Hoàng Tộc Bại Hoại

“Nhưng mà thích khách…”

“Hồng ái khanh, Trẫm chưa thấy thích khách nào cả, hay các ngươi đã bắt được rồi?”

“Không, thích khách khinh công tuyệt đỉnh, vi thần đuổi theo không kịp…”

“Ái khanh đừng tự trách, nếu thích khách có khinh công tuyệt đỉnh mà chạy ra cung cũng không thể trách khanh thất trách được. Trẫm cũng không trách tội khanh.” Thấy hắn muốn mở miệng nói tiếp, Triệu Tĩnh làm bộ đang rất buồn ngủ: “Giờ đã là nửa đêm, Trẫm muốn ngủ lắm rồi, các ngươi chú ý đừng làm cho thích khách vào cung nữa nha.”

Hồng Tích lúc này mới mang theo cấm quân lui ra, trong lòng kỳ quái sao hoàng thượng lại không truy cứu chuyện thích khách, thậm chí còn như đang cố trốn tránh vấn đề này?

Đến khi yên tĩnh, Triệu Tĩnh đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn xuất thần, trong con mắt đầy tia mê hoặc.

Là y sao? Khinh công tuyệt đỉnh, có thể vào cung dễ dàng, trừ cửu hoàng thúc ra thì còn ai. Nhưng y nửa đêm lẻn vào cung định làm gì?

Hắn vĩnh viễn không quên, cái ngày y vô tình xoay người đi! Y lãnh khốc làm cho hắn không dám hy vọng xa vời, ôn nhu dịu dàng trong mộng cảnh cũng chỉ là mộng cảnh mà thôi, đối với ánh trăng xa tận chân trời mà lạnh như băng tuyết kia, hắn đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì nữa rồi!

Sau khi Hồng Linh biết chuyện có thích khách, vội vàng mặc áo chạy tới, nhưng lại bị Hồng Tích cản lại ở trước cửa Thanh Trữ cung.


Để thủ hạ tiếp tục dò xét, Hồng Tích ý bảo Hồng Linh đến chỗ yên tĩnh nói chuyện.

Hắn đem hoài nghi của mình nói với Hồng Linh. Nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy nàng hồi âm, mà chỉ ở dưới ánh trăng, hắn mơ hồ thấy được sắc mặt khó coi của nàng.

Đáng lẽ y phải chán ghét hoàng thượng rồi chứ? Sao nửa đêm còn xuất hiện trong cung? Rốt cuộc y muốn làm gì?

Hồng Linh phân phó Hồng Tích bảo vệ hoàng thượng cẩn thận, rồi quay về Phượng Nghi cung.

Vài đêm tiếp theo, bóng đen đó không còn xuất hiện nữa.

Ánh trăng bạc qua khung cửa sổ chiếu lên thân thể thon dài gầy gò kia, nhưng không thấy rõ mặt hắn, mà chỉ có tiếng thở dài, càng hiện rõ nỗi cô đơn tích mịch trong lòng hắn.

Kể từ đêm đó, trong cơn ác mộng của hắn, không còn bàn tay ấm áp cùng thanh âm ôn nhu an ủi hắn nữa, mỗi lúc này, hắn đều bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc…

Ôi! Ngay cả trong mộng, cửu hoàng thúc cũng không chịu xuất hiện nữa rồi…

Hắn đã tự nói với bản thân không nên nhớ y nữa, nhưng hắn không làm được. Nỗi bận tâm trong lòng, đến khi nào mới chấm dứt được đây?

Mỗi đêm thấy hắn gặp ác mộng mà bừng tỉnh, Hồng Linh ở một góc không khỏi âm thầm bi thường rơi lệ. Hết thảy… đều do nàng tạo ra…

Nhưng ngọn nguồn lại là Triệu Hồng Lân, nếu như không có y, hoàng thượng sẽ không đau khổ như thế… Đây đều là lỗi của Triệu Hồng Lân!

Nguyệt quang dần dần biến mất, người bên cửa sổ cũng quay về giường nằm, trằn trọc một lúc lâu sau mới phát ra tiếng hít thở yếu ớt.

Ngay lúc Hồng Linh chuẩn bị rời đi, một bóng đen mang theo cơn gió lạnh tiến vào, nháy mắt đã tới trước giường, lẳng lặng đứng thẳng, tựa hồ xác nhận người trên giường đã ngủ thiếp đi, lúc này mới vươn tay…

Hồng Linh quýnh lên, y sẽ không đối với hoàng thượng bất lợi chứ?


Đang muốn ra tay, đã thấy y chỉ vươn tay xoa mặt Triệu Tĩnh, nhẹ nhàng mà thở dài. Rồi sau đó yên lặng đứng trước giường, thẳng đến khi Triệu Tĩnh giật giật, bóng đen mới bay vút đi, biến mất trong màn đêm lạnh lẽo.

Hồng Linh cũng rời đi ngay sau đó, trở lại Phượng Nghi cung cầm kiếm rồi phi thân ra khỏi hoàng cung.

Thừa dịp bóng đêm, Hồng Linh lẻn vào Cần vương phủ, tìm mấy sương phòng, mới tìm được người nàng muốn tìm, người đó hiện đang nằm ngủ trên giường.

Hồng Linh âm thầm cười lạnh: “Triệu Hồng Lân, đêm nay là tử kỳ của ngươi!”

Vẩy vào phòng một ít bột phấn, không lâu sau, người trên giường đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Che mặt lại, nàng rút kiếm đi vào bên trong, đâm thẳng vào người trên giường.

Đột nhiên, bóng người chợt lóe, người trên giường đã biến mất tăm!

Y không trúng độc sao?!

“Muốn ám toán bổn vương, ngươi chưa đủ trình đâu!”

Thanh âm dễ nghe như quỷ mỵ vang lên ở sau lưng, Hồng Linh không nói hai lời liền xoay kiếm đâm về phía sau. Thừa dịp y đỡ đòn mà bay vội ra cửa sổ. Nàng biết rõ mình không phải đối thủ của y, đương nhiên phải ở thế chủ động rồi!

Triệu Hồng Lân đuổi theo, được một lúc, y đột nhiên cảm thấy thân pháp người này vô cùng quen mắt. Đây không phải là người đã dẫn dụ mình đến thành đông ngày đó sao? Được lắm, y đang lo không tìm được tên chủ mưu thì tên chủ mưu lại dẫn xác tới.

Triệu Hồng Lân kéo gần khoảng cách, thấy người kia trốn vào chỗ tối, y sợ có bẫy, vội nhảy lên đầu tường.


Chỉ một cái chớp mắt, người kia đột nhiên hiện ra, thân hình nhanh như gió giật. Dưới ánh trăng lờ mờ, một đường ngân quang hướng thẳng về người phía trước, người nọ lảo đảo một chút, rồi bay vút đi, qua bức tường cao, không thấy bóng dáng.

Triệu Hồng Lân lặng đi một chút, đây không phải là tường thành sao? Là người trong cung ư?

Trở về vương phủ, lúc này cũng sắp đến hừng đông. Vất vả cả đêm không chợp mắt, Triệu Hồng Lân ngồi đó chờ đến sáng, rồi thần thái sáng láng đi vào triều.

Hôm nay, hoàng thượng vào triều trễ gần nửa canh giờ, thần sắc đầy lo âu.

Từ khi hắn xuất hiện, Triệu Hồng Lân đã nhìn chằm chằm không tha, thấy hắn hữu ý vô ý mà liếc mình một cái, liền rõ ràng hắn biết ai đó bị thương.

Quả nhiên, sau khi bãi triều, hoàng thượng xin mời Cần vương đến Ngự Thư phòng nói chuyện.

Hắn cũng không quanh co lòng vòng: “Cửu hoàng thúc, mong ngươi đưa kim sang dược độc môn cho Trẫm.”

“Ồ? Tối hôm qua có ngươi ám sát vi thần, lại bị vi thần dùng Xuất Vân kiếm gây thương tích. Hôm nay hoàng thượng muốn kim sang dược… chẳng lẽ, thích khách đang ở trong cung sao?” Triệu Hồng Lân ra vẻ hiểu rõ, cười tà nói: “Vi thần cũng có chuyện cần nói rõ với hoàng thượng, vi thần chưa từng hẹn hoàng thượng đến sơn đình ở thành đông gặp mặt… Với lại vi thần phát hiện người ám sát thần hôm qua rất giống người đã dẫn dụ thần tới sơn đình kia, thần hoài nghi việc này có liên quan với nhau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui