“Chữ thứ hai cũng sai sao?”
“Đương nhiên, chữ thứ hai là chữ Luyến, còn chữ thứ ba là Trần.”
Thanh luyến Trần.
Tạ Thanh Anh yêu Tiêu Trần Mạch.
Người này, trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa.
“Vậy.
.
.
Hoàng thượng định phạt vi thần thế nào?” Tạ Thanh Anh cắn môi hỏi.
Bây giờ nàng chỉ ước gì gậy thịt hắn hung ác cắm vào, bị hắn va chạm, dùng cách này giảm bớt ngứa ngáy đang lan tràn khắp cơ thể.
Làm như có thuật độc tâm, Tiêu Trần Mạch cười nói với nàng: “Nàng xoay người lại, đưa lưng về phía trẫm rồi quỳ xuống.”
“Hoàng thượng ~” Tạ Thanh Anh đáng thương nhìn hắn.
“Tạ khanh dám kháng chỉ?” Hắn nhíu mày liếc xéo nàng.
“Thần không dám.”
Tạ Thanh Anh cố gắng lết đôi chân đã bủn rủn từ lâu, nàng xoay người sang chỗ khác rồi quỳ xuống.
Quan phục trêи người nàng vốn đã được cởi ra toàn bộ, chỉ làm đệm lót dưới thân nàng, vì thế trông nàng như chỉ để lộ nửa người.
Giờ phút này chuyển vị trí, trong nháy mắt, cả người nàng lộ ra trọn vẹn.
Phần lưng xinh đẹp trắng như tuyết, môиɠ căng tròn vểnh cao, đôi chân dài mảnh khảnh, hiện rõ trước mắt Tiêu Trần Mạch không sót thứ gì.
Nhìn xuyên qua giữa hai chân nàng, có thể trông thấy đôi gò bòng đào trĩu xuống, đầu nhũ đỏ tươi.
Thân thể đẹp đến thế, khiến huyết mạch người ta sôi trào, thoáng chốc, khí huyết Tiêu Trần Mạch dâng lên, hạ thân nóng hổi.
Hắn vội vàng cởi tiết khố bản thân, sau đó nhặt một tờ giấy tuyên thành rơi trêи mặt đất, còn có nghiên mực không còn thừa lại bao nhiêu, cuối cùng hắn lấy bút lông sói rồi đưa tất cả đến trước mặt Tạ Thanh Anh, “Trẫm phạt nàng, vừa ăn gậy thịt của Trẫm vừa chép một trăm lần mấy chữ vừa nhận sai.”
Dứt lời, hắn bỗng thẳng lưng, “Phụt” Cắm gậy thịt vào ɖâʍ huyệt ướt đẫm của nàng.
“A ~”
Động tác của hắn khiến cả người Tạ Thanh Anh bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa đã sắp mặt trêи đất.
Có điều, Tiêu Trần Manh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.
Hắn ôm eo nàng ra lệnh: “Mau chép đi!”
“A ~ Thần tuân chỉ ~”
Thế là Tạ Thanh Anh chấp bút, chấm đầu bút lông sói ngậm no ɖâʍ thủy của nàng vào nghiên mực, sau đó bắt đầu viết chữ.
“Thanh luyến Trần” một lần.
“Thanh luyến Trần” hai lần.
.
.
Ban đầu, chữ nàng còn có thể xem như tinh tế, là kiểu chữ khải trâm hoa tiêu chuẩn.
Thế nhưng theo động tác đưa đẩy càng lúc càng nhanh phía sau của hắn, dần dà, nàng cầm bút không vững nữa.
“A ~ Hoàng thượng ~ Chậm chút ~ A ~ Sâu quá ~”
“Tạ khanh, về sau mỗi khi hạ triều, nàng đều ăn gậy thịt lớn của trẫm được không?”
“Ưm ~ Hoàng thượng ~ Thần không dám làm nịnh thần mê hoặc chủ ~”
“Không dám?” Tiêu Trần Mạch híp mắt, ánh mắt hắn sáng rực nhìn gậy thịt màu tìm đỏ ra ra vào vào trong hoa huyệt ɖâʍ đãng của nàng rồi khàn giọng nói tiếp: “Vậy bây giờ khanh đang làm gì?”
“A ~ Thần.
.
.
Thần đang luyện chữ ~”
“Luyện chữ? Hay là luyện hút gậy thịt?”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, ngay sau đó, bỗng dưng hắn nặng nề va chạm, kϊƈɦ thích thẳng lên thịt non mẫn cảm của nàng.
“Ưm ~ Hoàng thượng ~ Nhẹ chút ~ ɖâʍ huyệt thần bị ngài đâm nát rồi ~”
“Chính là muốn đâm nát nàng, kẻo ngày nào nàng cũng nhớ thương Thẩm đại nhân nào đó, Mộ tướng quân nào đó.”
Vừa tưởng tượng ra cảnh Tạ Thanh Anh nằm dưới thân Thẩm Bân, đáy mắt Tiêu Trần Mạch bỗng đục ngầu, động tác cắm nàng cũng càng thêm dùng sức.
“Bạch”, “Bạch”, “Bạch”.
.
.
Tiếng va đập thanh thúy đánh lên môиɠ Tạ Thanh Anh, nguồn cơn là từ hai túi ngọc của Tiêu Trần Mạch, chứng tỏ hắn dùng sức cắm mạnh cỡ nào.
“A ~ Hoàng thượng, oan cho thần ~ Thần ái mộ Hoàng thượng ~ ɖâʍ huyệt của thần chỉ tình nguyện để Hoàng thượng cắm ~”
Động tác ngang ngược của hắn khiến Tạ Thanh Anh trào nước mắt, tay nàng vẫn nắm chặt bút lông sói, thế nhưng trêи giấy tuyên thành, chỉ thấy những đường nét quằn quại, hoặc đậm hoặc nhạt, mực đen và dịch nhờn của nàng hòa cùng một chỗ, làm cho giấy tuyên thành bẩn không chịu nổi.
“A.
.
.
~ Tạ Thanh Anh, nàng là của trẫm, nàng chỉ thuộc về trẫm,” Tiêu Trần Mạch vừa giữ chặt eo nàng vừa đưa tay ra phía trước vuốt ve nhũ thịt nàng, hắn khàn giọng nói tiếp: “Nhũ thịt của nàng cũng chỉ có trẫm mới được bóp, tiểu huyệt của nàng chỉ có thể cho trẫm cắm, còn môиɠ nàng chỉ có trẫm được hôn, chỉ có trẫm được đánh.”
Nói xong, hắn vung tay đánh mạnh lên cặp môиɠ tròn đang vểnh cao của Tạ Thanh Anh một cái.
“A!”
Môиɠ nóng rát đau đớn, thoáng chốc nước mắt Tạ Thanh Anh càng chảy ra nhiều hơn.
Nhưng mà, không đợi nàng phục hồi, ngay sau đó, Tiêu Trần Mạch lại đánh tiếp.
“Chát!”
Âm thanh giòn tan vang lên khắp phòng, đặc biệt rõ ràng.
“A ~ Hoàng thượng ~”
Bởi vì hành động của hắn, Tạ Thanh Anh không tự chủ kẹp chặt hoa huyệt, nhất thời, tầng tầng lớp lớp thịt mềm đua nhau hút chặt gậy thịt Tiêu Trần Mạch.
“Tạ khanh, trẫm cắm nàng có sướиɠ hay không?”
“Ưm ~ Sướиɠ ~ Hoàng thượng anh minh thần võ ~ Long căn Hoàng thượng cũng là thần vật thế gian ~”
“A.
.
.
Huyệt nàng hút trẫm cũng rất sướиɠ ~”
Tiêu Trần Mạch ôm eo nàng, chạy nước rút.
Quá sướиɠ.
Quá thoải mái.
Thân thể trắng như tuyết của nàng.
Nàng bị chà đạp đến ngâm nga.
Còn có bộ quan phục dưới thân nàng.
Hết thảy khiến hắn đỏ mắt.
“A.
.
.
Đâm chết nàng! Đâm chết nàng để nàng không tìm nam nhân khác!”
” A a ~ Hoàng thượng ~ Sướиɠ quá ~ Ngài cắm thần thật thoải mái ~”
Nơi tư mật hai người dán chặt vào nhau, ɖâʍ thủy tuôn trào nhiều không kể xiết, dọc theo bắp đùi Tạ Thanh Anh, uốn qua đầu gối đang quỳ, chảy lan tràn.
Theo động tác cắm vào, Tạ Thanh Anh càng ngày càng hưng phấn, cả người bị cuốn vào từng đợt kɧօáϊ cảm cực hạn.
“A ~ Hoàng thượng ~ Không được ~ Thần đã tới rồi ~” Nàng khóc lóc nói.
Tư thế quỳ sắp hết sức nhục nhã, song cũng mang lại kɧօáϊ cảm mãnh liệt.
Eo nàng bị hắn giữ chặt, môиɠ bị ép vểnh lên cao, hai chân giang rộng, thuận lợi cho gậy thịt hắn cắm vào.
Mỗi một lần cắm, đều xâm nhập đến tận cùng.
Có nhiều lần, hai túi ngọc của hắn suýt chen vào theo.
Kɧօáϊ cảm càng nhiều, kϊƈɦ thích muốn phun nước tiểu, hai đùi Tạ Thanh Anh liên tục phát run, nàng khóc lóc xin tha: “Ưm ~ Hoàng thượng ~ Xin ngài mau lấy ra ~ Thần chịu không nổi ~”
Tiêu Trần Mạch vừa va chạm, vừa liếc nhìn nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hắn nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng, nước mắt ràn giụa trêи mặt, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chứng tỏ đã đến cực hạn.
Vì thế, hắn cười xấu xa nói với nàng: “Tạ khanh làm sao vậy? Muốn tiểu?”
“Không ~” Chuyện tế nhị bị hắn đoán trúng, Tạ Thanh Anh phủ nhận theo bản năng.
Nhưng nàng càng phủ nhận, Tiêu Trần Mạch càng chắc chắn.
Hắn đưa tay thăm dò vào giữa hai chân nàng, tìm được tiểu hạch nhô cao, nhẹ nhàng ấn mấy cái.
.
.
“A!”
Giống như cửa đập đóng chặt đột nhiên mở ra, trong nháy mắt, cảm giác tê dại từ tiểu hạch lan tràn khắp toàn thân Tạ Thanh Anh, nàng không khỏi co rút, cả người run bần bật.
Ngay sau đó, một dòng dịch thể trong trẻo phun ra khỏi nơi tư mật nàng, tưới ướt đẫm quan phục nhăn nhúm và giấy tuyên thành trêи mặt đất.
Nàng không dám tin nhìn dưới thân, sau một lát, đột nhiên nàng nức nở nghẹn ngào, cả người mềm nhũn ngã sắp lên bàn, dùng tay che mắt khóc to.
Không ngờ nàng không khống chế được!
Ngay trước mắt Tiêu Trần Mạch.
Trêи thư án hắn phê duyệt tấu chương.
Tạ Thanh Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Thấy thiếu nữ xấu hổ đến cực điểm, Tiêu Trần Mạch kéo thân thể nàng lên, để chân nàng ghé lên bàn, sau đó tiếp tục giữ chặt eo nàng, nhanh chóng cắm vào.
Sau mấy chục cái, Tiêu Trần Mạch gầm nhẹ một tiếng, bắn ra trong cơ thể nàng, giải phóng tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙, rót vào tiểu huyệt ướt át của nàng.
Hắn định đổi tư thế, nhưng thấy Tạ Thanh Anh cứ mãi cúi đầu, hắn lại không đành lòng, cho nên hắn ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi han: “Nàng khóc cái gì?”
“Hức hức ~” Tạ Thanh Anh vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa, nàng nức nở nói: “Hoàng thượng ~ Ta xấu hổ chết mất ~”
Thì ra là vì chuyện này.
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, hắn xoa bóp nhũ thịt nàng rồi nói: “Chứng tỏ nàng xem xuân cung đồ không kỹ, vừa rồi nàng triều phun, là phản ứng cực hạn trong lúc giao hợp, nữ tử may mắn được trải nghiệm trêи thế gian này ít càng thêm ít.”
“Thật không?” Tạ Thanh Anh mở to đôi mắt ngập nước, không dám tin hỏi lại hắn.
“Trẫm không nói bậy.”
Thấy hắn nghiêm túc, lúc này Tạ Thanh Anh mới ngừng khóc, không xấu hổ như vừa rồi nữa.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng liếc nhìn đống lộn xộn dưới thân, còn có dịch thể loang lổ trêи tấu chương, nàng lại hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Mấy quyển tấu chương này, phê duyệt xong phải trả trở về đấy.
Vừa nghĩ đến việc tấu chương dính ɖâʍ thủy của nàng bị các triều thần cầm trêи tay, Tạ Thanh Anh vừa giận vừa thẹn muốn chết.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tôi là ai, và đây là đâu…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...