Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu


"Tiểu thư, tiểu thư?"Có người đẩy bả vai nàng, lực đạo không tính là nhẹ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, đầu tiên lọt vào mắt là cây hoa đón xuân, hoa nhỏ màu vàng nhạt điểm xuyết đầy đầu cành, tuyết đầu mùa mỏng manh phủ ở trên cánh hoa, càng tôn lên vài phần kiều diễm, một trận gió lạnh thổi qua, cánh hoa hỗn hợp cặn tuyết rơi về phía khuôn mặt nàng, từng tia lạnh lẽo nhất thời khơi dậy một chút thanh minh.

"Tam tiểu thư, sao ngài lại ngủ thiếp đi dưới tàng cây này, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy, lại muốn trách phạt nô tỳ.

" Trong giọng nói nha hoàn không có bao nhiêu kính trọng, thậm chí trong mắt nghiêng kia còn mang theo vài phần khinh thường, thấy nàng vẫn kinh ngạc như cũ, không cảm thấy kỳ lạ, chỉ muốn nhanh chóng đem lời nói mang đến, sớm trở về phòng ấm áp.

"Lão gia cho ngài đến nhà chính.

" Dừng một chút lại thêm một câu" Ngài vẫn nên nhanh một chút đi, trễ rồi".

Nói xong xoay người rời đi.


Ý tứ cười khẽ kia nàng hiểu, nếu chậm trễ sẽ bị phụ thân trước mặt mọi người khiển trách.

Nàng thế nhưng đã trở lại quá khứ.

Nàng rõ ràng đã chết, chết vì chén rượu độc kia, mang theo thai nhi trong bụng! Hai tay theo bản năng vuốt ve bụng, nơi đó vô cùng bằng phẳng.

Nàng thở dài một hơi, chậm rãi chống người đứng lên.

Vỗ vỗ bụi bặm trên người, nàng giống như du hồn, lảo đảo trên con đường nhỏ kéo dài đi về phía phòng trước.

Dọc theo đường đi, nha hoàn sai vặt đi qua không ít, nhưng chào hỏi nàng cũng không nhiều, bọn họ thần sắc vội vàng, tựa hồ không có thời gian dư thừa chú ý nàng.

-"Xuân Hà, ngươi xem treo ở đây được không?" Một gã nha hoàn giơ hoa đăng tinh xảo, hỏi đồng bạn đang vịn thang phía dưới.

-"Được, ngươi cẩn thận một chút, ngọn đèn này chính là tứ tiểu thư thích nhất, nếu đụng hỏng, cẩn thận phu nhân lột da của ngươi! Xuân Hà cười mắng.

-"Tứ tiểu thư sang năm sẽ cập măng, không biết phu nhân sẽ tìm kiếm loại người nào, ta xem rất có khả năng gả còn tốt hơn Nhị tiểu thư.

" Nha hoàn kia treo hoa đăng xong, thật cẩn thận xuống thang.

"Ta nghe nói phu nhân có ý với vị kia ở Đông Cung.


" Xuân Hà tiến tới gần, nhỏ giọng nói.

"Đúng không! "Tiếng thì thầm của bọn nha hoàn càng ngày càng thấp, bước chân nàng chưa dừng lại, trực tiếp xuyên qua hành lang dài.

Tô Tương Lăng mười bốn tuổi, có nghĩa năm nay nàng vừa mới cập măng, tuyết đầu mùa và hoa đăng, hôm nay là lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên năm năm trước.

Lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên! Nàng mỉm cười chua xót.

Lần này, nàng chắc chắn sẽ không đi theo con đường tương tự.

Vừa bước vào nhà chính, lạch cạch ——! Một chén trà liền ngã xuống trước chân, nàng giương mắt nhìn lại, Tô Thượng Thư đang ngồi ngay ngắn ở trong sảnh, giận dữ mắng một thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

"Nghịch tử! Sao ngươi dám phạm tội như vậy!"Thiếu niên kia không sợ hãi, không chút để ý trả lời: "Chỉ là một nữ tử bần hàn chơi thì chơi, phụ thân bồi thường chút bạc mà thôi.


"Tô Thượng Thư tức giận đến phát run: "Ngươi nói cái gì vậy! Hôm nay là lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên, Hoàng Thượng lâm triều nhiều lần nhắc tới nhân chính, lúc này ngươi xảy ra chuyện, ngươi, ngươi! "Tô phu nhân ở một bên vội vàng thò tay ra hỗ trợ thuận khí, bưng trà sâm do hạ nhân pha đưa qua:"Lão gia coi chừng tức giận thân thể, Thần nhi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, nữ tử kia là người không biết thức thời, tự dưng tìm chết, cần gì phải như vậy chứ.

"Nàng lắng nghe xong ở cửa, trong lòng cười lạnh một tiếng, lặng lẽ dời bước đến phía sau đám người kia, cúi đầu đứng.

- Đều do ngươi chiều quen rồi! Tô Thượng Thư uống một ngụm trà sâm, khí còn chưa tiêu.

"Là thiếp thân không tốt, lão gia muốn phạt liền phạt thiếp thân đi.

" Tô phu nhân lập tức đỏ hốc mắt, ủy khuất dùng khăn tay bấm khóe mắt.

-hài tử: con, trẻ connhi tử: con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận