Hoàng Thượng Uy Vũ!

Không tới nửa canh giờ, dùng Bặc Vân Long áp chế, một đám đạo tặc tổng cộng 2352 không một kẻ trốn thoát, nhao nhao bị trói lại, nhóm binh lính Bành Điềm và Nhiếp Văn Uyên mang đến đang rảnh tay rảnh chân vội tiến lên áp giải tù nhân lên đường.

Bặc Vân Long cũng không lộn xộn nữa, hai tay bị dây thừng thô to trói lại, bị Bành Điềm buộc một đầu dây kéo đi sau ngựa.

Bành Điềm và Nhiếp Văn Uyên vốn không gấp gáp, bây giờ bắt được Bặc Vân Long, tất nhiên phải giải quyết một nửa sự tình, chỉ đợi đến Tiêu Thành thu thập tên thủ thành Từ Hữu Tài kia, làm rõ mọi chuyện cho Đại Vị một câu trả lời thỏa đáng.

Đi được một đoạn, Nhiếp Văn Uyên kéo tay Bành Điềm, hỏi: “Có mệt không? Vào trong xe nghỉ một lát nhé?”

“Vẫn ổn.” Bành Điềm lắc cổ vươn vai, “Chỉ là có hơi mệt, không muốn vào đó cho ngột ngạt.”

Nhiếp Văn Uyên sao lại không nghe ra nghĩa bóng chứ, cười nói: “Lại đây!”

Bành Điềm cười ha ha, hai chân nhún bàn đạp, phi thân nhảy đến trước người Nhiếp Văn Uyên.

Bặc Vân Long bị bịt miệng tha đi sau ngựa Bành Điềm: “…”

Nhiếp Văn Uyên tháo mũ giáp trên đầu Bành Điềm xuống, tiện tay ném cho Trương Tuấn bên cạnh, bấy giờ mới duỗi tay ôm lấy eo Bành Điềm.

Bành Điềm cũng không khách khí, trực tiếp dựa vào lồng ngực hắn, thở một hơi: “Trước đây ra trận chém giết một ngày cũng không cảm thấy gì, giờ thì tốt rồi, nhúc nhích mấy cái liền cảm thấy mệt mỏi, mấy ngày nay xem ra thực sự cần phải nghỉ ngơi.”

Nhiếp Văn Uyên hôn tai y, làm y không thể không nghiêng đầu đi: “Ngứa!”

“Hiếm khi thấy ngươi chịu nghỉ ngơi.” Nhiếp Văn Uyên đưa dây cương cho Bành Điềm, lấy tay mình phủ trên đôi tay thô ráp của y, rũ mắt biết mà còn cố hỏi, “Có muốn đi đường vòng nghỉ lại Giang nam không?”


Bành Điềm hừ hừ: “Giang Nam hảo, phong cảnh cựu tằng am, nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, xuân lai giang thủy lục như lam, năng bất ức Giang Nam?”*

(Bài thơ Giang Nam ức của Bạch Cư Dị

Giang Nam đẹp

Phong cảnh đã từng am

Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa

Chiều xuân sông nước biếc như chàm

Há chẳng nhớ Giang Nam?

Y thuở nhỏ múa đao vung gậy, thực sự không thích ca từ thi phú nho nhã này đó, duy chỉ có bài Giang Nam ức (kí ức Giang Nam) này là nhớ rõ.

Nhiếp Văn Uyên chỉ cảm thấy tim hắn bị một bài thơ làm cho mềm mại: “Còn nhớ ư?”

Bành Điềm hừ hai tiếng, không trả lời.

Nhiếp Văn Uyên gác cằm trên bả vai y, hãy còn cười.


Chuyện tình mười năm trước, khi đó Nhiếp Văn Uyên mới vừa theo Thái phó học được bài thơ này, đối với phong cảnh Giang Nam ngóng trông đến cực điểm, một thời gian dài luôn treo nó bên miệng.

Bành Điềm khá ghét bỏ hắn, bị hắn niệm đến phát giận, liền dùng cán thương chọc vào bụng hắn: “Đi đi đi, suốt ngày cứ như ruồi ấy, ngươi nđọc riết ta cũng thuộc lòng luôn rồi!”

Bị y đánh mấy lần, Nhiếp Văn Uyên sau đó không dám ngâm tụng trước mặt y nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ nhớ mỹ cảnh Giang Nam, chờ mong sẽ có một ngày ghé lại Giang Nam.

Đáng tiếc khi hắn làm hoàng tử không có lí do thì không được ra khỏi hoàng thành, đợi khi không làm hoàng tử nữa, lại làm hoàng đế, suốt ngày bận rộn chính vụ, cho dù có tâm nghĩ về Giang Nam, cũng vẫn luôn không thể đến thăm một lần.

Sắc trời dần tối, Nhiếp Văn Uyên ghìm ngựa, Trương Tuấn lập tức đánh ngựa lại đây chờ đợi.

Nhiếp Văn Uyên: “Từ đây tới Tiêu Thành còn cần hành quân bao lâu?”

Trương Tuấn cúi đầu nói: “Bẩm bệ hạ, đi nửa ngày nữa là đến.”

Nhiếp Văn Uyên gật đầu, cụp mắt nhìn Bành Điềm dựa vào ngực của mình ngủ gà ngủ gật: “Tìm nơi qua đêm đi.”

Trương Tuấn vâng lệnh, lại hỏi: “Có cần triệu quân y đến không ạ?”

Nhiếp Văn Uyên suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: “Sau bữa tối truyền ông ta đến đây bắt mạch.”

Trương Tuấn lĩnh mệnh lui ra, quay người tìm mảnh đất bằng phẳng làm nơi trú quân.


Nhiều binh tướng đem hơn hai ngàn tù binh phân ra, hai, ba người trông chừng một tên, không sợ bọn chúng thông đồng tạo phản chạy trốn.

Không lâu sau thì thổi lửa nhóm bếp nấu cơm, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, dù là Bặc Vân Long cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Vu Huy canh gác bên xe ngựa Nhiếp Văn Uyên và Bành Điềm, Trương Tuấn ăn xong rồi liền bưng cơm nước tới tìm Bặc Vân Long: “Có ăn hay không?”

Bặc Vân Long hừ lạnh nghiêng đầu đi, tiếp tục nuốt nước miếng.

Trương Tuấn thấy được mà buồn cười, để thức ăn dưới đất, đi qua nới lỏng dây trói, lấy cuộn vải trong miệng hắn ta ra: “Tướng quân nói, nếu ngươi không ăn, vậy hơn hai ngàn thủ hạ của ngươi cũng không cho ăn cơm.”

Bặc Vân Long: “…”

Trương Tuấn thu dây thừng ngồi vào một bên, nhìn hắn ta: “Ăn đi, tội gì bắt bọn họ phải cùng ngươi chịu đói?”

Bặc Vân Long cứng ngắc hồi lâu mới run rẩy bưng lấy bát cơm trên đất.

“Ngươi ngược lại thật sự là không biết lượng sức.” Trương Tuấn nâng cằm nhàn nhạt nói, “Chẳng qua tốt hơn ta năm đó nhiều.”

Bặc Vân Long tức giận nguýt một cái.

Trương Tuấn cười híp mắt: “Ngươi không biết, năm đó ta thi khoa võ, quan chấm thi sau cùng chính là tướng quân. Khi đó y non hơn bây giờ, một gương mặt trẻ con cười khanh khách nhìn ta, ta liền khinh địch. Kết quả lên đài chưa quá ba chiêu, đã bị y đánh gãy một chân.”

Bặc Vân Long ngẩn ra.

Trương Tuấn tiếp tục nói: “Điều ngươi không nên làm nhất, chính là so lực với y, tùy tùy tiện tiện có thể giơ lên một đầu trâu, người thường làm sao so sánh được?”

Kỳ thực trong lòng Bặc Vân Long cũng đã sinh ra mấy phần kính nể với Bành Điềm, nhưng hắn ta vẫn nhớ kỹ ước nguyện ban đầu lúc chiếm núi làm vua, không khỏi hừ một tiếng, nói: “Vậy thì thế nào? Coi như Long Uy tướng quân y danh xứng với thực, cũng không nên đi chiếm vị trí hoàng hậu! Hoàng đế lại càng không nên độc sủng một mình y, huyên náo như vậy mà nhiều năm lại vẫn không con nối dõi. Cứ thế mãi, giang sơn Đại Chiêu còn không phải bị chôn vùi vì y?”


Trương Tuấn nghe xong chỉ cười, một hồi sau mới nói: “Đại khái là tin tức còn chưa truyền tới, cho nên tên Từ Hữu Tài kia còn chưa biết nhỉ? Tướng quân đã mang thai, sắp ba tháng rồi.”

Bặc Vân Long một mặt mơ hồ: “???”

Trương Tuấn nói: “Ngươi không biết cũng bình thường.”

“Năm bệ hạ kế vị, từng có một lão thần tiên du lịch đến kinh thành, nghe nói bệ hạ khăng khăng muốn sắc phong nam hậu lại bị triều thần dùng đủ loại lý do tham tấu, nhớ tới năm xưa nam hậu Phong Nhiêu cùng Hiến đế Diên Hằng cũng vì chuyện này mà chịu không ít chê trách, liền hiến cho một toa thuốc, nói chỉ cần tướng quân uống hai năm không bỏ ngày nào, sau này có thể vì bệ hạ kéo dài tử tự.”

Bặc Vân Long há mồm cứng lưỡi nửa ngày, nói: “Nói mơ giữa ban ngày!”

“Đúng vậy, bệ hạ đối với chuyện này vốn cũng nửa tin nửa ngờ, ngược lại là tướng quân, nghe lời lão thần tiên ngày ngày uống theo phương thuốc kia, thực sự là uống đầy đủ hai năm trời.” Trương Tuấn than thở, “Thời gian đầu còn tốt, thuốc chỉ hơi khó uống, sau đó có lần tướng quân ngày đêm đau bụng khó nhịn, lại không chịu cho bệ hạ biết, liền nói muốn đích thân luyện binh, cả ngày trốn trong quân doanh.”

“Tướng quan cứ như vậy, có lúc bị đau đến không ngừng gào khóc, ta với Vu Huy sợ đến mức suýt nữa không nhịn được đi tìm bệ hạ.”

Bặc Vân Long ngây ngốc ngồi nghe.

“Cũng may sau ba tháng thân thể tướng quân dần dần tốt lên, bấy giờ mới lại trở về bên cạnh bệ hạ.”

Sau khi nghe xong, Bặc Vân Long thật lâu không nói gì, bưng cái bát, cơm nước cũng không lùa lung tung không vào nổi miệng.

Nói đến đây, Trương Tuấn bỗng nhỏ giọng, thì thầm: “Sau đó ta lén nói cho bệ hạ, bệ hạ đau lòng đến đỏ cả vành mắt, mà lại chỉ dặn ta về sau không nên nhắc lại. Dù sao tướng quân không muốn cho ngài ấy biết, ngài liền ra vẻ không biết, miễn cho phụ tâm ý tướng quân.”

Bặc Vân Long trầm mặc nửa ngày không khỏi mở miệng hỏi: “Nhưng dù thế nào, tướng quân cũng không phải nữ tử, người uy mãnh như vậy —— giữa nam tử cùng nam tử, sao có thể có chân tình?”

“Tại sao không có?” Trương Tuấn nhếch lông mày nhìn hắn ta, “Nữ nhân là người, nam nhân cũng là người, người và người làm bạn cùng nhau có gì sai? Hầy, cũng không trách ngươi, trước đây ta cũng không rõ, nhưng ngươi ở cùng bệ hạ và tướng quân lâu ngày thì sẽ hiểu. Giữa bọn họ không có người xen vào, cũng không ai có thể xứng với họ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui