Hoàng Tộc Đại Chu

Phương Vân híp mắt lại, trong nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Triều đình phái đại quân đi đánh dẹp yêu tộc, dưới tình huống này thì việc Dương Hoằng điều binh lực của hắn đi cũng là danh ngôn chánh thuận. Dụng ý của Dương Hoằng rất đơn giản, đó là hi vọng qua lần chiến tranh với yêu tộc này làm hao tổn thế lực của mình. Nếu như toàn quân bị tiêu diệt thì Dương Hoằng càng cao hứng.

- Triều đình điều động binh lực với số lượng lớn tiến đánh Mãng Hoang, tám vạn nhân mã kia của ta cũng chỉ như hạt bụi trong đó. Hiện tại thế công của triều đình mạnh mẽ, yêu tộc nhất định sẽ lấy thế mà thủ, lấy khả năng của Dương Hoằng thì không thể nào có thể cấu kết với binh lực yêu tộc mà hủy diệt tám vạn đại quân của ta! Chỉ cần bọn Chu Hân, Sở Cuồng cẩn thận một chút, tính trước làm sau thì chuyện này không những là chuyện xấu mà còn là chuyện tốt!

Phương Vân rất hiểu rõ điều này, quân đội chỉ có trải qua sự ma luyện của chiến hỏa, thiên chuy bách luyện thì mới được coi là quân tinh nhuệ. Mà tám vạn binh mã của mình còn rất non trẻ, bên trong có không ít các quân dự bị được điều tới bổ sung, hoàn toàn thiếu hụt sự mài luyện. Lần đánh dẹp yêu tộc này nếu như được lợi dụng tốt thì sẽ là cơ hội để tám vạn binh mã của mình thành hùng binh chân chính.

- Mãng Hoang thì nhất định phải đi, nhưng không cần vội vã như vậy. Chỉ cần ở thời khắc mấu chốt xuất hiện để thay đổi cục diện là được! Hơn nữa, chuyện lần này nếu được lợi dụng tốt thì cũng là cơ hội để ta có thể phong hầu tấn tước!

Theo quân luật Đại Chu hoàng triều thì để phong vương bái hầu, ngoại trừ cảnh giới võ đạo phải đủ, đồng thời phải có sự tích lũy quân công. Phương Vân hiện tại đã là cường giả Địa Biến cảnh, nhưng chiến công còn chưa đủ để phong vương bái hầu, cần phải tích lũy thêm quân công!

Về phần Mãng Hoang hầu đang trấn áp yêu tộc ở biên giới thì Phương Vân cũng không sợ lắm. Theo như những gì hắn nhớ ở kiếp trước thì vị vương hầu này có tính tình trung đang, không hề kết bè kéo phái ở trong triều, là một người cực kỳ khó có ở trong Quý tộc hầu.

Bình Đỉnh hầu vẫn luôn cố gắng kéo Mãng Hoang hầu qua cùng chiến tuyến của mình để cùng nhau chèn ép phụ thân Tứ Phương hầu của Phương Vân nhưng luôn bị cự tuyệt. Từ đó có thể cho thấy tính tình của vị Mãng Hoang hầu này như thế nào.

Lần săn thú Đông Giao năm ngoái, Phương Vân cùng đại ca Phương Lâm làm nhục thế tử Hứa Quyền trước mặt bao nhiêu người, song phương cũng từ đó trở mặt. Nhưng nói thẳng ra thì chuyện này thuộc về chuyện của trẻ con, nếu như vì chuyện này mà vương hầu phải ra mặt thì cũng quá mất mặt rồi. Cho nên Phương Vân cũng không lo lắng vị hầu gia này sẽ vì tư mà làm hại đến công, đặc biệt là làm khó đến tám vạn binh mã kia của mình!

- Triệu Bá Ngôn, chuyện này, ngươi làm rất tốt!

Mí mắt Phương Vân hơi giật, nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bả vai Triệu Bá Ngôn, hài lòng nói. Triệu Bá Ngôn có thể dò xét được những tin tức này, cho thấy đã hao tổn tâm tư.

- Đại nhân khen quá rồi, đây là chuyện thuộc hạ phải làm!

Triệu Bá Ngôn mỉm cười, vội vàng khom người thi lễ một cái. Chuyện này có thể nói là chuyện thứ nhất hắn làm được sau khi đầu nhập vào Phương Vân, cho nên phải làm tốt mới có phân lượng trong lòng Phương Vân. Có thế thì sau này Phương Vân sẽ coi trọng hắn hơn!

- Ừ.

Phương Vân gật đầu:

- Bá Ngôn, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi làm tốt thì chắn chắn ta sẽ không bạc đãi ngươi.


Phương Vân cũng hiểu được cho nên trấn an mấy câu.

- Cảm ơn đại nhân khen.

Triệu Bá Ngôn nói, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó:

- Đại nhân, bắt đầu từ ba tháng đây thì Tây Nhị thành xuất hiện vài người lạ. Những người này vẫn luôn theo dõi các giáo trường, phủ tướng quân, giảng đường. Thậm chí còn tới Ngũ Luân phái giám thị ta.

Triệu Bá Ngôn nói xong thì trên mặt hiện lên thần sắc lo âu.

- Những người này là do Dương Hoằng phái tới để tìm tung tích của ta.

Phương Vân lạnh nhạt nói, bộ dáng như đã biết hết thảy:

- Lần này ta giết thuộc hạ đắc lực của hắn, đoạt bảo bối của hắn rồi biến mất ba tháng. Lấy tâm tính của Dương Hoằng tất nhiên không thể nhẫn nhịn, ta đã sớm ngờ tới hắn sẽ phái người theo dõi tìm tung tích của ta. Đáng tiếc! Hắn phải thất vọng rồi! Triệu Bá Ngôn, mấy ngày nữa ngươi hãy mang người của Ngũ Luân phái rời đi đi, Tây Nhị thành đã không còn cần phải ở lại nữa. Người mang người lên kinh thành rồi chờ ta, ta cũng gần trở lại kinh thành rồi!

- Vâng, đại nhân!

Triệu Bá Ngôn mừng rỡ, tặng tài bảo hay gì cũng là không mà thôi, lời nói này của Phương Vân coi như đã coi hắn là người của Phương gia.

- Ừ, chuyện tình Tây Nhị thành ngươi mau giải quyết đi. Nhớ kỹ, không nên để cho Dương Hoằng nghi ngờ điều gì!

Phương Vân nói.

- Dạ.

Sau khi dặn dò mấy câu thì Phương Vân liền rời đi.

Hôm nay hắn đã có thuật Di Hình Hoán Cốt, cho dù có đứng trước người của Dương Hoằng thì bọn họ không thể nhận ra được, trừ phi là có cường giả trên Linh Tuệ cảnh mới có thể nhìn ra sơ hỏ!


Mãng Hoang ở biên thùy phía đông Đại Chu, từ Tây Nhị thành đến Mãng Hoang phải xuyên qua hơn phân nửa Trung Thổ Thần Châu, khoảng chừng hơn một vạn tám ngàn lý. Lấy thực lực của Phương Vân hôm nay mà muốn tới đó thì cũng phải mất gần hai mươi ngày, mà đại quân đi thì càng phải mất chừng một tháng.

Phương Vân phỏng đoán bọn Chu Hân, Sở Cuồng chắc giờ này cũng vừa tới Mãng Hoang không lâu. Chiến trận cũng chưa trải qua bao lâu cho nên hắn cũng không có gấp gáp.

Một đường đi về phía đông thì khí trời càng lúc càng lạnh, đã có gió lạnh nổi lên. Ước chừng mười ngày sau thì Phương Vân sẽ đi tới Hoài Dương thành.

Tòa thành này cũng là một tòa thành vô cùng phồn hoa.

- Lương khô trong túi không gian cũng ăn hết rồi, xem ra phải bổ sung một chút lương thực cùng nước uống.

Phương Vân nhìn phương hướng một cái rồi thầm nói. Hắn đi ngày đêm không nghỉ, lương khô cũng hết nhanh hơn so với dự tính.

- Cho hai trăm bánh bao thịt.

Phương Vân đi tới trước một quầy bán bánh bao, mở miệng nói.

Ngay trên quầy bánh bao có mấy cái lồng hấp tầng tầng lớp lớp rất to, nóng hôi hổi. Chưởng quỹ vừa nghe Phương Vân muốn hai trăm bánh bao, cũng lấy làm kinh hãi. Khách tới đây mua tối đa cũng chỉ có năm cái, chưa bao giờ hắn bán nhiều đến như vậy.

- Được, khách quan chờ một chút nhé!

Chưởng quỹ mừng rỡ vội thu xếp. Tuy lồng hấp của hắn nhiều như thế như cũng chỉ hơn hai trăm một chút, Phương Vân hầu như là mua toàn bộ.

- Khách quan, người chuẩn bị đưa đến đâu?

Chưởng quỹ hỏi, người này cho rằng Phương Vân chắc là một đại phú hộ trong thành Hoài Dương.

- Không cần, lấy một tờ giấy to để trên bàn sau đó để bánh bao lên là được rồi.


Phương Vân khoát khoát tay.

Chưởng quỹ ngây ngốc, nhưng cũng phản ứng rất nhanh.

- Được!

Yêu cầu Phương Vân tuy hơi kỳ quái, nhưng chỉ cần bán được là được rồi, quản chi cho nhiều.

Sau khi hai trăm cái bánh bao xếp thành một dạng núi nhỏ đặt trên bàn, Phương Vân vung tay một cái, túi không gian liền lấy vào.

Chưởng quỹ thấy vậy thì trợn mắt há mồm.

- Tiền ở trên bàn.

Phương Vân bỏ lại mấy mai tiền Tam Hoàng, thân hình thoáng một cái đã rời đi quầy bánh bao.

Lương khô của quân đội vô cùng khó ăn, chẳng qua là hành quân gấp cùng viễn chinh đánh giặc xa xôi cho nên mới lấy làm thức ăn. Loại vật này nếu như ăn dài thì binh lính cũng không còn khí lực, đối với việc tác chiến của đại quân sẽ bất lợi. Cho nên, thường cách một thời gian thì trong quân cũng có thịt cá khao một bữa.

Phương Vân vốn xuất thân nhà Vương hầu, trước lúc gia nhập quân ngũ thì ngày nào cũng dùng cao lương mỹ vị. Mặc dù hắn không có tính kiêu ngạo quen nuôi như những vương công tử đệ khác, nhưng ăn lương khô lâu như vậy thì cũng có chút không chịu được.

Ra khỏi quầy bánh bao, Phương Vân lại mua chút vịt nướng rồi nhét toàn bộ vào túi không gian.

- Có thể đi rồi!

Sau khi bổ sung thức ăn nước uống đầy đủ, Phương Vân liền chuẩn bị rời đi, đi tới Mãng Hoang. Nhưng mà, lúc này Phương Vân lại nghe được một tiếng quát chói tai:

- Đồ không biết sống chết, con mắt của ngươi làm bằng gì thế hả? Lại dám đụng Phật gia ta?

- Hử?

Phương Vân thoáng động, âm thanh này hết sức quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó. Hắn theo bản năng quay đầu lại thì liền thấy cách đó không xa có một số người đân đang khom lưng liên tục xin lỗi với hai hòa thượng đầu trọc, mặc tăng bào màu đen.

- Hừm! Lại là Ô Đạo Sa Môn ở Diêm thành!

Vừa nhìn thấy hòa thượng kia thì Phương Vân lập tức cười. Đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau, nơi này cách xa nhau đến vạn dặm cũng thấy người Sa Môn. Kẻ cầm đầu kia cũng có chút vũ lực, nhưng không phải là đại sư huynh Sa Môn!


Ngày đó ở Diêm thành, bốn vị trưởng lão Sa Môn cùng nhau xuất thủ đã hoàn toàn chọc giận Phong Trữ hầu.

Ngay lúc Phong Trữ hầu tấu lên triều đình xin đại quân đánh dẹp thì Ô Đạo Sa Môn này lại thần bí biến mất.

- Có ý tứ, không ngờ bọn người này lại xuất hiện ở đây!

Trong lòng hơi động, Phương Vân lập tức quyết định theo dõi bọn người này. Ngày đó, lúc Ô Đạo Sa Môn bỏ chạy thì hắn từng nhìn qua cửa sổ thấy có đến năm đạo tinh mang có đại khí vận đi xa. Trong năm đạo tinh mang đó thì có bốn đạo là màu hồng sắc, đúng là tứ lão Sa Môn, còn một đạo khác là hồng trung mệnh tử, cũng không biết từ đâu mà có.

Phương Vna hoài nghi ngày đó Ô Đạo Sa Môn quỷ dị biến mất, chính là có liên quan tới đạo thứ năm hồng trung mệnh tử kia.

Những tên Ô Đạo Sa Môn này vốn là tù phạm Đại Chu hoàng triều, trong tay cũng đã giết rất nhiều người. Những người này đa phần có tính tình tàn bạo, sau khi hùng hùng hổ hổ một lúc cũng nghênh ngang rời đi.

- Đi theo!

Phương Vân liền lặng lẽ đi theo. Hiện tại hắn đã thay đổi tướng mạo, cũng không sợ gặp lại vị đại sư huynh Sa Môn này.

Sau khi xuyên qua mấy con phố, Phương Vân đi theo hai người vào một quán trọ.

Bốn trưởng lão Sa Môn là cường giả Địa Biến cảnh. Mà công pháp của Phật tông lại khác với Trung Thổ, ngày đó Phong Trữ hầu xuất thủ cũng phải chịu thiệt trước sự liên thủ của bốn người, cho nên Phương Vân cũng không dám coi thường bốn người này.

- Hiện tại ta có chín mươi chín con phi long lực, chính là Địa Biến cảnh đỉnh phong rồi, hướng lên một cái chính là một con thiên long lực! Nếu như một đối một thì việc thu thập Sa Môn này là dư dả, nhưng nếu bốn người cùng lên thì sợ rằng ta cũng phải thua thiệt không nhỏ. Ừ, chuyện này phải tính cho cẩn thận.

- Cho một gian phòng, sát phòng hai hòa thượng đó!

Phương Vân để mấy mai tiền Tam Hoàng lên quầy rồi mở miệng nói. Lúc nãy hắn đã biến thành một văn sĩ trung niên, sau đó dùng Nặc Tức châu che giấu hơi thở của mình.

Sau đó, tiểu nhị liền dẫn hắn đi lên một gian phòng cách hai hòa thượng Sa Môn ban nãy không xa.

Võ giả muốn dùng Vọng Khí pháp cũng có hạn chế, nếu như đất bằng phẳng thì không sao, nhưng nếu cách một vách tường mà muốn thấy tinh mang số mệnh của đối phương thì là việc không thể nào!

Bản thân cường giả Địa Biến cảnh cũng không có năng lực nhìn xuyên vách!

Cho nên Phương Vân phải giả trang thành một người bình thường để tiến gần gian phòng của bọn người Sa Môn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui