Người xưa có câu “Thời buổi rối loạn”, mà mùa xuân này, Đại Chu cũng không còn an bình như năm ngoái.
Tây Bắc bùng nổ dịch bệnh chưa xử lý xong, phương Nam lại nổi lên phản loạn.
Cần vương đi về phương Nam quyên góp vàng bạc, mua lương thực vật phẩm, được lòng dân chúng. Bắt đầu đi về phương Bắc, lại gặp phải chìm thuyền, lương thực, vàng bạc trên thuyền đều nằm dưới đáy sông, quân lính đi theo hộ tống cũng bị diệt không còn một ai sống sót.
Bá tánh nghe tin đau lòng nạn nhân, nhưng không lâu sau lại có người phát hiện, đống lương thực vàng bạc kia lại xuất hiện ở trong kho của quan phủ.
Mà lúc này, lại truyền đến tin tức, tình hình phương Bắc càng thêm nghiêm trọng, lương thực đợt đầu đáng lý ra nên xuất hiện từ sớm, nhưng đến giờ phút này lại chậm chạp chưa tới. Sư gia quan phủ nhìn không vừa mắt, lén nói ra chân tướng.
Chẳng lẽ trên dưới triều đình đều là quan tham.
Nhân gian lưu truyền câu nói “Phá tan tham lam, bầu chọn minh quân”, không mấy chốc đã lan truyền khắp hai miền Bắc Nam. Mọi người muốn bầu chọn Cần vương làm minh quân, người cực khổ đi đến phương Nam quyên góp cho dân bị nạn.
Mà Cần vương lại luôn thoái thác, rất nhiều người khuyên giải, bọn họ khuyên mấy ngày, mới miễn cưỡng đồng ý. Cho dù như thế, hắn ta cũng luôn mãi cường điệu, không thể gây thương tổn cho bá tánh vô tội, cũng đừng sử dụng bạo lực ép Hoàng thượng nhường ngôi, phải dùng lý lẽ thuyết phục…
Trong lúc nhất thời, có người xưng “Cần vương” là “Hiền Vương”.
Mà nhân vật chính “Hiền Vương” trong miệng người đời lại đang thưởng thức chén trà trong một tòa biệt viện nhỏ nào đó, nghe Mạc Ất Sa khen tặng: “Vương gia quả thật cao tay, bá tánh ngu muội, tùy tiện lừa gạt là tin ngay, càng ngày khoảng cách sự nghiệp lớn của chúng ta lại càng gần thêm một bước.”
Cần vương cũng lộ ra ý cười, hỏi ngược lại: “Phía các ngươi chuẩn bị thế nào?”
“Vương gia yên tâm, Cố Tông Võ và Cố Tranh đều bị người của ta nơi đó bám chân, không thể rời khỏi Tây Bắc ngay được, cho dù dùng võ lực thì cũng vô dụng.”
“Hai người này đều là hồ ly, cẩn thận một chút.”
“Vương gia nói đúgn, chỉ là Quý Phi nương nương… Nên xử trí như thế nào?”
“Đã đến đây được mấy ngày, cũng cần phải nói chuyện.” Cần vương nói xong buông chén trà, đứng lên, đi vào một nơi được canh giữ nghiêm ngặt.
Một căn phòng nằm chính giữa được khóa rất kỹ, cửa sổ bị đóng chặt, chỉ để lại mấy cái lỗ nhỏ thông khí. Vào bên trong, căn phòng được trang hoàng xa hoa.
Cần vương nhìn một bàn thức ăn còn nguyên vẹn, cười nói: “Nương nương cần gì phải làm khổ chính mình, ngài tuyệt thực như vậy, kêu bổn vương làm sao nói chuyện với Cố tướng quân được.”
Nữ nhân ngồi dựa vào mép giường, sắc mặt có chút tái nhợt, giọng cũng có chút khàn khàn: “Cần vương cần gì phải diễn tuồng kẻ điên nằm mơ, sớm dập tắt dã tâm này đi, kết cục của kẻ tạo phản ra sao… Ngươi cũng rất rõ ràng.”
Nghe vậy, Cần vương chỉ cười: “Tạo phản?! Không phải! Ai nói bổn vương tạo phản.”
“Bá tánh đều ở kêu “Phá tan tham lam, bầu chọn minh quân”, bổn vương chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, bị đẩy lên trên thôi. Bổn vương là vì nước vì dân, tấm lòng có trời chứng giám. Nương nương mất tích nhiều ngày, có thấy bệ hạ sốt ruột tìm người không?”
“Nương nương cũng chỉ là quân cờ bị người lợi dụng. Tiêu Dục Hành làm sao xứng có được tình cảm chân thành của nương nương.”
“Cố Linh Quân” lại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu nương nương thật sự rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, nương nương thật sự không muốn viết thì bổn vương cũng không phải không có cách xử lý. Không biết, nếu Cố tướng quân nhìn thấy ngón tay của ngài thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?” Sắc mặt Cần vương lạnh xuống, nửa uy hiếp nói.
“Cố Linh Quân” lại là quay đầu sang nơi khác, nghiêm túc đánh giá liếc mắt hắn một cái: “Vương gia thật sự cho rằng bản thân thắng chắc rồi sao!”
Trong lòng Cần vương đột nhiên cảm thấy bất an: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Người nửa nằm nửa ngồi trên giường nhắm mắt xoay đầu, không hề để ý tới.
***************
“Nương nương, đến lượt ngài.” Quân cờ đen dừng ở trên bàn cờ, lại ăn luôn mấy quân cờ trắng.
“Không có nương nương gì ở đây hết, không phải Quý Phi đã bị Cần vương bắt cóc trói đi mất rồi sao?!” Cố Linh Quân nhíu mày, đau đầu nghĩ nước cờ tiếp theo.
Ngày ấy Tuệ Nhân nhắc tới đường hầm, Tiêu Dục Hành nghĩ ngay tới việc này.
Đường hầm hẹp dài, nếu phái một đám thích khách chỉ sợ không dễ di chuyển. Nhưng nếu chỉ có một người thì dễ dàng hơn nhiều.
Đến nỗi người kia là ai, nghĩ bằng đầu gối cũng biết.
Cho đến nay, Cần vương cũng vẫn không muốn buông tha “Quân cờ” mang tên Cố Linh Quân.
Lúc còn ở Chùa Thiên Lộ, Tiêu Dục Hành đã nhanh chóng quyết định cho người dịch dung thành Quý phi quay trở về cung, mà chân chính Cố Linh Quân vẫn luôn ẩn núp ở trong chùa.
Được bảo hộ vô cùng chặt chẽ, suốt ngày ở trong phòng ăn rồi nằm, thật là nhàm chán. Khi Tuệ Nhân nói nếu nàng chơi cờ vây thắng hắn thì sẽ kể một câu chuyện xưa cho nàng nghe.
Cố Linh Quân lập tức đồng ý.
Hắn là cữu cữu ruột của Tiêu Dục Hành, hơn nữa xem tình huống, “Chuyện xưa” mà hắn kể, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là “truyện cổ tích”.
Cố Linh Quân tập trung tinh thần, nhưng năm ván nàng chưa thắng ván nào.
Thấy số lượng quân cờ trắng không còn mấy con trên bàn cờ, Cố Linh Quân mò mò tìm tìm trong hủ cờ của mình, nhưng đã không còn quân nào, biểu tình uể oải hiện rõ trên mặt. Giọng điệu thương lượng: “Có thể hé mở chút chút “chuyện xưa” này hay không, một chút xíu thôi cũng được.”
Cố Linh Quân cười he he: “Để tạo động lực ấy mà, có như vậy ta mới có mục tiêu, vùi đầu học tập thêm kiến thức, tích lũy kinh nghiệm đánh thắng ngài… Năn nỉ đó! Đợi khi nào ta thắng, ngài lại nói toàn bộ, có được không?!”
Tuệ Nhân đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười: “Được, vậy nói cho ngài một chút.”
Như là rơi vào hồi ức, ánh mắt nhìn về phía nơi xa: “Trước kia, có một cô nương, mẫu thân qua đời từ sớm. Tuy rằng có phụ thân và hai vị ca ca, nhưng những việc từ trên xuống dưới trong nhà đều dựa vào nàng, còn phải chăm sóc cho đệ đệ mới sinh chưa được bao lâu. Còn tuổi nhỏ, xử sự ổn trọng chẳng khác nào người trưởng thành.”
“Nàng xuất thân con nhà võ, mất mẫu thân từ sớm, người trong dòng họ thưa thớt, ít qua lại nên không có ai đứng ra dạy nàng thân làm nữ tử phải học những gì. Thêu thùa may vá, công dung ngôn hạnh, nàng đều không biết tới đó là thứ gì, nàng chỉ biết cưỡi ngựa, bắn cung, chơi với đao kiếm.”
“Tới độ tuổi phải lấy chồng, ấy vậy mà không có một ai tới cửa cầu hôn. Sau đó nàng gặp một người nam nhân, người này đối xử với nàng dịu dàng ấm áp, tôn trọng nàng, còn rất che chở chăm sóc cho. Dù nam nhân kia đã có thê thiếp, nàng cũng không để ý người nhà ngăn cản, cứ thế mà gả cho hắn.”
“Thân phận của người nam nhân này có chút đặc biệt, là một hoàng tử, nhưng không được quan tâm. Muội muội gả qua đó, đương nhiên phụ thân và hai vị ca ca nhất định phải giúp nàng sống an nhàn hạnh phúc.”
“Phụ thân và hai vị ca ca của nàng cố gắng lập rất nhiều chiến công, địa vị của nam nhân kia cũng đi theo dâng lên, cuối cùng bước lên ngôi vị hoàng đế. May mắn chính là, hắn vẫn yêu thương chăm sóc cho nàng, bọn họ còn có hai nhi tử.”
“Nhưng địa vị đã củng cố, nam nhân kia bắt đầu kiêng kị thế lực gia tộc của nàng. Cuối cùng trải qua một hồi âm mưu, đương nhiên là phụ thân và hai vị ca ca của nàng ấy thắng, đánh bại âm mưu hiểm độc của nam nhân kia.”
“Nhưng làm sao nam nhân kia có thể chịu được khuất nhục như thế, hắn lại hạ lệnh phái một đội quân khác tới tàn sát bá tánh trong thành. Đương nhiên là phụ thân và hai vị ca ca của nàng ấy phản đối, chống lại, nhưng lại bị nam nhân lấy tánh mạng của nàng ấy và hai đứa cháu uy hiếp.”
“Ba người bọn họ bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ chống cự. Nhưng một vị ca ca của nàng ấy không đành lòng nhìn dân chúng chết trước mắt mình, lén quay trở về kinh thành cứu muội muội và hai đứa cháu ngoại. Kết quả, bị thân tín hãm hại chết ngay ngoài cửa thành.”
“Mà khi phụ thân nàng ấy nghe tin dữ này, từ dạo đó, một bệnh không dậy nổi, không lâu cũng mất đi.”
Cố Linh Quân yên lặng nghe xong nửa ngày, biết “nàng ấy”, chính là mẫu thân của Tiêu Dục Hành: “Ngài là bởi vì hổ thẹn với những bá tánh chết thảm trong thành, cho nên mới cạo tóc xuất gia.”
“Bởi vì bản thân yếu đuối, cho nên làm ra quyết định sai lầm. Bảo vệ không được bá tánh vô tội, cuối cùng cũng bảo vệ không được huynh trưởng của Hành nhi.”
“Đây cũng không phải hoàn toàn lỗi của ngài, lúc ấy…” Cố Linh Quân suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra lời an ủi nào.
“Bá tánh trong thành trì bị tàn sát năm đó, cũng chính là nơi bùng phát dịch bệnh nặng nề nhất.”
Cố Linh Quân lặng im một lát, rùng mình nói: “Cho nên, Cẩn Vương dùng một loại phương pháp khác tàn sát hết dân trong thành để giấu giếm việc làm năm đó của Tiên Đế.”
Mấy ngày trước nàng mới biết tin, dịch bệnh bùng phát không phải do thiên tai lũ lụt, mà là do người gây nên. Vì d ục vọng quyền lợi trước mắt, dùng mấy chục ngàn mạng người để làm nền móng xây dựng danh tiếng.
“Đồng dạng là Quý Phi, ngài và mẫu thân của Hành nhi không giống nhau. Cố tiểu tướng quân là anh hùng thiếu niên, không yếu đuối dễ thỏa hiệp giống như ta mấy chục năm trước.” Không biết kết quả ra sao, hắn nói đến vô cùng chắc chắn.
Xuân thành nằm ở phía bắc Hà Tây, đi thêm một chút sẽ đến địa phận biên giới Đột Quyết.
Ngày xưa này được xưng là Giang Nam phía Tây, hiện giờ lại biến thành địa ngục nhân gian, khắp nơi đều là xác chết. Bọn họ không biết có thể căng mình thêm bao lâu nữa, nhưng tòa thành này lại vô cùng yên tĩnh, ra không được, cũng không thể vào.
“Các hương thân, mọi người phải chống đỡ, Cố tướng quân sẽ trở về cứu chúng ta.” Một ông lão đang ra sức kêu to đến khàn tiếng. Nhưng lại không người đáp lại.
Hét hết nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng từ bỏ, quỳ rạp xuống đất, một hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua. Không biết qua bao lâu, một đứa trẻ đột nhiên kích động đứng lên, chỉ vào hướng cửa thành.
“Là lá cờ của quân đội, là cờ quân đội!”
Ông già xoay người, nhìn thấy trên tường thành đột nhiên dâng lên một lá cờ quân đội, bị gió thổi bay phất phới, mà cánh cửa thành đóng chặt đã lâu, rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Tuy là mùa xuân, nhưng thời tiết ở Hà Tây vẫn có chút thấp. Gió lạnh điên cuồng thổi qua, hạt cát đánh vào trên mặt khá đau. Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng bọn họ không thể không chiếm đánh Đại Chu thêm một lần nữa.
Lần này cũng vẫn Cố Tranh, tiểu Diêm vương của quân đội nhà họ Cố.
Hai nước đánh nhau, nhưng quân lính còn chưa đấm đá thì đã có không ít sợ hãi muốn rút lui.
Vị tướng quân dẫn đầu đoàn quân Đột Quyết trên mặt có một vết sẹo dài đáng sợ, thấy thế vung roi ngựa lên, tức giận hét lớn: “Thằng ranh con Cố Tranh đó có cái gì mà đáng sợ, không phải hiện tại còn không dám ra ứng chiến? Ai xung phong chặt được đầu hắn, thưởng chục ngàn lượng vàng.”
Lời này vừa nói ra, đã làm toàn quân Đột Quyết xôn xao, đồng thời vang lên nhiều âm thanh binh khí va chạm vào nhau.
Phía Đại Chu cũng xuất hiện biến động, binh lính phân hướng hai bên sườn, chừa ra một đường đi ngay giữa. Có mấy ngàn người nối đuôi nhau mà ra, điều không ngờ đó là quân phục của bọn họ giống với binh lính Đột Quyết.
Có hai con ngựa đi tuốt phía trước, người mặc áp giáp màu đen, không ai khác chính là Cố Tranh. Mà hắn lại không nói một lời, nghiêng người trịnh trọng lễ phép làm động tác mời, con ngựa đang cưỡi cũng phối hợp cúi thấp đầu.
Bên cạnh là một người mặc đồ màu đỏ, vô cùng bắt mắt giữa biển cát sa mạt mênh mang, khi nghe nàng mở miệng nói chuyện, mới phát hiện là một nữ tử.
“Là công chúa A Y Mộ!” Có người nhận ra nàng, giật mình hét lớn.
Vị tướng quân Đột Quyết kia híp mắt nhìn nhìn, hét lớn: “Công chúa A Y Mộ, tại sao ngài lại ở đây, tại sao lại đi chung với Cố Tranh.”
A Y Mộ làm như không nghe thấy, giơ hổ phù trong tay lên, cất cao giọng nói: “Đây là hổ phù, hỡi đấng nam nhi bộ tộc của ta, theo tổ chế của Đột Quyết, chỉ nghe hổ phù, không nghe tướng soái.”
“Ta!”
“Ở tại đây!”
“Hạ lệnh! Buông vũ khí, bỏ gian tà theo chính nghĩa!”
“Ta tuyệt đối sẽ không thương tổn bất kỳ một người nào, đương kim hoàng đế là thúc phụ của ta, người này giết huynh đoạt vị, lại hạ độc làm ra dịch muốn giết hết bá tánh Xuân Thành, làm việc táng tận lương tâm, trời đất bất dung. Đại Chu hoàng đế xuất binh, trợ giúp ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế, thanh trừ gian tặc gây họa cho nước Đột Quyết ta.”
Tướng quân phía Đột Quyết giật mình hoảng sợ, làm cách nào cũng không thể đoán được, tấm hổ phù mà bọn họ truy tìm vất vả, lùng sụt mọi nơi không thấy, lại đang nằm yên trong tay nàng ta, cắn chặt răng hét lớn: “Theo ta thấy, công chúa đã sớm phản quốc, lại lấy hổ phù giả mạo tới hù dọa mọi người, các huynh đệ, lên, giết hết cho ta!”
Một tiếng mệnh lệnh này của hắn, lại không có người nào nghe lệnh làm theo, binh lính ai ai cũng đều mang biểu tình do dự, nhìn chung quanh.
Công chúa A Y Mộ hiền lành tốt bụng, điều này bọn họ đều biết.
Lúc Bệ hạ vẫn còn sống, công chúa vẫn luôn hoà mình thân thiện với bọn họ, không có nửa điểm tự cao tự đại. Những biến động trong Hoàng thất, bọn họ cũng không phải chưa từng nghe qua.
Công chúa bị đưa đi hòa thân, là điều khiến bọn họ bất mãn nhất sau khi hoàng đệ Bệ hạ lên làm vua Đột Quyết.
Vị tướng Đột Quyết kia nghiến răng nghiến lợi, lại nghe tiếng Cố Tranh nói, người vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Nếu chư vị không nghe khuyên bảo, cứng rắn muốn đứng ở phía nghịch tặc, vậy đừng trách quân lính Đại Chu tàn bạo, chúng ta cũng sẽ giúp công chúa A Y Mộ mở đường phục quốc.”
Vừa dứt lời, binh lính Đại Chu xếp hàng chỉnh tề đứng ở phía sau đồng loạt hò hét, khí thế ào ào như sóng thần, đất rung núi chuyển.
“Giết!!!”
“Giúp công chúa A Y Mộ phục quốc!!!”
Hết chương 61
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...