Bởi vì trùng hợp có Hạ Lan Thừa Tướng dẫn đầu nói lên chính sự, những thần tử xu nịnh vốn chuẩn bị nói tiếp những chuyện vô nghĩa hiện tại cũng không dám bước lên bẩm tấu nữa, chỉ có vài thần tử ít ỏi tiến lên báo chính sự.
Triệu Dận nghe xong vài vị thần tử bẩm tấu, quét mắt nhìn hai trung thần phía dưới, "Các khanh còn có gì muốn bẩm tấu không?"
Không có tiếng trả lời, trong đại điện rộng rãi vang vọng tiếng nói non nớt của tiểu Hoàng Thượng.
"Bãi triều!"
"Thần cung tiễn Hoàng Thượng."
Quần thần cúi người cung tiễn Thánh Thượng rời đi, sau đó chia ra tốp năm tốp ba rời khỏi đại điện, thuận tiện bàn luận chút chuyện "Hôm nay lâm triều kết thúc có chút nhanh" vài đề tài linh tinh.
Vì thế rất nhanh sau đó, trong Kim Loan Điện chỉ còn lại mấy vị đại thần.
Hạ Lan Chi là một trong số những người ở lại, còn những người kia ở lại là vì muốn có thể cùng Hạ Lan Chi rời đi, trên đường có thể nói nhiều thêm mấy câu nịnh bợ, mong có thể để lại ấn tượng tốt với Thừa Tướng.
"Hạ Lan đại nhân không đi sao?"
Hạ Lan Chi gật đầu mỉm cười, "Ta còn có chút quốc sự muốn cùng Hoàng Thượng bàn bạc.
Chư vị không đi, có lẽ cũng là vì chuyện này?"
Mấy thần tử trong lòng có ý đồ hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Lan Chi sẽ cùng Hoàng Thượng thương nghị quốc sự, nhất thời bị chuyện này làm cho nghẹn lời, đành phải xấu hổ trao đổi ánh mắt, sau đó chắp tay thi lễ nói, "Hạ Lan đại nhân tâm chứa thiên hạ, hạ quan thật sự khâm phục, mong có thể hồi phủ đọc sách thánh hiền, học tập Thừa Tướng đại nhân, xin phép đại nhân cho ta rời đi."
Hạ Lan Chi không ngờ tới quyền uy của nguyên thân có thể lớn đến mức này, không chỉ hạ nhân phủ Thừa Tướng phải xin chỉ thị hắn lui xuống, mà ngay cả đại thần có thể thượng triều bàn chính sự cũng phải nói với hắn một câu trước khi đi.
Nếu không thu liễm lại vài phần, sợ rằng còn có thể có tiếng nói hơn cả Hoàng Thượng.
Nghĩ như thế, Hạ Lan Chi không kiêu ngạo, không siểm nịnh chắp tay đáp lễ nói, "Chư vị mời đi thong thả."
Những thần tử khác cũng nhanh chóng cáo từ rời đi, trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Hạ Lan Chi đứng đó ôm tấu sớ.
Triệu Dận âm thầm quan sát đã lâu nhưng rất ít khi nhìn thấy Hạ Lan Chi chỉ có một mình, đáy mắt vốn mang hàn ý nhịn không được lộ ra một tia trắc ẩn, sau đó lập tức mang vẻ mặt ngây thơ tươi cười bước vào trong điện, đi tới chỗ Hạ Lan Chi.
"Tướng phụ còn ở trong điện, là đang chờ trẫm sao?"
Hạ Lan Chi nghe tiếng nhìn về phía Triệu Dận đã thay ra triều phục, kiềm chế ý muốn tiến lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của đối phương, cúi người hành lễ nói: "Bệ hạ vạn phúc kim an."
"Tướng phụ không cần đa lễ như vậy," tiểu Hoàng Thượng chớp chớp mắt, "Tướng phụ đợi lâu rồi đi?"
Hạ Lan Chi vội cười trả lời: "Không lâu không lâu."
Triệu Dận bị ánh mắt sủng nịch không thể hiểu được của Hạ Lan Chi làm cả người nổi da gà, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có chút thay đổi sắc mặt.
Cái ánh mắt sáng loáng này! Lúc nãy y không nên mềm lòng, phải để Hạ Lan Chi ở trong đại điện chờ lâu một chút!
"Tướng phụ có chuyện gì?"
"Bệ hạ có còn nhớ lúc trước đã để lại những tấu chương kia cho thần?"
Nói đến những tấu chương kia, sắc mặt Triệu Dận liền trở nên xanh mét.
Ngày hôm qua đám thổ phỉ của phủ Thừa Tướng lại đột nhiên chạy vào Hoàng cung, đem tấu chương vài thập niên nhét vào nhà kho, đem cung cấm trở thành nơi nào?! Hậu hoa viên Hạ Lan gia sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi!
"Trẫm nhớ." Triệu Dận tức giận hừ một tiếng, "Tướng phụ lười biếng không chịu phê, trẫm nhớ rất rõ đây!"
"Phê chuẩn tấu chương, đây là việc của Hoàng Thượng, thần không làm được." Hạ Lan Chi sửa lại quan điểm sai lầm trong lời Triệu Dận, "Thần đã nhiều ngày không động đến tấu chương, chính là vì hy vọng có thể để Hoàng Thượng tự mình phê chuẩn."
"Lời này của Tướng phụ là thật?"
"Tất nhiên là thật." Hạ Lan Chi nói năng khí phách, đồng thời đem tấu sớ để ở trong tay áo đều nộp lên cho tiểu Hoàng Thượng.
Triệu Dận cầm một đống tấu chương, thật sự đoán không ra trong đầu Hạ Lan Chi suy nghĩ cái gì.
Lúc trước không cho y tiếp xúc với tấu chương cũng là hắn, hiện tại đem tấu chương tất cả đều đưa cho y cũng là hắn.
Trong lòng Triệu Dận hiểu rõ, lúc trước Hạ Lan Chi không cho y phê chuẩn tấu chương, là vì muốn làm y rời xa triều chính, để cho y mất đi hoàng quyền.
Nhưng hành động lúc này, đối với Triệu Dận chính là Hạ Lan Chi đã tự tin đến mức dù mặc kệ y tiếp xúc với triều chính, thì y cũng không có cách nào đoạt lại được hoàng quyền?
Cuồng vọng tự đại! Thật không đem y để vào mắt!
Triệu Dận oán hận mà cắn chặt răng.
Nếu Hạ Lan Chi dám mặc kệ, như vậy y phải nhanh chóng đoạt lại quyền lực, đối với Thừa Tướng cuồng vọng không để ai vào mắt đuổi tận giết tuyệt!
Triệu Dận hít sâu một hơi, mở ra tấu sớ tích lũy đã ba ngày, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một xấp giấy Tuyên Thành làm y kinh ngạc.
Trên giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ đều là phê bình chính sự được viết bằng mực đỏ, tuy rằng chữ viết hiện tại so với bút tích trước kia của Tướng phụ có phần thụt lùi, nhưng tất cả đều là từng hàng chữ nhỏ ngay ngắn, vừa nhìn cũng có thể biết là đã xem qua sau đó suy nghĩ rồi mới viết xuống.
"Đây là......" Triệu Dận ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Chi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Thần vì bệ hạ làm bút ký," Hạ Lan Chi ôn nhu cười nói, "Vì muốn bệ hạ có thể tự tay viết, nên thần đã ghi ra một ít lí giải vụng về.
Thần tự biết viết ra có chút không hợp, mong Hoàng Thượng thứ lỗi."
Triệu Dận nghe xong lời này, tâm tình lập tức trở nên phức tạp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...