Hoàng Tộc Bại Hoại

Triệu Hồng Lân mặt không đổi sắc tiến lại gần Triệu Tĩnh.

Tiểu Hòa ở bên đang muốn hô ngự tiền thị vệ, nhưng lại bị Triệu Hồng Lân điểm huyệt, không thể nói cũng không thể động đậy.

Triệu Tĩnh vừa lùi ra đằng sau vừa nói: “Trẫm hôm nay mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Có chuyện gì, ngày mai lâm triều hãy nói.”

Triệu Hồng Lân không vội, chậm rãi tới gần, khóe miệng khẽ cười: “Nghe nói hoàng hậu đã xuất cung. Đêm còn dài, vi thần vô cùng vinh hạnh được làm bạn với hoàng thượng.”

Triệu Tĩnh vội vã nói còn có tấu chương cần phê duyệt. Nhưng Triệu Hồng Lân lại cười tà, một tay túm lấy Triệu Tĩnh, đẩy hắn lên nhuyễn tháp, một tay cầm lấy chu bút dùng để phê duyệt tấu chương ném tới trước mặt hắn: “Ngươi cứ phê tấu chương đi, việc công việc riêng đều ổn cả.” Vừa nói vừa cởi long bào của hắn phủ lên nhuyễn tháp. Tưởng tượng một vị hoàng đế nằm trên lòng bào, một bên phê tấu chương, một bên bị thần tử đùa bỡn, chẳng lẽ không thú vị sao?

“Cửu hoàng thúc, ngươi không tránh ra, đừng trách ta gọi người.” Bị đặt ở nhuyễn tháp không thể nhúc nhích, Triệu Tĩnh đành phải mở miệng uy hiếp y.


Nghe vậy, Triệu Hồng Lân ha hả cười lớn, không những không tránh ra, còn điểm á huyệt của Triệu Tĩnh, sau đó vội vàng cởi sạch quần áo của hắn, thân thể trắng nõn cao lớn mà rắn chắc hiện ra trước mắt. Thấy hắn giãy dụa, y liền túm chặt lấy hai tay hắn, khóa trên đỉnh đầu, rồi ngồi lên chân hắn, một tay y rất nhanh đã luồn tới huyệt khẩu.

Dị vật xâm nhập làm Triệu Tĩnh đột nhiên chấn động. Tay chân không thể di chuyển, nên hắn đành giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi ngón tay đang dò xét vào trong cơ thể kia.

Hắn thầm nghĩ: “Mấy năm nay mình chăm chỉ luyện võ, vóc dáng còn cao hơn y, vậy mà khí lực vẫn không thể bằng y được.”

Thấy hắn giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, Triệu Hồng Lân liền xuyên vào sâu hơn. Nội bích khô khốc của Triệu Tĩnh truyền tới một trận đau đớn. Nghĩ tới ác mộng sắp tái diễn, hắn không khỏi run lên.

Cái loại đau đớn đến phế tâm này, hắn không muốn nếm thêm một lần nào nữa!

“Đừng nhúc nhích, khó khăn lắm ta mới kiên nhẫn nhẹ nhàng với ngươi một chút, nếu ngươi còn giãy dụa, đừng trách ta không khách khí!” Triệu Hồng Lân thì thầm vào tai hắn uy hiếp. Thấy hắn không dám động đậy nữa, mà chỉ dám quay đầu lại nhìn mình cầu khẩn, khiến Triệu Hồng Lân cảm thấy vô cùng sảng khoái, liền vươn tay giải huyệt cho hắn.

Vừa có thể lên tiếng, Triệu Tĩnh vội vàng nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi thả ta ra, nhất định ta sẽ tra ra hung thủ hạ độc vương phi!”

Ai ngờ, Triệu Hồng Lân vừa nghe nói thế, cơn giận liền tăng vọt, căm hận nói: “Ngươi còn dám nói dối! Ngọc Diệp rõ ràng bị ngươi làm hại, ngươi còn muốn giá họa cho người xui xẻo nào đây?” Trong cơn giận dữ, y duỗi một ngón tay nữa, xuyên mạnh vào trong, không chút lưu tình, khiến Triệu Tĩnh đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cắn răng không rên một tiếng.

Hắn im lặng, càng làm cho lửa giận trong lòng Triệu Hồng Lân bùng lên. Y rút tay ra khỏi cơ thể hắn, lại còn cố ý dùng móng tay cào vào nội bích, tuy không làm chảy máu nhưng cũng khiến Triệu Tĩnh cảm thấy đau đớn.

Triệu Tĩnh nhịn đau thấp giọng cầu nói: “Cửu hoàng thúc, thả ta ra… vương phi thật sự không phải do ta giết…”


Triệu Hồng Lân không thèm để ý, bộ dạng thấp giọng cầu xin của hắn lại càng khơi dậy dục vọng trong y hơn. Từ khi Ngọc Diệp qua đời, y bận rộn chuyện báo thù, cho nên đã hơn một năm chưa từng phát tiết. Cởi quần xuống, dục vọng đã đứng thẳng, y cười lạnh nói với Triệu Tĩnh: “Ngươi muốn hô người thì hô đi, ta không sợ đầu rơi xuống đất đâu. Nơi này chỉ có một tiểu thái giám làm người xem, ngươi thấy không đủ kích thích chứ gì? Vậy ngươi cứ hô bọn thị vệ vào đi, để bọn họ nhìn thấy hoàng đế của một nước lại bị thần tử đặt dưới thân đùa bỡn, đây là chuyện lạ thiên cổ khó gặp đấy!”

Triệu Tĩnh sao dám gọi người, chỉ đành cắn chặt răng chịu đựng.

Đứng ở một bên không thể nói chuyện cũng không thể di chuyển, Tiểu Hòa phẫn nộ, tử mệnh trừng mắt nhìn Triệu Hồng Lân, hận không thể nhìn thủng người y. Vừa thấy y móc ra phân thân cực đại cương cứng, Tiểu Hòa sốt ruột muốn gọi người nhưng không được, chỉ đành nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.

Triệu Hồng Lân vặn bung huyệt khẩu của Triệu Tĩnh, đỡ dục vọng của bản thân, vọt mạnh vào cơ thể hắn, không ngừng quất xuyên vào…

Đau đớn từ hậu huyệt lan khắp toàn thân, Triệu Tĩnh cắn môi không hô một tiếng, hai tay vùng vẫy túm được cái bút phê tấu chương, liền nắm chặt trong tay.

Thấy hắn không rên, Triệu Hồng Lân rất bực mình, cố ý dùng sức đâm vào. Người dưới thân rung động, khó chịu hừ một tiếng. Bỗng dưng “crắc”, hóa ra chiếc bút trong tay hắn đã bị bóp gãy. Triệu Hồng Lân làm sao có thể tha cho hắn, nhất quyết bắt hắn lên tiếng mới thôi. Y chậm rãi rút phân thân ra tới huyệt khẩu, cảm thấy hắn giãy dụa muốn nhân cơ hội thoát đi, liền túm chặt vòng eo của hắn, nâng lên, rồi tàn nhẫn đâm vào chỗ sâu nhất.


“A…!!!”

Một tiếng hét thê lương vang lên từ bên trong ngự thư phòng.

Thị vệ canh giữ bên ngoài vội vàng vừa hỏi vừa vọt vào.

Triệu Tĩnh sợ hãi, hậu huyệt co rút nhanh hơn. Còn Triệu Hồng Lân thì hít một hơi, nhất thời không thể di chuyển. Triệu Tĩnh cực lực dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chưa được Trẫm cho phép, không ai được vào đây!”

“Vâng!”

Lúc này Triệu Tĩnh mới thở phào. Đột nhiên lại cảm thấy khoái cảm kỳ dị tràn lên óc, hậu huyệt thũng trướng bị dị vật nhét vào, theo sự di chuyển của nó, một luồng khoái cảm tê dại khó hiểu lan tràn toàn thân… Triệu Tĩnh không khỏi hoảng lên. Mình làm sao thế này? Chẳng lẽ bị y nhục nhã hành hạ như thế mà mình vẫn có cảm giác sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui