Editor: Sa Hạ
Thanh Mai còn canh giữ ở cửa, liền nhìn thấy Bạch Mai mặt đỏ bừng chạy tới, không khỏi nhíu mày: "Ngươi không phải ở Đào Nguyên điện hầu hạ hay sao, thế nào lại lén trở về?"
Bạch Mai nhăn nhó cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, chủ tử lệnh cho muội nghỉ ngơi một canh giờ, vừa lúc thích hợp để thu dọn đồ đạc."
Thanh Mai gật đầu, người ở Đào Nguyên điện là ai không phải là điều nàng nên hỏi, cho dù là tỷ muội, có một số việc vẫn nên giữ chặt trong bụng.
"Vậy nhanh chóng thu dọn đi, vào ở chung với những người khác ở Đào Nguyên điện là được rồi." Thanh Mai trầm ngâm trong chốc lát, còn nói: "Dưới bao quần áo của ta có chút đồ tốt, muội cầm lấy đi."
Bạch Mai lắc đầu: "Đó là tài sản mấy năm tích góp của tỷ, muội không cần đâu."
Nàng chu chu miệng, đều là tâm phúc của hoàng thượng thì làm sao có thể dùng tiền mua chuộc?
"Với lại chủ tử bên kia đối với muội rất tốt, tỷ tỷ không cần lo lắng."
Bộ dáng này của Bạch Mai làm cho Thanh Mai càng lo lắng hơn: "Đã đổi chủ tử mới thì phải dụng tâm hầu hạ, đừng cứ không hiểu chuyện như vậy."
Vẻ mặt Bạch Mai tiếp tục đỏ lên, nhìn Thanh Mai, cẩn thận hỏi từng li từng tí: "Tỷ tỷ, chúng ta......Còn có thể lập gia đình sao?"
Thanh Mai nghe vậy không khỏi nhíu mày, các nàng là cung nữ Ứng phi, Ứng phi ở đâu, các nàng phải ở đó, làm gì có chuyện xuất cung lập gia đình? Nàng đang muốn quát lớn, lại nghĩ tới muội muội bây giờ không ở Di Xuân điện mà là Đào Nguyên điện, còn đổi chủ, không khỏi thở dài: "Đây đều là ân điển của chủ tử, ngươi đừng mơ mộng, không thể vì tính tình chủ tử tốt mà tùy ý làm bậy."
Chủ tử muốn các nàng đi hướng đông, các nàng không thể đi hướng tây.
Ứng phi một ngày không rời khỏi hoàng cung, ngoài nữ nhân của hoàng thượng thì chỉ có thể chết già trong cung điện xa hoa này.
Thanh Mai có muốn cùng không dám muốn, thứ hai đó chính là mệnh của đa số cung nữ.
Bạch Mai nghịch ngợm le lưỡi, biết Thanh Mai vì tốt cho nàng, đỏ mặt cúi đầu chạy đi: "Muội biết, tỷ tỷ.
Vậy muội đi trước thu dọn hành lý để nhanh về hầu hạ chủ tử."
Thanh Mai nhìn dung quang muội muội tỏa sáng, bất đồng so với trước kia, giống như là rơi vào bể tình, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cũng không biết vị chủ tử mới ở Đào Nguyên điện kia là ai, chưa tới hai ngày đã làm cho Bạch Mai động tâm.
Muội muội này Thanh Mai nhìn từ nhỏ đến lớn, dù có hơi mơ hồ lỗ mãng nhưng cũng không phải là người tùy tiện.
Nhưng mới nhìn thấy chủ tử vài lần đã đánh mất tâm, đến tột cùng là vì vị tân chủ tử kia, hay là Bạch Mai tâm lớn mưu toan những thứ không thuộc về mình?
Thanh Mai mím môi, biết rõ người ở Đào Nguyên điện kia không bình thường, dù sao cũng là một nam tử tiến vào hậu cung của hoàng đế, mà hoàng đế lại không phản ứng, còn ngầm đồng ý.
Tâm tư Bạch Mai đơn giản, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, Thanh Mai thực sự không muốn muội muội quý giá duy nhất của mình chịu bất cứ thương tổn nào......
"Đang suy nghĩ gì? Bạch Mai đã ra chưa?" Ứng Thải Mị vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Thanh Mai, không khỏi mở miệng hỏi.
Thanh Mai vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thình lình giật mình, mặt cắt không còn chút máu vội vàng hành lễ: "Hồi chủ tử, Bạch Mai về thu thập hành lý để chuyển vào Đào Nguyên điện.
Ngày hôm qua vội vội vàng vàng chưa kịp thu dọn sạch sẽ."
Hôm nay Ứng Thải Mị ba lần bốn lược thăm dò, sư phụ đối với Bạch Mai tựa như không hề để tâm, vốn muốn để Bạch Mai làm sư muội mình cũng dần dần phai nhạt.
Bây giờ thấy Bạch Mai dụng tâm vì sư phụ, nàng cũng có chút vui mừng.
Thế nhưng nhìn bộ dạng của Thanh Mai dường như không vui?
"Thời gian ngươi hầu hạ ta cũng không ngắn, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
Che che giấu giấu cho nhau nghi kỵ, đối với Ứng Thải Mị chẳng đáng.
Thanh Mai rũ mắt xuống, liền biết không thể gạt được chủ tử, liền thấp giọng đáp: "Nô tỳ chỉ có muội muội này, không khỏi lo lắng nàng bước đi sai, phá hủy tiền đồ."
Ứng Thải Mị cười, ngầm hiểu rõ: "Ngươi sợ là Bạch Mai đắc tội với vị kia ở Đào Nguyên điện, vẫn là không muốn nàng tiếp cận nam tử khác ngoài hoàng thượng?"
Thanh Mai trắng mặt, liền vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tỳ không có ý định tìm hiểu, chỉ là....."
"Ta biết rõ, ngươi chỉ lo lắng Bạch Mai, thế nhưng lần sau không được viện cớ này nữa!" Ứng Thải Mị không cảm thấy chuyện này có gì lớn, nhưng hoàng thượng nhất định sẽ không nghĩ như vậy.
Thanh Mai luôn làm tốt bổn phận, chỉ có Bạch Mai làm liên lụy, đúng là có chút không thỏa.
Đáy lòng đại cung nữ chỉ thấy cay đắng, cố lấy dũng khí hỏi: "Chủ tử, có thể để nô tỳ đổi chỗ với Bạch Mai hay không?"
"Vì sao?" Khó thấy được Thanh Mai kiên trì như vậy, nếu là bình thường thì nàng liền hiểu, làm việc có quy củ, làm gì có chuyện cò kè mặc cả?
Thanh Mai phát khổ, thực sự không nói nên lời.Cũng không thể nói Bạch Mai phạm vào điều kiêng kỵ, thích người không nên thích.
Tự bản thân nghĩ nhân lúc còn ít manh mối liền vội vàng bóp chết, miễn cho muội muội tổn thương: "Bạch Mai luôn không đủ nhanh nhẹn, bình thường có chủ tử không truy cứu nên mới được miễn trách phạt.
Bây giờ hầu hạ chủ tử mới, nếu như phá hỏng quy củ......"
Tâm tư của Ứng Thải Mị không ở đây, còn băng khoăn chuyện Ứng phủ có liên quan tới lãnh cung, nhàn nhạt phất tay nói: "Không cần, chủ tử ở Đào Nguyên điện sẽ không làm khó Bạch Mai, ngươi có thể yên tâm."
Nói cho cùng là người nàng đưa qua, sư phụ nể mặt mũi mình, có khả năng sẽ không làm khó dễ Bạch Mai.
Một đống lời định nói bị nghẹn ở cổ họng, nhìn thấy Ứng Thải Mị không yên lòng, chung quy cũng cay đắng nuốt xuống.
Sẽ không làm khó, so với làm khó dễ càng khiến cho người ta lo lắng hơn.
Ứng Thải Mị nhìn thấy đại cung nữ của mình không yên lòng, khó có được quăng một chén trà thu lại được khăn tay, rốt cuộc cũng an tâm.
Thanh Mai đã lo lắng như vậy, nàng cũng nên đến Đào Nguyên điện nhìn trộm một chút, để cho vị cung nữ tâm phúc này một cái an tâm.
Nghênh ngang vào Đào Nguyên điện là chuyện không thể nào, Ứng Thải Mị chỉ có thể một lần nữa làm đầu trộm đuôi cướp, nhẹ nhàng nhảy vào trong rừng đào thì lại đối mặt với người hầu.
Không hổ là người của hoàng thượng, quy củ hành lễ, đối với chuyện Ứng Thải Mị dùng khinh công nhảy vào Đào Nguyên điện không chút kinh ngạc, không nhiều lời liền nhanh chóng dẫn nàng đến thư phòng.
Ứng Thải Mị phất tay một cái, người hầu kính cẩn lui ra, nàng thoáng nhìn qua một nửa khe hở, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Bạch Mai.
Liên Tiêu một thân bạch y tiêu sái đứng trước thư án múa bút, đôi mắt ngưng thần, hiển nhiên là đang chuyên tâm vẽ tranh.
Sư phụ không đặc biệt thích gì, duy nhất chỉ đối với thi họa có hứng thú, ở trên núi thỉnh thoảng sẽ tác kỷ phúc sơn thủy đồ.
Đáng tiếc Ứng Thải Mị không biết thưởng thức, hồi đó dùng bàn tay đen thùi lùi in lên mấy dấu tay, chờ lúc trưởng thành cũng chỉ có thể hồ đồ nói mấy lời hay, chọc Liên Tiêu vui vẻ.
Bạch Mai đứng cách đó không xa hầu hạ bên cạnh Liên Tiêu, cẩn thận mài mực, ánh mắt không nhịn được dán lên người bên cạnh.
Hai gò má ửng đỏ, trong đôi mắt mang theo cảnh xuân liễm diễm mà Ứng Thải Mị quen thuộc.
Mặc một thân quần áo hồng nhạt, tóc đen bàn khởi, trên đầu mang hai cây trâm ngọc, cổ tay đeo một đôi vòng ngọc, tất cả đều là của Ứng Thải Mị trước đây tiện tay thưởng cho, sợ là đồ trang sức quý giá.
Bây giờ trang điểm một chút lại càng thêm động lòng người, hiện lên dáng vẻ thiếu nữ thanh thuần.
Ứng Thải Mị ngẩn ra, bây giờ mới hiểu được lo lắng của Thanh Mai.
Sư phụ nàng là nhân trung chi long, điều này không thể nghi ngờ.
Bachj Mai chỉ là tỳ nữ từ Ứng phủ ra, sau đó mới tiến cung cùng Ứng mỹ nhân.
Ngoại trừ nhìn thấy nô bộc cùng nhị thúc tam thúc, chỉ thấy qua hoàng thượng, khó tránh khỏi bị vẻ tuấn mỹ của Liên Tiêu hấp dẫn.
Nhất là khi luyện thần công, trên người Liên Tiêu lơ đãng mang theo một lực hấp dẫn như độc dược, khó có thể cự tuyệt được dụ hoặc, mặc dù cái gì cũng không làm nhưng không biết bao nhiều người muốn nhào lên người hắn.
"Sao lại đứng ngốc ở bên ngoài mà không tiến vào?" Liên Tiêu phác thảo xong nét cuối cùng, nhìn bức họa hơi gật đầu rồi cuộn lại, đôi mắt hiện lên một tia hài lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lấy công lực của hắn, sớm đã phát hiện Ứng Thải Mị đứng ngoài thư phòng.
Chỉ là lúc vẽ tranh tối kỵ sự phân tâm, cho tới khi vẽ xong nét cuối cùng, Liên Tiêu mới nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Mai sửng sốt, mới phát hiện Ứng Thải Mị ở bên ngoài, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến nương nương."
Ứng phi đến Đào Nguyên điện lúc nào, sao không có ai thông truyền?
Mặc dù quan hệ giữa Ứng phi và vị công tử này không bình thường, thế nhưng trong hoàng cung này, một nữ nhân của hoàng đế tùy ý bước vào nơi ở của một nam tử trẻ tuổi, làm cho Bạch Mai có chút không được tự nhiên.
"Ta cũng vừa mới tới, nhìn thấy sư phụ vẽ tranh nên không quấy rầy." Ứng Thải Mị chậm rãi đến gần, nhìn bức họa sơn thủy kia, lại bật cười: "Chẳng lẽ sư phụ bắt đầu tưởng niệm sư môn phía sau núi? Hoàng thượng hao tâm tốn sức tiêu tiền xây một tòa tương tự ở ngoài sân, sư phụ cũng mượn cảnh để tưởng niệm?"
Sư phụ?
Bạch Mai nao nao mới biết bạch y nam tử trước mắt chính là sư phụ mà Ứng phi tâm tâm niệm niệm.
Liên Tiêu cong môi, con ngươi đen láy lóe lên, dập dờn mấy phần ý cười.
Hắn bình thường hay mặt lạnh, đối với mọi chuyện đều nhàn nhạt, thờ ơ.
Bây giờ đột nhiên vui vẻ cười lên cũng đủ làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Ứng Thải Mị ở bên cạnh Liên Tiêu nhiều năm đã quen, vẻ mặt Bạch Mai lại đỏ bừng, suýt chút nữa hắt hết mực đen lên người mình, rốt cuộc vẫn làm cho nghiên mực Đan Khê đột ngột phát ra tiếng vang.
Liên Tiêu hơi nhíu mày, liếc nhìn Bạch Mai, thu lại nụ cười, lãnh đạm phất tay: "Đi xuống đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ."
Ánh mắt Bạch Mai ngấn lệ, nàng biết mình tay chân vụng về bị Liên Tiêu ghét bỏ, không dám làm trái ý hắn, cúi người hành lễ ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Ứng Thải Mị nhìn Bạch Mai chán nản rời đi, không khỏi cười khổ lắc đầu: "Sư phụ vẫn nghiêm khắc như vậy......Nhìn Bạch Mai như vậy làm cho đồ nhi nhớ tới sư tỷ."
Năm đó sư tỷ đi theo bên người Liên Tiêu, ngoại trừ luyện công học tập thì tận tâm hầu hạ hắn, đem tất cả mọi việc vặt đều sắp xếp ngay ngắn, làm cho sư phụ có hậu cố chi ưu*.
*Hậu cố chi ưu: Ý nói nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn
Thế nhưng trong cảm nhận của Ứng Thải Mị, mặc dù tất cả mọi người trong môn phái phản bội sư phụ, sư tỷ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến sư phụ Liên Tiêu, cuối cùng lại rút đao hướng tới sư phụ.
Thanh Mai lo lắng Bạch Mai, Ứng Thải Mị lại càng lo lắng Bạch Mai gia nhập sư môn có thể lại xuất hiện một sư tỷ khác hay không?
Nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người bên cạnh sư phụ, tùy thời có thể gây ảnh hưởng đến tính mạng của Liên Tiêu!
"Sư phụ, hay là đồ nhi vẫn nên mang đại cung nữ này về đi, miễn cho quấy rầy sự thanh tịnh của người." Ứng Thải Mị cau mày, nhỏ giọng nói.
Liên Tiêu nhìn ra sự lo lắng của nàng, cười yếu ớt xoa mái tóc đen của Ứng Thải Mị, động tác cực kỳ ôn nhu: "Một cung nữ mà thôi, hà tất lại gây thêm phiền phức?"
Bất quá cũng chỉ là một cung nữ không biết võ công mà thôi, Liên Tiêu còn không để ở trong lòng.
Đệ tử ngoại môn phản bội kia, chỉ là do hắn không ngăn cản mà thôi, bản thân mình cũng không biết người nọ sẽ làm đến mức nào.
Chỉ tiếc, nàng đã làm người ta quá thất vọng rồi.
Cánh tay Liên Tiêu nhấc lên, thuận thế ôm Ứng Thải Mị vào lòng: "Đừng lo lắng, làm sao vi sư lại có thể thua cùng một chỗ? Mị nhi không tin tưởng vi sư?"
Ứng Thải Mị chôn đầu trong lồng ngực hắn lắc lắc, cho dù sư phụ bỏ đi hai tầng công lự, bây giờ cũng không có lợi hại như hoàng thượng, nhưng trong cảm nhận của nàng lại là người mạnh nhất.
"......Không ai có thể so được với sư phụ!"
Nghe vậy, đôi mắt của Liên Tiêu đong đầy ý cười, cúi đầu hạ xuống trên trán của Ứng Thải Mị một nụ hôn: "Mị nhi vội vàng chăm chỉ luyện công, vi sư còn đợi Mị nhi giúp ta khôi phục công lực nữa đấy!"
Ứng Thải Mị dùng sức gật đầu, nhưng hơi chần chừ nhìn hắn, cố lấy dũng khí hỏi: "Sư phụ đến lãnh cung......Dược ở nơi đó có phải do người hạ hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...