Hoàng Tộc Bại Hoại

Không kịp đề phòng, Triệu Tĩnh bị hai tên kia túm chặt, da thịt tiếp xúc với gió núi lạnh lẽo mà nổi cả da gà, hắn cấp bách rống lên: “Các ngươi làm gì? Mau buông ta ra, ta với các ngươi không thù không oán mà.”

“Chúng ta vốn không thù không oán, nhưng buông ngươi ra là chuyện không thể! Mặc dù ngươi không phải là mỹ thiếu niên, bất quá xem tướng mạo anh tuấn của ngươi, cộng thêm làn da trắng trẻo nhẵn nhụi này, đại gia dù không có tiền cũng phải chơi ngươi một phen!” Hai người ha ha cười lớn, một bên hạ lưu vuốt ve da thịt hắn, một bên bất mãn nói: “Hơi gầy, nhưng dù sao cũng có người ra tiền thuê, nên đại gia không chê đâu!”

Có người ra tiền thuê? Triệu Tĩnh nghe thấy mấy chữ này, liền lặng đi một chút, không phải cửu hoàng thúc hẹn mình tới ư…

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch.

Không! Không đâu! Không thể nào! Sẽ không như hắn nghĩ đâu…

“Côn ca ít nói thôi, mau thượng đi! Hôm qua tiểu đệ hưng phấn cả đêm không thể ngủ được, phía dưới đã cương đến mức sắp nổ tung rồi đó!” Tên còn lại sốt ruột thúc giục, một tay ấn hai chân Triệu Tĩnh đang vùng vẫy, một tay cởi thắt lưng mình ra, để lộ dục vọng cương cứng đứng thẳng.


“Được rồi, thấy ngươi sốt ruột như thế, ta nhường cho ngươi trước đó.” Nam tử tên Côn ca đè hai tay Triệu Tĩnh xuống, rồi kêu kẻ còn lại thượng trước.

“Các ngươi có dũng khí!” Triệu Tĩnh cấp bách rống lên, kinh sợ không thôi: “Trẫm vốn là đương kim hoàng thượng! Lập tức buông Trẫm ra! Nếu không Trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi!”

“Hoàng thượng?” Nam nhân tên Côn ca chần chờ một chút.

Tên còn lại bỗng cười nhạo: “Hoàng thượng không ở trong cung, lại mò tới cái nơi quỷ quái này làm gì? Còn đi một mình nữa chứ? Ngươi muốn nói xạo cũng phải nghĩ ra lý do thông minh hơn chứ!”

Tên Côn ca cũng điên cuồng cười rộ lên: “Đại Sơn nói không sai, hoàng đế không phải rất hưởng phúc sao? Nhìn bộ dáng gầy gò của người, chắc là dân đói rồi!”


Triệu Tĩnh gấp đến độ thở hồng hộc: “Các ngươi… Trẫm là hoàng đế! Các ngươi…”

“Ha ha ha… dù ngươi có là thiên hoàng, ta cũng sẽ thượng ngươi!” Tên Đại Sơn đã sớm không nhẫn nại nổi, liền đem hai chân Triệu Tĩnh cố định tại thắt lưng, một tay đỡ lấy dục vọng đã nhỏ ra chất dịch màu trắng, một tay tách hậu huyệt Triệu Tĩnh ra, dục vọng thô to thẳng tấp đâm vào hậu huyệt không chút bôi trơn.

“A—!!! Đừng…” Tiếng thét thê lương vang lên, Triệu Tĩnh nhắm mắt cắn chặt môi dưới, tuyệt không hừ lên một tiếng dù đau đớn đến phế tâm phế liệt.

“Chặt quá! A… thật là sướng… a a…” Không ngờ hậu đình của Triệu Tĩnh lại chặt đến thế, khiến Đại Sơn sung sướng vô cùng. Hắn dùng sức quất xuyên vào, cảm thấy phân thân càng lúc càng nóng rực, khoái cảm lan tràn toàn thân, kích thích động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, mồ hôi cũng đã chảy đầy người…

Thấy Đại Sơn như vậy, Côn ca cũng thấy trái tim ngứa ngứa, nói thầm: “Có lầm không, nhanh như vậy đã thế này rồi! Thật sướng vậy sao?”

Đang dục tiên dục tử, Đại Sơn nghe thấy Côn ca nói thầm, cũng không rảnh đáp lời, thẳng đến khi phóng thích vào cơ thể Triệu Tĩnh xong, mới thở hổn hển nói: “Chờ huynh thử là biết ngay… Sướng lắm đó! Huynh thử xem!”

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi rút phân thân ra, không ngờ chỗ đó của người dưới thân đã rất nhanh co rút lại mà bao chặt lấy hắn. Da thịt mềm mại chạm vào, một cảm giác tê dại ngứa ngứa cùng khoái cảm khó nói lại bùng lên, chờ hắn rút ra hoàn toàn, dục vọng đã lại bắt đầu cương lên như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui