" Xem ra lần này hoàng hậu tức giận điên lên." Ứng Thải Mị nhìn những đồ vật mà hoàng hậu thưởng cho trong tay Thanh Mai, không khỏi nhíu mày cười.
Chuyện Trân chiêu nghi mang thai đã truyền đi khắp toàn bộ hậu cung, các phi tần vừa hận vừa ghen tị, lại còn phải dâng lên lễ vật chúc mừng Trân chiêu nghi, phỏng chừng trong lòng mọi người đã sớm hận không thể bóp chết nàng.
Thanh Mai đang cần đồ vật ban thưởng liền thấy run lên, hoài nghi đồ vật này có chút gì đó, chẳng lẽ hoàng hậu ở bên trong động tay động chân?
" Chủ tử, cái này..."
Hoàng hậu vì chúc mừng Trân chiêu nghi mang lại, liền ban thưởng cho các phi tần, đây cũng là hoàng đế cho phép, Thanh Mai còn tưởng rằng là vì lấy lòng hoàng thượng.
Ai biết lại có nội tình, sao có thể không lo lắng?
" Đem đồ vật mang lên." Ứng Thải Mị không có việc gì vẫn tiếp tục để Bạch Mai mát xa chân cho mình, chân mày lộ vẻ không cho là đúng.
Dùng độc nhiều năm, thân thể nàng đã thành thói quen, điểm nhỏ ấy của hoàng hậu nàng còn không đặt vào mắt.
Chỉ là các phi tần khác trong cung sợ là lần này bởi vì Trân chiêu nghi mà bị tai bay vạ gió.
Tay Thanh Mai run run, từ trước đến nay nàng luôn giữ quy củ đột nhiên do dự: " Chủ tử, bằng không chúng ta để vào khố phòng trước, lại tính toán sau?"
Nàng cho dù có cẩn thận chặt chẽ, cũng cảm thấy lo lắng vật gì đó thưởng xuống sẽ hại chủ tử nhà mình.
Ứng Thải Mị lại cười, hiểu được lo lắng của Thanh Mai: " Hoàng hậu nương nương cố ý thưởng xuống, sao lại có thể cất trong khố phòng.
Mang lên đi, lỡ các phi tần khác thấy sợ là sẽ truyền tới tai hoàng hậu nương nương."
Thanh Mai bỏ xuống vẻ mặt đau khổ, đem tất cả đồ thưởng tới đặt cách xa giường nhất.
Ứng Thải Mị cười, đành theo ý nàng đi.
Bất quá lần này nàng chỉ làm bộ cho hoàng hậu nhìn thôi, mấy thứ này đối với nàng không có một chút ảnh hưởng, nhưng buổi tối nghe ý vị kia thật làm người ta chịu không nổi.
" Chủ tử, hạ lễ đưa Trân chiêu nghi nên làm thế nào cho phải?" Bạch Mai cầm chìa khóa khố phòng, một đêm buồn bã không ngủ ngon.
Tặng đơn giản thì những phi tần khác sẽ cười nhạo, lại đắc tội Trân chiêu nghi; tặng đồ quý giá, khố phòng xác thực không có gì để lấy ra.
" Kia liền không cần đi." Môi mỏng Ứng Thải Mị hé ra ăn quả mơ Bạch Mai đưa tới.
Thật ngọt, không hổ là đồ tiến cống, đưa tới mỗi phi tần chỉ có một túi nhỏ, thật sự đáng tiếc.
Qủa mơ đang cầm trên tay Bạch Mai thiếu chút nữa rớt xuống, rụt rè ngẩng đầu: " Chủ tử, nếu không tặng lễ chỉ sợ Trân chiêu nghi ở trước mặt hoàng thượng nói lời không tốt."
" Càng tốt, ta chỉ sợ nàng ta không thổi gió bên gối thôi." Ứng Thải Mị suy nghĩ, cũng đã mấy ngày hoàng đế không gặp nàng ta.
Nếu thổi gió bên gối, Trân chiêu nghi có thể đem nam nhân kia đẩy đẩy qua bên này, đổi lại là chuyện tốt.
Thanh Mai nghe cách kỳ quái của chủ tử nhà mình cũng bị dọa sợ, trong một tháng Trân chiêu nghi đã tấn hai cấp, bây giờ lại mang long tự.
Nếu Ứng chiêu nghi cứng đối cứng với nàng ta, cuối cùng chỉ hại Ứng chiêu nghi thất sủng: " Chủ tử, khố phòng còn có một miếng bạch ngọc Quan Âm, không bằng tặng cho Trân chiêu nghi cũng đỡ bị người khác bắt được nhược điểm."
Phi tần trong cung mặc dù trong lòng không cao hứng nhưng vẫn phải tặng lễ, mà Ứng chiêu nghi lại nói không cần tặng.
Nếu như bị người khác truyền ra thanh danh keo kiệt, chỉ sợ ở hậu cung ngày càng gian nan.
Ứng Thải Mị tự nhiên minh bạch, nữ nhân hậu cung không vui nhưng công phu ngoài mặt vẫn làm rất tốt.
Chỉ là so sánh với nó nàng càng sợ phiền phức.
Mặc kệ đưa cái gì, kết quả cũng sẽ bị người ta lợi dụng, còn không bằng ngay từ đầu không cần đưa lễ qua, miễn đem nhược điểm đưa đến tay đối phương.
Thanh Mai Bạch Mai đau khổ khuyên bảo, cũng không thể làm Ứng chiêu nghi thay đổi chủ ý.
Đáng tiếc Ứng chiêu nghi là chủ tử, chuyện nàng quyết định, mình là nô tài thì không thể làm trái, chỉ có thể tiếp tục lo lắng.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn các bài tử dâng lên cảm thấy nhàm chán, Trân chiêu nghi bởi vì mang thai không thể thị tẩm, Trinh phi thân thể bệnh yếu, hai ngày này hoàng hậu đã triệt bài tử xuống, đúng là không còn thú vị: " Kia liền Diệp mỹ nhân đi."
Tổng quản thấp giọng đáp ứng, lại nghe hoàng đế đột nhiên hỏi:
" Thương thế của Ứng chiêu nghi như thế nào?"
" Bẩm hoàng thượng, thương thế của Ứng chiêu nghi bắt đầu khôi phục, thái y nói qua nửa tháng liền có thể khỏi hẳn." Tổng quản cúi thấp đầu, kính cẩn bẩm báo, thầm nghĩ vị Ứng chiêu nghi này chưa có thị tẩm mấy lần nhưng vẫn khiến cho hoàng thượng quan tâm.
" Vậy liền đi xem." Hoắc Cảnh Duệ nhớ tới cảnh triền miên ở bồn tắm trong tẩm điện của hoàng hậu, đối với Ứng chiêu nghi khắc sâu ấn tượng.
Tổng quản nhìn thấy bên môi hoàng thường cong lên, đầu càng cúi thấp hơn.
Muốn tới Di Xuân điện, nhất định phải đi qua Nhân Minh điện.
Hoàng đế phất tay để cho tổng quản đi vào nói với hoàng hậu một tiếng.
Tổng quản toát mồ hôi lạnh bái kiến hoàng hậu, còn tưởng rằng vị này sẽ giận dữ, lại chỉ thấy nàng cười hỏi thăm việc ăn uống hàng ngày của hoàng thượng, liền cho tổng quản lui xuống.
" Chủ tử, xem ra hoàng thượng đối với Ứng chiêu nghi có chút để bụng." Lão ma ma thấy hoàng hậu ban thưởng cho các phi tần lại muốn ngăn cản, nhưng không thể làm gì được.
Hoàng hậu lần này sắp điên, Trân chiêu nghi mang thai, nếu để cho các phi tần khác chui vào chỗ trống, chỉ sợ phiền phức sẽ ùn ùn kéo đến.
Thà như vậy còn không bằng ngay từ đầu liền bóp chết!
Lần này hoàng đế đi qua Nhân Minh điện mà không vào, lại chạy thẳng tới Di Xuân điện, lão ma ma còn tưởng rằng hoàng hậu sẽ tức giận, nhưng thấy miệng nàng cong lên, làm như không quan tâm, đúng là rất kì quái.
" Ứng chiêu nghi thương thế còn chưa lành, bài tử chưa đặt lên, hoàng đế ngoài trừ việc đi xem thì còn có thể làm được gì?" Hoàng hậu nheo mắt nghĩ thầm, Trinh phi thật sự là giúp nàng bận rộn.
Bây giờ Trân chiêu nghi trở thành bia ngắm của hậu cung, mà Ứng chiêu nghi ít khiến người khác nhớ tới, không mất một quân cờ tốt.
Một lúc sở hữu hai quân cờ, nếu sử dụng tốt sẽ không sợ hoàng đế cùng nàng ly tâm.
" Sai người làm canh gà đem qua cho Ứng chiêu nghi, nói là ta ban thưởng cho nàng để bồi bổ thân thể."
" Vâng chủ tử." Lão ma ma hiểu rõ, đây là muốn nhắc nhở Ứng chiêu nghi chuyện gì nên làm.
- ------------------------------------
" Thiếp bái kiến hoàng thượng." Ứng Thải Mị nghe hoàng đế tới, vẻ mặt vui mừng không che giấu.
Thanh Mai Bạch Mai cũng lộ rõ vui mừng trên mặt, mặc dù bị lấy bài tử xuống nhưng trong lòng hoàng thượng vẫn có Ứng chiêu nghi, bằng không hôm nay sẽ không tới thăm.
Ứng Thải Mị cao hứng chính là dương khí đại bổ tới, đêm nay nàng phải hút một chút cho đỡ thèm.
Tối nay nàng mặc một thân lụa mỏng trắng thuần, không giống với đêm đầu tiên như ngọn lửa đỏ sẫm, cùng với chiếc trâm ngọc vấn một nửa tóc trên đầu, vừa nhìn là biết vì hoàng thượng giá lâm mà vội vàng xuống giường.
Hoắc Cảnh Duệ tiến lên mấy bước, cầm bàn tay mềm mại của Ứng Thải Mị.
Bởi vị nàng đứng dậy nghênh tiếp nên lộ ra mấy phần vui vẻ: " Sao không nằm ở trên giường? Nếu như thương thế lại nặng thêm, tội trẫm sẽ rất lớn."
Ứng Thải Mị trong lòng buồn cười, nếu nàng nằm ở trên giường không đứng dậy, phỏng chừng hoàng đế nghĩ mình phẩm hạnh không tốt, ỷ sủng mà kiêu.
Có thể bây giờ không làm khó dễ, chờ một ngày phiền chán, phỏng chừng sẽ đem tội này ra xử lý.
Thời gian còn yêu thích thì bất luận làm cái gì cũng tốt.
Đợi đến lúc chán ghét thì chỗ nào cũng không thuận mắt...!
Ai biết hứng thú của hoàng đế duy trì được bao lâu, Ứng Thải Mị không muốn lưu lại bất cứ nhược điểm cho kẻ nào, cho dù là sơ ý đi chăng nữa.
Trên mặt nàng lộ vẻ e thẹn, đi phía sau từng bước nhỏ, theo hoàng đế vào trong điện: " Hoàng thượng giá lâm, thiếp sao có thể không tự mình nghênh giá?"
" Ái phi hiểu chuyện như vậy, thật khiến cho trẫm đau lòng." Hoắc Cảnh Duệ nhéo nhéo lòng bàn tay của Ứng Thải Mị, vẫy cung nhân lui xuống.
Trong nháy mắt, người hầu đã lui xuống hết, trong tẩm điện chỉ còn hai người đơn độc ở chung.
" Để trẫm xem vết thương của ái phi sao rồi..." Hoàng đế lại gần thấp giọng nói bên tai của Ứng Thải Mị, một tay vòng ra phía sau ôm eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nâng cằm nàng, dọc theo cổ rồi trượt xuống xương quai xanh, tấc tấc đi xuống.
Động tác nhẹ nhàng ái muội làm cho thân thể mẫn cảm của Ứng Thải Mị run lên.
Nam nhân này rốt cuộc là đến xem vết thương của nàng hay là nhân cơ hội đùa giỡn mình?
" Hoàng thượng, đừng lo vết thương của thiếp, đừng..." Ứng Thải Mị quay đầu, vừa vặn làm cho đôi mắt ngập nước, ướt sung chọc người thương tiếc.
Môi đỏ mọng khẽ cong, ngửa ra sau mấy phần, hơi thở nóng bỏng phun trên môi hoàng đế, hương thơm nhàn nhạt bay tới.
Con ngươi hoàng đế tối lại, cúi đầu hôn lên đôi mắt đẹp ẩm ướt của Ứng Thải Mị, hiểu được nử tử thích đẹp, vết thương ở đầu gối mặc dù bắt đầu khỏi nhưng lại không dễ nhìn.
Dù là ai cũng không muốn mình xấu xí trước mặt người khác, đặc biệt là người thương...!
"Yên tâm, chỗ trẫm còn có một chút dược tốt, chắc chắn sẽ đem đầu gối của ái phi khỏi hẳn, trở lại như ban đầu." Hoắc Cảnh Duệ nhẹ giọng an ủi, không cho Ứng Thải Mị cự tuyệt chậm rãi cởi tiết khố, cặp đùi tuyết trắng thẳng tắp hiện ra trước mắt.
Đầu gối vẫn còn vết hồng nhưng làm phá vỡ cảnh đẹp.
Hoàng đế nhíu mày, vừa nghĩ tới sau này cùng Ứng chiêu nghi trên giường triền miên, lại bị dấu vết xấu xí này phá vỡ hứng thú, liền có chút không vui.
Hai tay Ứng Thải Mị che lại vết thương ở đầu gối, đôi mắt khẽ chớp, từng giọt nước mắt nóng hổi dọc theo hai gò má chảy xuống, cắn môi dưới im lặng khóc, khiến người ta nhịn không được mà đau lòng cùng thương tiếc.
Hoàng đế cong môi, đôi mắt ẩn chứa đầy nhu tình mật ý, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên thấp giọng hỏi: " Tại sao lại khóc? Trẫm sao ghét bỏ ái phi?"
" Thực sự?" Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt dập dờn gợn nước so với ngày thường thêm mấy phần dụ hoặc, động tác lơ đãng quyến rũ làm cho tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Hoàng đế cảm than, quả thật là một vưu vật khó gặp.
Tùy ý thoáng nhìn, lại phong tình vạn chủng, so với năm đó thoáng nhìn Trinh phi càng làm cho lòng người rung động.
Thật may là vưu vật này không vào tay nam nhân khác, lại vào cung thành nữ nhân của hắn.
Hoắc Cảnh Duệ mơ hồ nhớ một năm trước Ứng tướng quân coi trọng thám hoa lang, nếu không phải đột nhiên xuất chinh, hắn sẽ không đem Ứng chiêu nghi vào cung.
Có lẽ Ứng tướng quân hiểu rõ, lần đi này nhất định không thể quay về.
Nếu gả con gái cho thám hoa lang, lại mất đi hậu thuẫn, ở hậu trạch sẽ bị bắt nạt, chẳng thà đưa vào trong cung.
Nhìn Ứng tướng quân hi sinh vì quốc, hoàng đế không thể làm chậm trễ Ứng chiêu nghi, miễn cho ngự sử kiếm cớ buộc tội.
Ứng chiêu nghi đúng là có một người cha tốt.
Đáng tiếc trước đây nàng tùy hứng kiêu ngạo, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, hoàng đế để nàng ở hậu cung tự sinh tự diệt.
Bây giờ Ứng chiêu nghi đã quy củ, lại quyến rũ động lòng người, Hoắc Cảnh Duệ không để ý mà sủng ái thêm vài phần.
Chỉ là lần sủng ái này không biết duy trì được bao lâu, Ứng chiêu nghi có trở lại bộ dạng trước kia?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...