần hát lên một tiếng thôi cũng có thể dễ dàng giết chết Cực Đạo tiên sinh, cho dù là tông chủ Thiên Tà tông cũng cứu không được!
Mà lúc này đây, cước bộ của những đại Nho này có phần hơi vội vã. Trên tay mỗi người đều cầm một xấp trang giấy tràn ngập văn tự huyền ảo. Vẻ mặt người nào cũng chăm chú, hết sức khẩn trương. Thậm chí, còn có thể nghe được tiểng lẩm bẩm nội dung trên văn tự của họ trong lúc bước đi.
Nếu như lão sư Quách Bá Tể của Phương Vân ở đây thì sẽ khiếp sợ vô cùng. Bởi vì, trong những người ở đây, có nhiều người là danh Nho, đại Nho đã bị coi là chết đi từ mười năm trước, thậm chí còn hơn mấy chục năm trước. Tuổi tác của người này so với Quách Bá Tể còn lớn hơn rất nhiều.
Đây chính là Tắc Hạ Học Cung! Sự tồn tại của nó còn cổ xưa hơn nhiều so với Đại Chu hoàng triều, đồng thời nó cũng là thánh địa của toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ! Tính cho đến bây giờ, đã có rất nhiều triều đại mọc lên rồi suy tàn đi, nhưng chỉ riêng Tắc Hạ Học Cung vẫn còn đứng vững không ngã!
Nhưng có một điều mà mọi người không biết, đó là chiến hỏa chưa bao giờ lan tới Tắc Hạ Học Cung được! Tin đồn Tắc Hạ Học Cung trải qua chiến hỏa nhiều lần rồi được gầy dựng lại chỉ là do các Nho gia truyền ra để khiến cho người trong thiên hạ không bị sợ hãi mà thôi!
Nếu như tin tức nào mà quá kinh hãi thì người ta sẽ không thể nào tiếp nhận được! Tắc Hạ Học Cung cũng thế, sự tồn tại vô cùng thần bí của nó phải nói là quá sức dọa người! Chỉ khi nói Tắc Hạ Học Cung đã trải qua nhiều lần chiến hỏa, nhưng vẫn được dựng lại thì mới không làm cho mọi người khiếp sợ, mới có thể chấp nhận!
Không hề có ai biết Tắc Hạ Học Cung là do ai xây, xây dựng vào triều đại nào! Tất cả mọi người chỉ biết là khi những danh Nho tiến vào nơi này thì nơi này đã có người rồi. Ở trong này tập trung rất nhiều danh Nho, đại Nho vào tập trung nghiên cứu Nho học, tu thân...ở trong đây có rất nhiều bí mật vô cùng trọng yếu, đồng thời cũng có nhiều người cả đời không bước ra cái không gian này, cuối cùng chết lão ở bên trong!
Trước mặt Lý Ức Huyền bây giờ chính là ba lão giả bạch y, cả ba đều đang đứng ở trong khu rừng mai đầy hoa trắng. Lão giả gầy gò mặc bạch y đứng đầu mở miệng nói:
- Đã dẫn Phương Vân tới nhà tranh Phu Tử rồi chứ?
Lão nho mặc bạch y lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy, học trò đã đưa hắn đến khu rừng hoa mai!
Lý Ức Huyền cúi đầu, cung kính nói.
- Ừ.
Lão nho gật đầu.
- Học vấn của Phu Tử quán tuyệt cổ kim, hắn làm như vậy chắc hẳn có thâm ý! Ừ, ngươi cứ tạm thời ở chỗ này tu luyện đi. Đến khi nào có mệnh lệnh mới, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Vâng.
Lý Ức Huyền cung kính đáp lại. Sau khi ba vị lão Nho đã rời đi thì hắn mới khoanh chân ngồi xuống một gốc cây mai. Một lát sau, hạo nhiên chính khí trong trời đất như ngưng lại thành thực chất vậy, không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của hắn, che mất hẳn đi.
*****
Trong khu rừng đầy hoa mai, một căn nhà tranh nhỏ đang lặng yên ở đó. Từ căn nhà tranh này phát ra một cỗ khí tức an bình, yên lặng, cùng với khung cảnh chung quanh dung hợp lại thành một thể hoàn mỹ!
Phương Vân nhìn về căn nhà tranh cách đó không xa, rồi lại nhìn sang bốn phía của khu rừng hoa mai. Đột nhiên trong lúc này hắn có một cảm giác khiến cho bản thân hắn cũng phải run lên: Hắn đã từng đến nơi này.
Nhưng Phương Vân hiểu rất rõ, nơi này chính là cấm địa của triều đình. Đường đi đến đây còn có cấm quân canh giác, hắn căn bản không thể nào đến đây được cả.
- Đây là chuyện gì vậy?
Phương Vân thầm nghĩ, đột nhiên lắc đầu:
- Chân tướng đang ở trước mắt, chỉ cần đến nhà tranh kia là sẽ rõ thôi.
Phương Vân nén cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu xuống, rồi bước tới căn nhà tranh.
Một bước, hai bước...
Càng đến gần thì cái cảm giác quen thuộc lại càng mãnh liệt hơn. Một cảm giác phiền não không khỏi xuất hiện trong tâm, nhưng Phương Vân vẫn bước về phía trước.
Bước thứ tư, bước thứ năm!
Ầm!
Ngay lúc bước thứ năm bước ra, thì bỗng nhiên đầu Phương Vân bị chấn động một cái. Giờ khắc này, tai của hắn không còn nghe được gì nữa cả, ngay cả tiếng gió cũng không nghe được. Phương Vân có cảm giác hồn phách của mình ngay giây khắc này đang phá thể ra rồi huyền phù giữa không trung.
Bỗng nhiên một tràng cảnh tượng xuất hiện trước mắt Phương Vân: Vẫn là khu rừng hoa mai này, vẫn là căn nhà tranh đó, nhưng giờ phút này trời đất lại tối sầm đi, thậm chí còn có những tiếng sấm sét vang lên. Phương Vân "nhìn" xuống thì thấy có một thân ảnh ”tướng long cốt hổ” vô cùng tôn quý đang đứng chắp tay ở ngoài túp lều tranh. Hắn chỉ đứng đó thôi, nhưng từ trên người lại tỏa ra một cổ khí tức hủy thiên diệt địa vô cùng đáng sợ. Dường như không cần phải động thủ gì cả nhưng cũng có thể dễ dàng đánh chết bất cứ người nào. Mà hình như người đó đang nói chuyện với một ai đó trong căn nhà tranh.
Cùng lúc đó, Phương Vân còn thấy ở một địa phương rất xa đang có một thân ảnh mơ hồ rất giống mình, cũng đang huyền phù trong hư không.
- Người này là ai vậy? Bọn họ là ai vậy?
Từ sâu trong lòng Phương Vân sinh ra một cảm giác cực kỳ mãnh liệt: Hắn muốn nhìn thấy rõ thân ảnh của ba người này. Nhưng ý niệm này vừa mới hiện lên thì đầu hắn lại chấn động một lần nữa. Chỉ trong khoảng khắc, tất cả hình ảnh đã biến mất, Phương Vân cảm giác chân của mình đã chạm đất, mà cũng không biết từ khi nào hắn đã nhắm mắt lại.
Lồng ngực của Phương Vân phập phồng kịch liệt. Hắn mở mắt ra, trước mắt vẫn là căn nhà tranh nhỏ đó, khung cảnh xung quanh vẫn là khu rừng hoa mai yên ắng.
Không hề có một người nào cả.
Phương Vân nhìn lên bầu trời. Tuy bầu trời đầy mây, nhưng không hề có chút mây đen nào, cũng không hề có tiếng sấm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phương Vân dụi dụi con mắt. Hắn có cảm giác mình đang đứng giữa một khung cảnh hư ảo và chân thật, bởi vì những hình ảnh vừa rồi thật sự quá chân thật!
Trầm ngâm trong chốc lát, hắn cảm giác rằng những hình ảnh mà mình "nhìn" thấy, hình như đó là những ký ức sâu trong đầu mình. Những ký ức đó vốn đã được chôn sâu đi, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó mà được thức tỉnh lại ngay lúc này!
- Đây là chuyện gì vậy? Muốn huyền phù ở trên không thì tu vi ít nhất phải đạt đến Trận Pháp cảnh, hơn nữa còn phải có pháp khí phi hành. Từ lúc ta tu luyện võ học đến giờ, chưa bao giờ đến nơi này? Sao lại có những ký ức này?
Lúc này Phương Vân đã vô cùng kích động rồi. Hắn cẩn thận nghĩ lại một lần: Từ lúc hắn đạt được Trận Pháp cảnh ở mỏ Ba Lâm rồi trở về kinh thành; đến việc luận tội Dương Hoằng ở Tam Đường Hội Thẩm; rồi sau đó đại ca rời đi; bản thân hắn thì gia nhập quân đội...Ở giữa không hề có đoạn ký ức này!
- Phương Vân, ngươi còn chưa vào sao?
Một âm thanh già nua không cao không thấp từ trong nhà tranh truyền đến. Trong âm thanh toát ra một khí chất có học vấn cao thâm cùng trí khôn. Đúng vậy, chính là trí khôn! Đây là lần đầu tiên Phương Vân nghe được âm thanh của một người, mà lại gây cho mình cảm giác có trí khôn, tựa hồ trong trời đất không hề có người nào có thể che giấu được hắn.
- Người này hẳn là Phu Tử!
Phương Vân khẽ động trong lòng, vội bước tới nhà tranh đó. Sau khi đi qua thềm đá tràn đầy rêu xanh, đẩy cửa gỗ ra, Phương Vân tiến vào bên trong căn nhà tranh nhỏ.
Đây chỉ là một nhà tranh bình thường, không có gì đặc biệt cả!
Bên trong còn hơi tối, có chút âm u. Sàn lều được lót bằng gỗ, rất sạch sẽ. Ở ngay giữa nhà có một rèm che, phía sau rèm có một thân ảnh như ẩn như hiện đang khoanh chân ngồi.
- Là hắn!
Mặc dù Phương Vân không có khả năng "cách vật nhìn rõ" nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được thân hình của đối phương. Đạo thân ảnh sau màn che kia có dáng người cực kỳ tương tự người mà Phương Vân đã "thấy" trong căn nhà tranh.
- Phương Vân bái kiến Phu Tử!
Phương Vân nén sự kích động trong lòng, cung kính nói.
Tuy hắn chưa từng thấy qua Tam Công, nhưng đã cảm nhận được khí tức của ba người lúc ở Tam Đường Hội Thẩm. Mà người trước mắt này lại toát ra một cổ khí tức có tu dưỡng học vấn, ngay thẳng, chính khí còn hơn Tam Công gấp mười lần, trăm lần! Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đáng được Phương Vân tôn kính!
- Phương Vân, ngồi đi!
Phương Vân nhìn thấy trước màn che có một cái bồ đoàn, Phương Vân thi lễ một cái rồi ngồi xuống đó.
- Ngươi đã nhận được ba phong thư rồi. Phương Vân, ngươi có cái gì muốn hỏi, hiện tại cứ nói đi? Ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi!
Phương Vân vốn đã giữ cho mình rất bình tĩnh rồi. Nhưng khi nghe Phu Tử nói lời này thì tâm tình không nhịn được mà kích động hẳn lên, khí huyết sôi trào! Tất cả mọi thứ ở ngay thời khắc này đã muốn được giải khai rồi!
!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...