Hoàng Tộc Đại Chu

Vận số hơn một ngàn sáu trăm năm của triều Đại Chu, một sớm tán hết!

Cửu châu đại địa giờ khắc này, một mảnh yên tĩnh. Hắc ám trải rộng khắp
nơi, bao phủ toàn bộ đại địa. Vô số ánh mắt, nhìn về phía hư không vận
mệnh, nhìn về phía kinh thành rạng rỡ sinh huy.

“Rốt cuộc đã đợi được rồi, tông phái thịnh thế!”

Xa xôi bên trong núi rừng, một thân ảnh gầy gò ngồi xếp bằng ở dưới cổ
mộc trên đỉnh núi, thở dài một tiếng, đột nhiên đứng lên. Sau đó rời
khỏi đây núi rừng tiềm tàng quá lâu.

Vì ngày này, cường giả giới tông phái không biết đã phải đợi bao nhiêu
lâu. Tất cả sự vật đều có vận số, vận số chưa hết dù có đủ loại thủ
đoạn, cũng khó được như nguyện. Đại Chu lập triều hơn một ngàn năm, số
mệnh dân tâm hướng về, tích lũy hùng hậu. Chỉ cần vận số chưa hết, số
mệnh vương triều thêm vào, liền có thể khiến Nhân hoàng lập được bất bại chi địa.

Nhân Hoàng Lưu Triết, tuy rằng thời gian tu đạo mới vài thập niên. Nhưng sớm đã là cường giả Huyền minh cấp. Hơn nữa hắn tọa trấn kinh thành,
thiên hạ số mệnh sở tụ, trên người lại có vương triều số mệnh. Như vậy,
cho dù là vài vị đại đế ngoại tộc diệt vong trung cổ, cũng không dám
khinh thân mạo hiểm, không dám chắc có thể đối phó.

Chỉ có khi Nhân Hoàng rời khỏi kinh thành, vài vị ngoại tộc đại đế mới
có khả năng đánh bại hắn. Nhưng là bao năm nay, chân thân Nhân Hoàng
cũng không rời khỏi kinh thành, cho nên mọi người dù là có điên phúc Đại Chu chi tâm, cũng không dám hạ thủ.

Có thể nókhông chút nào khoa trương i, Nhân Hoàng Lưu Triết chính là vận mệnh toàn bộ vương triều sở hệ. Hắn tuy rằng không ra tay, chỉ là tọa
trấn bên trong thâm cung, cũng không lộ diện. Nhưng hắn tồn tại chính là một loại uy hiếp lớn vô cùng. Dù là tà đạo tu sĩ kiệt ngạo bất tuân,
cũng không dám làm gì thái quá. Để tránh làm hắn chú ý.

Mà nay, số mệnh Đại Chu tan hết. Vị đại đế cận cổ tối hiển hách, tối
khủng bố này, rốt cuộc lột bỏ tầng quang hoàn bất bại trên người kia. Mà đây, chính là cơ hội cho đông đảo tông phái.

“Vận số đã hết.... Vận số đã hết...... Sao có thể như vậy a?”

Vận mệnh hư không rung chuyển còn tiếp tục, đặc hơn hư không mây đen dầy đặc, núi sông chấn động, sao băng như mưa. Phương Vân phất tay đánh nát một viên tinh thần hào quang vô cùng, trong mắt hình như có chút đăm
chiêu.

Hắn cảm giác được, một tia tinh mang khí vận màu tím, đang từ trên người tán dật ra ngoài. Phương Vân biết, đó là một phần số mệnh vương triều
kia ở trên người bản thân, đang tán đi.

Phương Vân chính là Đại Chu Quan Quân hầu, chính là vương hầu chi úng,

là Nhân Hoàng đích thân sắc phong, triệu cáo võ tướng thiên hạ. Là một
bộ phân của Đại Chu xã tắc. Ở bên trong, tự nhiên đã bị số mệnh vương
triều thêm vào, là một bộ phân của số mệnh vương triều.

Nay Đại Chu triều số mệnh tan hết, Phương Vân một phần “Quan tước số
mệnh” tự nhiên cũng tan hết. Vương triều không còn nữa, Phương Vân quan
tước tự nhiên cũng không còn ý nghĩa nữa.

“Ta đọc qua sách sử, tinh thông kinh điển. Trong lịch sử vương triều
thay đổi, thường thường là vương triều suy nhược, triều đình hôn dung,
thiên hạ dân chúng lầm than. Phía sau vô số cường giả mới có thể thuận
theo thiên ý, ứng thế mà sinh, gây dựng lại sơn hà. Nhưng từ khi Đại Chu triều lập quốc đến nay, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an. Dưới sự
thống trị của Nho gia, lại đạt tới thịnh thế trước đó chưa từng có. Sao
lại ở chính thời điểm cường thịnh nhất, vận số tan hết?”

Phương Vân trong lòng nặng trịch. Lan Đài Bí Uyển sớm quan sát đến loạn
tượng “Quần hổ phệ long”, thượng cổ cường giả lại suy đoán ra vận số Đại Chu triều, chỉ có hơn một ngàn năm. Từng nghe suy nhược mà chết, nhưng
không nghe đến tráng thịnh mà chết.

Phương Vân cũng không phải phần tử tử trung của triều đình, nhưng hắn
không thừa nhận cũng không được, triều đình tại thời điểm này khuynh
đảo, đối với thiên hạ vạn dân mà nói, tuyệt đối là cái tin dữ. Là thời
điểm tông phái tiếp quản hoàng quyền, không ai có thể trông cậy vào,
loại thái bình thịnh thế này, có thể lại xuất hiện.

Thế giới tông phái, chính là thế giới sát phạt. Thế giới như vậy tuyệt
đối không khả năng mang cho thiên hạ cái gì thái bình! Trung cổ thời đại đã đủ để chứng tỏ tất cả vấn đề.

“Ầm ầm ầm!”

Lại một ba chấn động mãnh liệt đại địa hồi, truyền ra từ kinh thành. Cả
Đế Đô hôm nay đều đang rung chuyển. Phương Vân trong lòng trầm xuống,
càng thêm sốt ruột. Chân khí cổ đãng, nháy mắt xuyên qua vô số hư không, hướng về phía trước kinh thành mà đi.

Đây đã là đại chấn đãng thứ bảy ba rồi.

Trong kinh thành, đã là một cảnh tượng ngày tận thế. Cuồn cuộn mây đen
quay, cơ hồ phải áp đến sát mặt đất. Trong mây, đối diện hoàng cung vị
trí, hình thành một cái vân hải xoáy ốc thật dày, thật lớn. Liên tục mấy đạo cuồng lôi thật lớn, từ trên trời giáng xuống, liên tiếp đánh vào
trung tâm hoàng cung.

Trong thiên địa, cuồng phong gào thét, cát bụi mờ mịt. Toàn bộ đại địa đều đang mãnh liệt lay động.


“Trời ơi! Thật đáng sợ! Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ tận thế đã đến rôi sao?”

“Kinh thành là Đế Đô, từ Thái Tổ Phụ ta, đã ở tại nơi này. Luôn luôn
thái bình vô sự, chưa từng xảy ra đại địa hồi chấn. Lần này rốt cuộc là
làm sao vậy?”

“Trời phạt! Đây là trời phạt sao? Trời xanh phù hộ a!”

Trong kinh thành, lòng người hoảng sợ. Vô số tiểu thương, lữ nhân, trà
khách, thư sinh, bình dân thấy cảnh tượng kinh người này. Bọn họ chẳng
qua là người thường, cảnh tượng trước mắt trước đây chưa từng gặp này,
hoàn toàn vượt qua phạm vi tâm lý bọn họ có thể chấp nhận.

“Mọi người, mau về nhà. Trốn bên trong phòng xá, không được ra ngoài!”

Rất nhiều cấm quân, thành vệ quân cưỡi ngựa, vó ngựa ầm ầm, như sấm vang vọng, như gió lướt qua đường. Trước mắt gió thổi càng ngày càng mạnh,
nhiều người đợi ở trên đường như vậy tuyệt đối bất lợi. Thành vệ quân
tuy rằng cũng chưa trải qua trường hợp này, nhưng tài năng của Chỉ Huy
Sứ thành vệ quân không thể nghi ngờ, rất nhanh có hanhg động phản ứng.

Thời điểm này, dân chúng tụ tập quá mức, rất dễ dẫn đến hỗn loạn!

“Không hay rồi! Lại là một tinh thần rơi xuống!”

Một trận tiếng kinh hô truyền rưa từ trong đám người, mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong mây đen thật dày, nhiều điểm
hào quang thoáng hiện, càng ngày càng sáng, càng ngày càng rõ ràng, đó
là những tinh thần đang rơi xuống.

“Ông!”

Nhưng vào lúc này, một trận quang hoa màu vàng xung thiên ở hướng từ chỗ sâu trong hoàng cung. Quang hoa biến ảo, hóa thành một tấm quang màng
hình vòm, nhanh chóng bao phủ toàn bộ kinh thành, hơn nữa lại bành
trướng mở ra.

“Đến đây! Trẫm không sợ!!”

Một đạo thanh âm uy nghiêm, ở bên trong cuồng phong, mơ hồ phiêu ra ở chỗ sâu trong hoàng cung, như có như không.

“Ầm ầm!”

Quang màng màu vàng cản trở mọi tinh thần hạ xuống nhưng không ngăn cản được, cuồng lôi giáng xuống từ mệnh vận hư không.


Cuồng lôi sát mục màu tím thật lớn xuyên qua tầng tầng hư không, mãnh
liệt đánh vào Trung ương tử khí điện huy hoàng. Thiên địa trong lúc đó,
chợt yên tĩnh, cứ như vậy một lát, rồi ngay sau đó ở chỗ sâu trong Đại
Chu hoàng cung, tinh mang khí vận vương triều kia quanh năm không tiêu
tan hạo hàn màu tím, sau một chút chấn động, hoàn toàn mất đi.

“Răng rắc!”

Trong tiếng ma vang đinh tai nhức óc, nền đất dày của kinh thành đột
nhiên rạn nứt. Bốn cái khe thật lớn, mà trung tâm là Trung ương tử khí
điện, kéo dài ra bốn phương tám hướng. Vừa lúc xuyên qua tứ đại cửa
thành, phân cách toàn bộ kinh thành thành bốn phần.

Nơi vết nứt lớn đi qua, vô số nhà cửa sập xuống. Giữa tiếng kêu gào thê
thảm, toàn bộ kinh thành nhất thời hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.

“Oanh!”

Ở nơi dân chúng bình thường nhìn không tới, Thái Miếu tây bắc hoàng cung “oanh” một tiếng đột nhiên đánh rách tả tơi. Bài vị đế vương các triều
Đại Chu sắp đặt trong đó, ngay lập tức đổ úp xuống như gió thổi qua nến.

“Lão sư!!”

Một trận tiếng kinh hô truyền ra từ bên trong Thái Miếu, những Thiên tử
tế tửu, hốt hoảng chạy vội đi ra ngoài từ trong Thái Miếu với mặt mày
bụi bặm.

“A!”

Trên những hòn giả sơn, Tửu Chúc ngồi khoanh chân nhìn Thái Miếu khuynh
phong, nóc nhà sụp đổ mà dài thở dài một tiếng. Thái Miếu chính là nơi
các đời hoàng đế tế lễ thiên địa cùng các bậc tổ tiên. Sau khi các đời
hoàng đế Đại Chu băng hà, bài vị di nhập Thái Miếu, hưởng hương khói
thiên hạ.

Nay, vương triều vận số tan hết. Thái Miếu đứng mũi chịu sào tự nhiên đã bị liên lụy. bài vị bao đời đế vương trong Thái Miếu sụp đổ, chính là
dấu hiệu vận số vương triều tan hết, tổ tiên hoàng gia không thể tiếp
tục hưởng thụ hương khói thiên hạ.

“Công sức của bao đời triều đình, vô số nho sĩ tre già măng mọc, gồng gánh thiên hạ. Đổi lấy, lại là tông phái phục hồi sao?”

Trang Tư Trần nhìn hoàng cung phía trên, ánh mắt ảm đạm. Giờ khắc này, cả người hắn đều trở nên thương lão rất nhiều.

sau khi Đại Tử chết, Tửu Chúc tuy đứng đầu thiên hạ nhưng Trang Tư Trần
rất rõ, lúc này đây vương triều diệt vong căn bản khác với trước kia.
Trong ghi chép kinh điển của Nho gia, vương triều thay đổi là hiện tượng bình thường. Hưng mà suy, suy mà chết, cho đến vương triều mới sinh ra.

Vương triều thay đổi, đối với Nho gia cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng lúc này đây thì không phải. Trong lịch sử “Tắc Hạ Học Cung” ghi

lại, chưa từng có vương triều nào trong hưng thịnh chi kì, không có dấu
hiệu gì suy bại, mà vận số tan hết.

Sự biến khác thường, tất có yêu nghiệt!

Ở bên trong trí nhớ Trang Tư Trần, sự tình như vậy, có ghi lại một lần, là ở trung cổ!

“Sư huynh, cho ngươi nói trúng rồi!”

Trang Tư Trần thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy.

“Tu Văn, đi, triệu Tam Công đến gặp ta.”.

“Vâng, thưa thầy”

Một gã nho sinh nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi.

Thời điểm Phương Vân đuổi tới kinh thành, đó là cảnh tượng hết sức thê
thảm. Kinh thành từng rộng rãi tráng hoan, giờ khắc này chỉ là một mảnh
phế tích tàn phá. Bốn cái khe màu đen thật lớn, sâu không thấy đáy, chia cắt kinh thành ra.

Vô số nhà cửa ngã trên đường, khói đen từ tàn viên lượn lờ dâng lên. Mơ
hồ có thể thấy được ánh lửa xung thiên. Trong hỗn loạn, tiếng khóc thét, cùng thân ảnh cấm vệ quân cứu hoả.

Huy hoàng không còn, tráng lệ không còn. Hiện ra ở trước mặt Phương Vân, là một kinh thành vừa bị gió lốc cuốn qua. Hơn một ngàn năm Đế Đô,
hoang tàn giống một lão nhân.

Phương Vân đứng ở nơi từng là cửa thành, khiếp sợ không thể nói thành lời.

“Chẳng lẽ.... đây là tương lai của thiên hạ sao!”

Phương Vân thì thào tự nói, chỉ cảm thấy một sự sợ hãi truyền khắp toàn
thân. Phương Vân cũng không khiếp sợ lâu lắm, nhanh chóng có một ý niệm
xẹt qua trong óc, làm cho Phương Vân rùng mình.

“Mẫu thân!”

Phương Vân thân hình run lên, lập tức bay vút đi về hướng Tứ Phương hầu phủ.

Đại Chu vận số đã hết, kiếp số tiếp sau đó, chỉ sợ còn thảm thiết hơn
cảnh tượng trước mắ trăm ngàn lần. Trung thổ cửu châu, hàng tỉ dân chúng đều sẽ phải luân nhập vào trận thay đổi nghiền áp quyền lực này.

Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ. Vô số tông phái thượng cổ,
trung cổ, cận cổ đều nhập cục. Tương lai tới đây, chỉ sợ không phải là
trung cổ thời đại vô tận hắc ám, mà là thời đại càng thảm thiết hơn.
Trong loạn thế đã được vén màn, bất luận là kẻ nào, thế lực đều gì đã
không thể cản trở, cũng không có cách nào nghịch chuyển.

Tại đêm trước tương lai hắc ám giáng lâm, Phương Vân lúc này trong lòng rất muốn gặp mẫu thân mình, người nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui