Bên ngoài phủ thái tử , một chiếc xe ngựa đang chờ ...
" Lạc Tâm Di , ngươi muốn hành thích bản thái tử có phải hay không ? ".Mộ Dung Vân gân xanh đầy trán , đây là phủ đệ của hắn , lãnh địa của hắn .
" Không nha , ta vâng lệnh phụ thân đến thăm bệnh Thái tử a " .
" Ngươi mang cái thứ này đi thăm bệnh hay sao ? " .
" Đây là canh bổ , Tâm Di đã chuẩn bị cho Thái Tử , hầm hết bốn canh giờ nha " .
" Ta không nói chum canh này , ta nói cái thứ đang ngồi kế ngươi kìa " .Mộ Dung Vân một tay đặt lên ngực một tay chỉ về phía con sói màu trắng đang nhìn hắn chằm chằm , địch ý , rõ ràng nó có địch ý với hắn .
" À ! Đây là tiểu bạch , nó rất ngoan a, kìa kìa , nó cười với Thái tử kìa , thật đáng yêu " .
" Nó là đang cười sao ". Mộ Dung Vân nhìn hàm răng của nó, có cần dài vậy không , có cần nhọn vậy không hả .
" Phải mà , thái tử thấy răng nó không , thấy tức là nó đang cười a " .
" Nó đang nhe răng muốn cắn ta thì đúng hơn " .Mặt nó nhăn như vậy mà gọi là cười sao , đánh chết hắn cũng không tin .
Lạc Tâm Di khẽ vuốt lỗ tai Tiểu Bạch an ủi " Tiểu bạch ngoan , không được ăn Thái tử ,thái tử đang bệnh , ăn thái tử sẽ bị lây bệnh a ".
Khoé môi của ai đó co quắp , nữ nhân chết tiệt này , có cần không xem hắn ra gì như vậy không .
" Người đã thăm xong rồi ngươi có thể về được chưa ? " .
Lạc Tâm Di chớp chớp mắt chỉ về phía chum canh " Thái tử vẫn chưa uống canh mà " .
Mộ Dung Vân bước về phía bàn , tay nhấc lên lắp chum , nhìn vào bên trong , một màu đen xì đập vào mắt , màu sắc này ..... Chắc không phải là nước bùa đi "Ta không uống cái thứ này " .
" Ôi , Thái tử không uống thì ta làm sao trở về đây ". Lạc Tâm Di buồn rầu thở dài " Tiểu Bạch ngoan , Thái tử không ăn được thật mà , ngươi nha , cứ đói là lại ăn tạp , thật xấu a " .
" Ngươi ... ngươi nói cái gì mà ăn tạp , ngươi dám uy hiếp ta sao , ta sẽ bẫm báo phụ Hoàng không cho ngươi tới đây ".
Lạc Tâm Di nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân. " Đúng thật , từ đầu hoàng thượng đã không muốn ta tới đây ".Nhìn vẻ mặt hả hê của người đối diện , nàng phải vội giải thích " Hoàng thượng lo ta bị ngươi lây bệnh a". Nhưng phụ thân nàng lại một mực bắt nàng phải đi , thật là khổ mà .
Mộ Dung Vân hoá đá , hoàn toàn hoá đá , nữ nhân này có phải khắc tinh của hắn hay không a . " Ngươi mau rời khỏi đây " .
" Thái tử phải uống hết canh a ". Lạc Tâm Di chỉ chỉ về phía chum canh , nguyên nhân nàng không thể về là ở đây a. "Tiểu Bạch ngoan ,thái tử sẽ uống hết canh mà ta và ngươi đem tới a , nếu không chắc ngươi sẽ không cắn thái tử đâu đúng không ? " .
Uy hiếp , rõ ràng là uy hiếp . Mộ Dung Vân nhìn chum canh đen xì , lại nhìn con sói tên tiểu bạch đang thở phì phò , thở thì thở đi , còn mở miệng khoe hàm răng làm gì chứ ..... Nhìn chum canh , nhìn hàm răng , nhìn chum canh , nhìn hàm răng , vị Thái tử nào đó âm thầm quyết định , thà bị tiêu chảy còn hơn bị tiêu hoá nha. Nghĩ là làm Mộ Dung Vân cầm chum canh , không đợi múc ra chén nhắm mắt uống một hơi , không phải nước bùa nha , thơm thơm , vị ngon thật lạ miệng . " Món canh này thật ngon " .
Lạc Tâm Di trợn mắt , cố nhịn cười , ôi thiên ơi , nàng không muốn là người đầu tiên vì nhịn cười mà chết nha , hắn còn khen ngon , ô ô .
" Canh này thật sự ngon sao ".
" Mùi vị không tệ , đây là canh gì a " .
" À,đầu tiên là bắt nó về xong phơi khô rồi lại đem chiên với gừng , sau đó đun sôi với rượu gạo a " .
" Nó là cái gì " .
" À, nó là địa long a ". Lạc Tâm Di ánh mắt vô tội nhìn vị Thái tử trước mặt .
" Lạc Tâm Di ". Mộ Dung Thiên rống to " Ngươi không được đến phủ thái tử của ta nữa " .
" Ta thật sự không muốn tới đây a nhưng phụ thân bảo ta chăm sóc cho ngươi a ". Bộ hắn tưởng nàng nhàn rỗi sinh nông nỗi mà tới tìm hắn sao " Nếu ngươi không mau hết bệnh , ta ..... cùng tiểu Bạch ngày nào cũng đem canh cho ngươi " nói xong vội vàng bỏ đi , ô ô xong nhiệm vụ của phụ thân rồi , về ngủ a .
((( địa long là từ ngữ mỹ miều dùng để chỉ giun đất ..... Đây thật sự là thuốc bổ nha )))
Lạc Tâm Di theo sau hoàng hậu vừa đi vừa giẫm đạp mặt đất. " Hoàng hậu nương nương , Tâm Di thật sự không muốn thành thân với thái tử mà , người xin hoàng thượng thúc thúc giúp Tâm Di đi " .
Hoàng hậu một thân phục sức đỏ thẫm , dung nhan thanh tuyển cùng với đôi mắt phượng đen nhánh tản ra sự tĩnh mịch. " Tâm Di không đồng ý hôn sự này sao , ta và hoàng thượng thật rất thích tiểu nha đầu con , nếu con có thể thành thân cùng Vân Nhi , chúng ta sẽ rất vui " .
Lạc Tâm Di chu đôi môi nhỏ xinh xắn tỏ vẻ không đồng ý ." Hắn khi dễ Tâm Di a ". ( gì gì , rõ ràng người bị khi dễ một cách đáng thương là thái tử nha )
" Bây giờ hai con đều chưa thể hiểu hết ....". Hoàng hậu nhéo nhẹ một bên má phúng phính của Lạc Tâm Di. " Nhìn Tâm Di xem , sau này lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân , lúc đó Vân Nhi sẽ hết lòng thương yêu , che chở cho con ".
Lạc Tâm Di bĩu môi , người đối với nàng nguy hiểm nhất chính là hắn a .
Cách hòn non bộ không xa , Mộ Dung Vân một thân vàng nhạt hướng nàng đi tới , đúng là nhắc tới ôn thần , ôn thần sẽ không ngại ngần xuất hiện mà .
" Nhi thần tham kiến mẫu hậu ".
" Miễn lễ , Vân Nhi mau qua bên này với mẫu hậu " .
Mộ Dung Vân ngước mặt lên nhìn , khi vừa chạm phải ánh mắt của Lạc Tâm Di thì không ngừng trừng to , Lạc Tâm Di cũng không hề thua kém đáp trả ánh mắt cũng to không kém . Trừng chết ngươi , trừng chết ngươi .
Nhìn hai tiểu nhân nhi không chút khách khí giơ nanh múa vuốt , khoé môi hoàng hậu khẽ run ." Khụ khụ , Vân Nhi , mẫu hậu và Tâm Di đang dạo hồ , con có muốn đi cùng chúng ta không ?" .
" Nhi thần trong người không khoẻ , không thể bồi mẫu hậu " .Mộ Dung Vân mắt vẫn không ngừng trừng to , hắn vẫn chưa quên lần trước Lạc Tâm Di đạp hắn xuống hồ nha .
Lạc Tâm Di hai mắt long lanh. " A , thái tử không khỏe sao , Tâm Di và tiểu bạch lại đem canh cho thái tử nha ". Nói xong vẫn không quên đang hai tay vào nhau ra vẻ e thẹn .
Mộ Dung Vân sắc mặt phút chốc từ đỏ chuyển sang đen rồi lại xanh mét , nữ nhân chết tiệt này .
" Ta không muốn uống canh của ngươi ". Mộ Dung Vân rống to , thật sự là muốn giết hắn mà .
" Hu hu , hoàng hậu nương nương , người xem thái tử khi dễ Tâm Di như vậy , Tâm Di ... Tâm Di thật đau lòng a , công sức của Tâm Di ô ô ô " .Thật sự a,nàng phí bao tâm sức mới tìm được nguyên liệu vô cùng bổ này đó nha . " Thái tử ghét bỏ Tâm Di huhuhu oaoaoa ..."
Mộ Dung Vân sắc mặt đỏ bừng giơ ngón tay chỉ về phía Lạc Tâm Di " Ngươi .... Ngươi còn dám nói bản thái tử khi dễ ngươi sao " .
" Tâm Di là thật lòng vì sức khoẻ của thái tửmà ". Lạc Tâm Di cuối đầu , ráng nặn ra vài giọt nước mắt . Phải a , ta rất thật lòng , thật lòng xử đẹp ngươi .
Hoàng hậu khẽ nhíu mi tâm , tại sao Vân Nhi lại có thể đối với Tâm Di vậy nha , bà thật sự xót xa mà ." Tâm Di ngoan , đừng khóc , đừng khóc , nếu con muốn đem canh cho Vân Nhi thì cứ đem ".Sau đó dùng ánh mắt rèn sắt không thành nhìn Mộ Dung Vân " Vân Nhi , con phải uống hết cho mẫu hậu " .
Mộ Dung Vân ngước mặt nhìn trời , bình tĩnh bình tĩnh , không được khóc , hắn là nam nhân lại còn là thái tử nha , phải giữ hình tượng oai phong nha .... nhưng sao mũi lại cay cay vậy a , sắp khóc rồi sắp khóc rồi , dù sao hắn cũng mới tám tuổi thôi , khóc thì khóc chứ . " Mẫu hậu , canh đó .... canh đó ..... ".
"Thái tử khen canh rất ngon a , còn uống hết một chum nhưng có lẽ người mang là Tâm Di nên mới khiến Thái tử nổi giận như vậy hu...hu.., Tâm Di quả thật sai rồi " . Muốn cáo trạng nàng sao , nàng là ai a .
" Ngươi ... Ngươi ..." .Mộ Dung Vân gân xanh đầy trán , không được , không thể để chuyện hắn uống địa long mà còn khen ngon ra nha , oai phong của hắn không thể hủy trong tay nữ nhân này nha .
" Hoàng thượng giá lâm ". Xa xa , một đoàn người đi đầu là Hoàng thượng , một thân xiêm y màu vàng , vừa cao quý vừa tao nhã .
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng " .
"Hoàng hậu miễn lễ " .
" Nhi thần tham kiến phụ Hoàng " .
" Hoàng ..... Thượng ..... Thúc ..... Thúc.... ". Lạc Tâm Di đôi môi nhỏ run run , dâng ánh mắt ngập nước nhìn vị Hoàng đế nào đó .
" A ui , sao Tâm Di lại khóc rồi , ai lại to gan như vậy , mau mau nói cho Hoàng thượng thúc thúc nghe nào " .
"Hoàng thượng thúc thúc Tâm Di thật sự không có việc gì ạ , Tâm Di thật sự không có buồn , Tâm Di thật sự không có khóc hu..hu... Cũng không có ai ăn hiếp Tâm Di cả huhu... ". Cả đám người hít một hơi thật sâu , thật là miệng thì bảo không sao nhưng ý thì cáo trạng rõ ràng nha.
Hoàng thượng bế Lạc Tâm Di , tay khẽ vỗ vỗ lên lưng nàng " Nói trẫm nghe xem , là ai làm Tâm Di khóc như vậy " .
" Là lỗi của Tâm Di , Thái tử vì Tâm Di mang canh cho người nên cảm thấy tức giận ô ô ... ". Lạc Tâm Di không hề khách khí kể tội vị Thái tử nào đó .
" Tại sao Vân nhi lại có thể như vậy , hoàng hậu , Vân Nhi đâu rồi " .
" Chỉ là tiểu hài tử giận dỗi tí thôi mà Hoàng thượng , Thái tử ....." . Hoàng hậu còn chưa nói xong một giọng ai oán đã cất lên .
" Phụ hoàng nhi thần vẫn còn quỳ đợi người ".Tâm trạng Mộ Dung Vân cực kỳ kích động , không ai nhìn thấy hắn vẫn còn quỳ hay sao ? Hả hả .
Vị phụ hoàng của ai đó sực nhớ , ôi chao chưa miễn lễ a , nhìn mặt nhi tử của hắn , đen như đít nồi rồi kìa ha ha , vị hoàng đế cố nhịn không cười thành tiếng " Vân Nhi , miễn lễ, mau đứng dậy a " .
Mộ Dung Vân phủi phủi đầu gối , vẻ mặt tức giận , chắc chắn phụ hoàng cố ý , đã vậy tối nay hắn tiếp tục ngủ cùng mẫu hậu hừ .
" Vân Nhi , tại sao con lại tức giận với Tâm Di a, làm Tâm Di khóc sưng hết cả mắt rồi này " .
" Phụ hoàng , là nàng ta hãm hại nhi thần , còn đem sói uy hiếp nhi thần " Hắn là người bị hại nha , mọi người nhìn hắn với ánh mắt như tội phạm là sao .
" A , Tâm Di con lại làm gì a ". Sao lại không kể ta nghe chứ hả .
" Tâm Di chỉ dẫn theo tiểu bạch mang canh cho thái tử thôi ạ ". Lạc Tâm Di chớp chớp mắt vô tội .
" Ngươi còn dám nói vậy sao ? ".Nữ nhân này , thật sự là biết cách chọc điên hắn mà .
" Có phải Tâm Di chỉ mang canh cho thái tử không , thái tử uống xong là Tâm Di về đúng không ? Tâm Di đâu có làm gì ? " .
" Nhưng canh đó .... canh đó ....".
" Thái tử uống hết cả chum đúng không ?".
".....".
" Thái tử còn khen ngon đúng không ?".
"....." .
Lạc Tâm Di đưa ánh mắt kinh thường nhìn người nào đó , ngươi có giỏi thì nói canh đó dùng địa long nấu đi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...