Đối mặt với ánh mắt của Thiên Cương Tử thì Lam Tâm Ngọc chỉ ho nhẹ một tiếng rồi chuyển đi nơi khác. Đối với việc không vui mừng của Thiên Tinh phái thì tránh được sự uy hiếp của triều đình Đại Chu vẫn là tốt hơn!
- Hừ!
Nhưng vào lúc này thì có một tiếng hừ lạnh từ phía sau Thiên Cương Tử truyền đến. Bạch Phượng công tử đã bị chọc đến mức không nhịn được rồi, nếu bị ức hiếp như vậy mà vẫn nhịn thì hắn cũng không phải là Bạch Phượng công tử nữa.
"Hỏng bét!", Thiên Cương tử trong lòng thầm kêu một tiếng, mới vừa muốn ngăn cản, đã không còn kịp rồi.
- Ngươi tên là Phương Vân đúng không? Một Bình Bắc tướng quân nho nhỏ mà cũng dám lớn lối? Ngươi thật cho là triều đình Đại Chu là nhà sau của ngươi? Vương hầu Đại Chu nhiều vô số kể, chỉ là con thứ của một Bình Dân hầu nho nhỏ mà cũng dám cuồng vọng như vậy, thật không biết trời cao đất rộng! Có tin là ngươi không thể đi ra khỏi núi Lãnh Nguyệt không?
Bạch Phượng công tử tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói. Thiên hạ này, thực lực cường hãn cố nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn là thân phận cùng bối cảnh!
Hắn cũng từng xuất hành trong thế tục, đối với lực lượng của hoàng triều cùng với tông phái tu sĩ cũng có hiểu biết. Theo hắn biết thì vương hầu Đại Chu hoàng triều phân ra thành hai loại, một là Quý Tộc hầu, một là Bình Dân hầu, hơn nữa còn phân ra thành thực quyền cùng với chức suông.
Tứ Phương hầu, cái tên này vừa mới nghe qua thì đã biết là Bình Dân hầu, hơn nữa còn có thể là loại vương hầu không có địa vị gì, tên Phương Vân này lại cầm lông gà đi vào dọa mọi người. Bạch Phượng công tử cảm giác mình phải có trách nhiệm "Vạch trần" điểm này.
Theo hắn thấy thì Lam Tâm Ngọc đã bị bối cảnh triều đình của Phương Vân hồ lộng mất rồi. Chỉ cần hắn nói thẳng điểm này ra thì nàng tất nhiên giận tím mặt, sau đó liên hợp với phụ thân mình là Thiên Cương Tử, hai cường giả đỉnh cấp cùng với cao thủ trong phái mà muốn thu thập một Phương Vân còn không phải là dư dả sao.
"Ngu xuẩn", Lam Tâm Ngọc nghe vậy thì trong lòng khẽ mắng một câu. Tên Bạch Phượng công tử này nhìn bề ngoài có vẻ khiêm tốn, nhưng trong xương lại có cổ ngạo khí, không hề coi ai ra gì. Nếu không phải như vậy thì ngày đó ở trong Tam Nguyệt điện, hắn cũng sẽ không phải vừa thấy Lam Đại Nguyệt thì đã đề nghị trưởng lão hai phái tác hợp hắn cùng Lam Đại Nguyệt.
Bạch Phượng công tử cho là Lam Tâm Ngọc bị Phương Vân hồ lộng, nhưng lại không biết Lam Tâm Ngọc còn biết nhiều hơn hắn!
Tứ Phương hầu Phương Dận là Bình Dân hâu thì đúng là không sai, nhưng lại là vương hầu có thực quyền. Quyền thế của hắn so với bất kỳ Quý Tộc hầu nào còn hiển hách hơn. Đặc biệt sau chuyện hắn đưa đao tặng cho Dương Hoằng thì danh vọng trong quân đã lên như diều gặp gió, sánh ngang với Võ hầu!
Ở Đại Chu hoàng triều thì Võ hầu phải từ Thiên Tượng cảnh trở lên mới có thể đảm nhiệm. Tứ Phương hầu có thể dùng đao mà trấn áp Anh Vũ hầu thì thực lực mạnh đến đâu cũng có thể biết. Cho dù Phương Vân có cầm lông gà tới, nhưng nếu Phương Dận dẫn đến trăm vạn đại quân thì cũng có thể quét sạch mười, trăm Lãnh Nguyệt phái!
- Không ra khỏi núi Lãnh Nguyệt?
Chân mày Phương Vân khẽ nhếch lên, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Một cỗ uy áp đáng sợ bỗng nhiên bạo phát ra, khớp xương Bạch Phượng công tử kêu răng rắc rồi bị bẽ gãy, quỳ lên trên mặt đất. Trong miệng còn kêu thảm một tiếng rồi phun ra một bụm máu tươi.
Ý chí của Phương Vân đã được tôi rèn qua vô số Âm Ma, Sát Ma, Địa Ma dưới bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất, lại có thể áp chế hoàn toàn ý niệm giết chóc của hung thú thượng cổ. Uy áp do cỗ ý chí này sinh ra so với một cường giả Địa Biến cảnh khác còn cường đại hơn gấp mười lần.
Bạch Phượng công tử cũng là người đã bước nửa chân vào Địa Biến cảnh, ý chí cũng tương đối mạnh, nhưng khi đối mặt với cỗ uy áp này của Phương Vân thì lập tức không chịu nổi.
- Buông hắn ra!
Thấy Bạch Phượng công tử cả người toàn là máu, Thiên Cương Tử máu mủ tình thâm lập tức trợn mắt lên. Hắn hét lớn một tiếng rồi đánh ra một cự chưởng!
Một chưởng này vừa đánh ra thì không gian trong phạm vi trăm trượng xung quanh đỉnh núi lập tức nổ tung, một chưởng mang theo khí tức hủy diệt của tinh tú với khí thế bài sơn đảo hải đánh về Phương Vân, tựa như muốn một chưởng đánh chết Phương Vân vậy. Chiêu thức mà Thiên Cương Tử thi triển chính là tuyệt học của Thiên Tinh phái, "Tiểu Thiên Tinh Chưởng".
- Không biết tự lượng sức mình!
Phương Vân hừ lạnh một tiếng, ngay lúc Thiên Cương Tử gần tới thì bàn tay nhắc lên, đơn giản tung một chưởng ra. Địa Khí cuồn cuộn hợp lại thành chưởng lực rồi hóa thành một cự chưởng màu đen nhánh, dễ dàng đánh tan Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Thiên Cương Tử.
Thiên Cương Tử còn chưa có kịp phản ứng thì Phương Vân đã đạp mạnh xuống đất một cái. Chỉ nghe ầm một tiếng, bụi mù bay lên, Thiên Cương Tử đã bị Phương Vân một cước đạp ngay lưng rơi vào trên đất.
- Chênh lệch quá xa!
Phương Vân vừa dứt lời thì ngay lúc mọi người còn đang trừng mắt lĩu lưỡi đã vượt qua thân thể Thiên Cương Tử, đi tới bên cạnh Lam Tâm Ngọc rồi ngồi trên ghế của Thiên Cương Tử đang ngồi.
Trên núi Lãnh Nguyệt im ắng vô cùng, như là đang chết đi vậy!
Đầu tóc Thiên Cương Tử tán loạn, bản thân hắn thì gục trên mặt đất. Ngay khi Phương Vân vượt qua thân thể của hắn thì khóe miệng của hắn hơi run lên, trong mắt hiện lên vẻ căm hận sâu thẳm. Một cước kia của Phương Vân không những làm bị thương hắn mà còn đánh tan nội lực trong cơ thể hắn, hắn hiện tại đã không thể động đậy được nữa.
- Lam chưởng môn, tại hạ hữu lễ...
Phương Vân thần thái tự nhược đến bên cạnh Lam Tâm Ngọc ngồi xuống, bái chào, không hề lo sợ Lam Tâm Ngọc xuất thủ đối với hắn.
- Trưởng lão, trưởng lão...
Lúc này thì một đám cao thủ Thiên Tinh Phái mới kinh hô, bổ nhào tới đỡ Thiên Cương Tử dậy.
Phương Vân nhìn thấy màn này thì chân mày nhướng lên, quát lên một tiếng lớn:
- Ta xem ai dám động đến!
Vốn đám cao thủ Thiên Tinh phái còn đang ào đến, nghe vậy thì lòng run lên, lập tức đứng bất động.
- Thiên Cương Tử, khuyên ngươi không nên có tâm tư gì. Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết là văn thư của triều đình đã xuống tới, ta tùy thời có thể tiến vào thập vạn đại quân chinh phạt. Lấy lực lượng cùng quyền thế của ta thì chỉ cần một câu nói là sẽ khiến cho Thiên Tinh Phái từ trên xuống dưới máu chảy thành sông, thây chất thành đống! Ngươi đừng có quên đó!
Phương Vân tùy ý nói ra. Hắn ở sa trường đã diễn binh rất nhiều, trên người tự có một cỗ khí độ làm cho người khác tin phục, hơn nữa thực lực của hắn cường đại nên làm cho lời nói này của hắn rất có sức thuyết phục!
Thân thể Thiên Cương Tử run mạnh lên, trong con mắt toát ra nỗi sợ hãi cùng với sự không cam lòng. Những sát tâm của hắn vừa mới nghe thấy lời này của Phương Vân thì không thể không đè ép xuống!
- Khiêng đi đi!
Phương Vân dứt lời, vung tay lên. Một đám cao thủ Thiên Tinh phái như được đại xá, lập tức đỡ Bạch Phượng công tử cùng Thiên Cương Tử dậy, hoảng hốt phá không rời đi.
- Lam chưởng môn, tại hạ nhớ trong người còn có chút chuyện, đi trước vậy!
Người của Thiên Tinh phái vừa đi thì những người tới xem lễ trên quảng trường lập tức rối rít đứng dậy cáo từ. Lúc đi còn nhìn về Phương Vân, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Mười vạn đại quân chinh phạt của triều đình có thanh danh rất lớn, phàm là những người trong tông phái thì không ai không sợ cả. Đó đúng là một cỗ máy giết người ghê gớm mà!
Tên tiểu hầu gia của Đại Chu hoàng triều này mà được điều vào trong mười vạn đại quân chinh phạt thì lập tức sẽ là một sát thần, không ai dám trêu chọc hắn cả!
- Lam chưởng môn, thật không phải, tại hạ đi trước!
Mọi người rối rít đứng dậy. Lam Tâm Ngọc cũng không ngăn trở, vốn đây là hôn lễ giữa hai phái nhưng đến hiện tại thì đã không cần nữa.
- Các ngươi cũng lui ra đi!
Lam Tâm Ngọc vung tay lên. Các đệ tử nội môn và ngoại môn cũng lui xuống, lập tức trên đỉnh núi chỉ còn Phương Vân cùng với chưởng môn, các trưởng lão cùng với đệ tử chân truyền.
Phương Vân nhìn qua bốn phía, hài lòng gật đầu. Hắn làm ra bộ dáng ngang hàng với nhau, nhìn Lam Tâm Ngọc nói:
- Lam chưởng môn, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?
Lam Tâm Ngọc hơi có chút bất đắc dĩ gật đầu. Người thiếu niên trước mắt này quả thật làm cho bà có chút không đỡ được, nhìn chung thì Lam Tâm Ngọc chưa bao giờ gặp phải người nào ngang ngược càn rỡ như vậy cả. Nhưng hết lần này đến lần khác thì hắn lại có tư cách làm chuyện này. Những chuyện này tính ra cũng là hợp tình hợp lý.
Trong giới tông phái, nếu như không có thực lực cùng bối cảnh mà làm như vậy chính là tự tìm đường chết; nhưng nếu bối cảnh cùng thực lực hơn người thì đó chính là trấn áp, là uy hiếp!
- Tiểu hầu gia, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nói đi! Nếu như Lãnh Nguyệt phái ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm!
Dưới tình thế này thì cho dù Lam Tâm Ngọc có thực lực mạnh hơn Phương Vân, nhưng đối mặt với bối cảnh đáng sợ của Phương Vân cũng chỉ có thể cúi đầu, lựa chọn tuân theo.
- Ha ha, lam chưởng môn quả nhiên là người thông minh!
Phương Vân ha ha cười một tiếng. Hắn đã sớm nhìn ra vị chưởng môn của Lãnh Nguyệt phái này hoàn toàn là người vì lợi ích tông phái.
Nếu như muốn đối phó người này mà ngươi muốn cùng nàng van xin, giảng đạo lý thì không được, nếu không chuẩn bị tốt thì bà ta còn có thể gọi Lam Đại Nguyệt ra đối phó với ngươi.
Cách tốt nhất chính là cường thế, cường thế càng mạnh càng tốt. Tốt nhất là có thể hoàn toàn trấn áp cái tâm tư động đậy của bà ta đi thì hôn sự Lam Đại Nguyệt mới có thể định đoạt được. Nếu không thì hôm nay chỉ cưỡng chế được Bạch Phượng công tử thôi, nói không chừng ngày mai bà ta sẽ vì lợi ích tông phái mà đem Lam Đại Nguyệt gả cho cái gì đó Hắc Phượng, Hồng Phượng công tử.
- Lam chưởng môn, điều ta muốn rất đơn giản!
Phương Vân đột nhiên đưa tay chỉ Lam Đại Nguyệt:
- Chính là nàng!
Thân thể của Lam Đại Nguyệt hơn run lên, nhưng Phương Vân làm như không thấy. Ánh mắt của hắn vẫn chưa chú ý tới nàng ta.
- Thì ra là như vậy!
Lam Tâm Ngọc gật đầu, lộ ra thần sắc đã sớm biết trước. Nhan sắc Lam Đại Nguyệt hơn người, người nào đã gặp nàng thì không khỏi không động tâm. Tiểu hầu gia này có thích nàng thì cũng không ngoài ý muốn.
- Tiểu hầu gia, chuyện này bản thân ta có thể đáp ứng ngươi.
Lam Tâm Ngọc đáp ứng vô cùng sảng khoái:
- Nhưng mà, bởi vì chuyện lần này của tiểu hầu gia mà Lãnh Nguyệt phái chúng ta đã đắc tội với Thiên Tinh phái, sợ rằng hậu quả không tốt a...
Lam Tâm Ngọc lộ ra thần sắc khó xử...
"Lão hồ ly này...", Phương Vân làm sao không nhìn ra được tâm tư của Lam Tâm Ngọc, bà ta rõ ràng là muốn kiếm chác một chút trên thân mình.
- Yên tâm đi, một cái Thiên Tinh phái còn chưa có thể làm gì đâu. Nếu như có ngày chưởng môn Thiên Tinh phái tìm tới tận cửa thì ngươi trực tiếp nói cho hắn biết, nếu như không muốn tông môn bị diệt, đạo thống bị hủy thì thành thật môt chút đi!
- Đa tạ tiểu hầu gia, nhưng mà...
Lam Tâm Ngọc lại nhướng mày, lộ ra thần sắc làm khó.
- Được rồi.
Phương Vân phất phất tay:
- Lam chưởng môn cũng đừng cứ nhắc từng cái như vậy. Tất cả mọi người đều là người thông minh, ngươi cứ nói thẳng đi. Nếu như để Lam Đại Nguyệt theo ta thì ngươi muốn cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...