Những lời này, thật sự là những lời từ tận đáy lòng Tạ Thanh Anh.
Thấy nói xong Tiêu Trần Mạch không tỏ vẻ tức giận, nhất thời lá gan lớn hơn hẳn, nàng xách váy, giữ nguyên tư thế quỳ di chuyển về phía hắn.
Cẩn thận từng li từng tí tránh bát đũa và đồ ăn vung vãi khắp mặt đất, cuối cùng Tạ Thanh Anh cũng di chuyển đến bên cạnh hắn.
Nàng hít sâu một hơi rồi rũ mi, cởi long bào hắn.
Giả trang thành ca ca nhiều năm, đối với kiểu dáng y phục nam tử, nàng đã quen thuộc từ lâu.
Chỉ cần vài động tác, nàng đã cởi xong đai lưng bạch ngọc và ngoại bào Tiêu Trần Mạch.
Trong Ngự thư phòng, không khí ấm áp như mùa xuân, bên trong long bào chỉ có bộ trung y trắng thuần.
Tay Tạ Thanh Anh run nhè nhẹ, rõ ràng khi ở đồng cỏ ngoại ô kinh thành, nàng đã tự tay cởi y phục cho hắn, có thể khi đó, bởi vì hắn bị thương, tình huống cấp bách, mà nàng lại đang mặc nam trang, cho nên thái độ vẫn thản nhiên.
Nhưng hiện tại.
.
.
Hắn chính là Hoàng đế, còn nàng, chẳng qua chỉ là một tội nữ nho nhỏ.
Giờ khắc này, động tác của nàng, không chỉ đi quá giới hạn, mà còn không có liêm sỉ.
Ngoài tội khi quân, còn thêm tội quyến rũ quân chủ.
Tạ Thanh Anh ơi Tạ Thanh Anh, ngươi còn do dự cái gì?”
Chuyện đến nước này, ngươi còn có đường lui hay sao?
Sau khi củng cố tâm lý, rốt cuộc Tạ Thanh Anh cũng cởi trung y của hắn ra.
Thế nên, trêи thân Tiêu Trần Mạch, chỉ còn sót lại tiết khố.
Vòm ngực hắn rộng lớn cường tráng, đường cong cân xứng, có điều, trêи phần bụng rắn chắc, băng vải bảo vệ vết thương trắng toát, đặc biệt chói mắt.
Vừa nhớ đến dáng vẻ máu tươi đầm đìa của hắn hôm ấy, Tạ Thanh Anh bỗng cảm thấy mọi khổ sở giờ khắc này chẳng là gì cả.
Nàng không dám hôn môi hắn, cho nên bắt đầu từ yết hầu.
Khẽ duỗi chiếc lưỡi đinh hương, nàng nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp, nhìn nó chuyển động lên xuống vì hành động của nàng.
“Lúc trước trái cổ nàng từ đâu mà có?” Tiêu Trần Mạch vốn không mảy may phản ứng, đột nhiên lên tiếng.
Động tác Tạ Thanh Anh dừng lại, rèm mi buông xuống, nàng nói khẽ: “Dân nữ thỉnh giáo đại phu chữa bệnh cho huynh trưởng.”
Tiêu Trần Mạch chợt nhớ đến Tiết Tử Tô có mặt tại Tạ phủ thời điểm ấy.
Ra là thế.
Cũng đúng thôi, truyền nhân y học thế gia, dịch dung chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có gì đáng nói.
Không phải hắn chưa từng hoài nghi, mà là, nàng che giấu quá tài tình.
Yết hầu nổi rõ, bước chân hiên ngang, vành tai không xỏ lỗ, dáng người cũng rất cao.
Tiêu Trần Mạch cười nhẹ, để mặc nàng rời khỏi yết hầu mình, hôn lên đầu nhũ của mình.
Thân hình hắn cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả đầu nhũ cũng như thế, đầu nhũ màu đỏ sậm, kϊƈɦ thước cân đối.
Tạ Thanh Anh nhớ lại hình vẽ trong xuân cung đồ, đầu tiên nàng đảo đầu lưỡi một vòng, sau đó mυ"t̼ mạnh.
Nàng dùng sức vừa đủ, khiến cho cơ thể Tiêu Trần Mạch dâng lên kɧօáϊ cảm, không đến mức đau đớn.
Đầu lưỡi linh hoạt như đuôi cá, quấn quýt mυ"t̼ hôn đầu nhũ hắn thỏa thích.
Theo động tác của nàng, cơ thể cứng ngắc của Tiêu Trần Mạch dần dần mềm nhũn, hắn không đáp lại nàng bất cứ thứ gì, song cũng không ngăn cản nàng.
Tạ Thanh Anh ɭϊếʍ thẳng đường xuống phía dưới, nàng thè lưỡi ɭϊếʍ cơ bụng, rồi đến vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cuối cùng đến giữa hai chân hắn.
Cách qυầи ɭσ"ȶ, chỗ đó của Tiêu Trần Mạch không biết nhô cao từ lúc nào, chứng tỏ ɖu͙ƈ vọng bị nàng khơi màu.
Tạ Thanh Anh mím môi cười, nàng cẩn thận kéo tiết khố hắn xuống.
Cự long bừng bừng phấn chấn từ lâu đột nhiên được thả, “Vụt” một cái lao ra ngoài, suýt chút nữa va trúng mặt Tạ Thanh Anh.
Nàng giật mình, mặt ửng đỏ quan sát cự long trước mặt.
Đêm hôm đó, chính đồ vật này liên tục ra ra vào vào trong cơ thể nàng, cướp đi lần đầu tiên của nàng, khiến nàng vừa sướиɠ vừa đau.
Khi ấy, bởi vì ở nơi đồng cỏ hoang vu, nàng không kịp nhìn kỹ.
Giờ đây mượn ánh nắng mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, cuối cùng nàng đã có thể tỉ mỉ đánh giá.
Long căn của Tiêu Trần Mạch cực lớn, lớn hơn tất cả gậy thịt mà nàng đã thấy trong đông cung đồ.
Thân gậy và hai túi ngọc màu đỏ tím, chỉ có quy đầu vô cùng hồng hào.
Có mùi tanh nhàn nhạt cộng thêm mùi Long Tiên Hương nhiễm từ y phục hắn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, vật vốn đã lớn kia bỗng phình to thêm vài phần, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ thách thức nhìn nàng.
Tạ Thanh Anh vừa tò mò vừa sợ hãi, nàng ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, sau đó há to miệng, ngậm lấy cự long.
Vừa mới ngậm được quy đầu, nàng đã mất khống chế hít một hơi thật sâu.
Quá to, to đến nỗi nàng há miệng to hết cớ mới miễn cưỡng ngậm hết.
Nháy mắt, khóe môi hư bị căng nứt, cổ họng cũng cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng, đây là cách duy nhất nàng có thể làm để lấy lòng hắn.
Trêи người nàng đầy dấu vết xanh tím, không thể hầu hạ hắn, sẽ bị hắn phát hiện.
Chỉ có thể dùng cách này khiến hắn thỏa mãn.
Nàng hồi tưởng lại những thứ trong sách miêu tả, cố nén cảm giác buồn nôn, từng chút từng chút nuốt vào thân gậy nổi đầy gân xanh, đầu lưỡi quấn quanh ɭϊếʍ láp.
Vừa ngậm mυ"t̼ Tạ Thanh Anh vừa nghĩ, hắn có thích không?
Trong xuân cung đồ, chẳng phải nam nhân thích nữ nhân làm như vậy nhất sao?
Tuy nhiên, nàng lại thất vọng rồi.
Dù nàng ra sức lấy lòng, sắc mặt vốn lạnh băng của Tiêu Trần Mạch như mây đen rợp trời, từng tấc từng tấc đen lại.
Long căn được khoang miệng ấm áp của nàng bao bọc, đầu lưỡi đinh hương quấn quýt khiến hắn suýt chút nữa thất thủ.
Thân thể hắn hưởng thụ vô điều kiện.
Có điều lòng hắn, lại khϊế͙p͙ sợ không thôi, tức giận và bi thương tranh nhau tuôn trào.
Hắn không thể tin nổi nhìn nàng, quả thật nghi ngờ mình nằm mơ một lần nữa.
Nhưng mà, không phải mơ.
Nơi mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất của hắn được nàng vỗ về âu yếm, uyển chuyển lấy lòng, cố ý đón hùa.
So với đám phi tần hậu cung của hắn, chẳng có gì khác nhau.
Thậm chí, nàng hầu hạ còn dụng tâm hơn, kỹ xảo cao siêu hơn.
“Nàng học được từ đâu?” Bỗng dưng, Tiêu Trần Mạch lạnh giọng hỏi.
Động tác mυ"t̼ hôn hơi dừng lại, Tạ Thanh Anh trả lời: “Ngày ấy Hoàng thượng hỏi dân nữ có từng xem qua sách Đông cung hay chưa, sau khi hồi phủ, dân nữ bèn xem vài quyển.”
Nàng dứt lời, cánh tay bỗng truyền đến đau đớn.
Là bị Tiêu Trần Mạch dùng sức kéo lên.
“Hoàng Thượng?” Tạ Thanh Anh hoảng hốt nhìn hắn.
Sắc mặt vị quân chủ trẻ tuổi trước mắt nàng lạnh như băng, đáy mắt sâu không thấy đáy, âm trầm đến nỗi dường như muốn cắn xé nàng.
“Nói cách khác, nếu trẫm không phát hiện thân phận của nàng, vậy nàng định dùng những thứ này lên người Thẩm Bân?” Mỗi câu mỗi chữ hắn nói, đều sắc như dao.
“Hoàng thượng,” Tạ Thanh Anh vội lắc đầu phủ nhận, “Không phải.”
“Không phải thế nào?”
“Dân nữ thích Hoàng thượng, cho nên mới làm thế với Hoàng thượng.”
Thẩm Bân, đối với nàng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Giả sử thật sự thành thân, bọn họ tối đa chỉ tương kính như tân, không còn gì khác.
“Thích?” Tiêu Trần Mạch cười lạnh rồi mỉa mai: “Tạ Thanh Anh, vậy nàng nói trẫm nghe, hôm nay nàng cam chịu nhục nhã đến lấy lòng trẫm, rốt cuộc xuất phát từ thật lòng, hay vẫn vì Tạ Lan Viễn?”
“Hoàng thượng.
.
.” Sắc mặt Tạ Thanh Anh tái nhợt.
“Nếu nàng dám có nửa lời gian dối, trẫm lập tức ra lệnh xử tử hắn!”
“Hoàng Thượng đừng mà!” Tạ Thanh Anh sợ đến mức hấp tấp quỳ xuống rồi vội nói: “Chỉ cần Hoàng thượng thả ca ca, muốn dân nữ làm gì, dân nữ đều tình nguyện!”
Quả nhiên.
Tiêu Trần Mạch cười tự giễu.
Tạ Thanh Anh, rốt cuộc nàng xem mình là gì?
Rồi xem trẫm là gì?
Đối với trẫm, nàng có chút thật tâm nào không?
Đêm đó, nàng nói nàng thích trẫm, chẳng qua chỉ vì trẫm cứu nàng, có phải không?
Không muốn nghĩ thêm nữa, bỗng dưng Tiêu Trần Mạch vung tay.
Chỉ cần ở cạnh nàng thêm chút nữa, hắn thật sự sợ mình nghĩ không thông, bóp chết nàng.
“Tạ Thanh Anh, nàng chẳng hiểu gì cả!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...