Chu Hạo Hi híp lại mắt, ở dưới ánh nến hắn có thể thấy rõ ràng nàng đang làm cái gì.
Nữ nhân ngốc này, những bản tấu kia bên trong viết đều là quốc gia đại sự, mỗi một việc cũng phải do hắn định đoạt, nàng thế nhưng lại…
Hắn không chút suy nghĩ xuống giường, nàng cả người cứng đờ. Hắn tự đi giầy vào, hướng nàng mà đi tới, mà nàng động cũng không dám động chỉ dám ngồi yên tại chỗ.
Trời ạ, hắn không ngủ sao? Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm những bản tấu dính mực, trong đầu thật nhanh nghĩ tới kế hoạch tự giải vây.
“Ngẩng đầu!”
Nàng sợ hãi ngẩng đầu, một đôi mắt đen lạnh như băng làm cho nàng sợ đến hai đầu gối liền quỳ xuống, “Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, nô tài vốn là muốn giúp người không nghĩ tới càng giúp càng thêm hỗn loạn, nô tài thật là không thích hợp ở chỗ này a…”
“Chuẩn bị sạch sẽ lại.”
“Cái gì?!” Nàng sửng sốt.
Hắn không nói gì thêm, cứ như vậy đi ra ngoài.
Nàng trừng mắt nhìn. Hắn không có tức giận, không có trách cứ, này… Điều này sao có thể?!
Nhưng, điều này lại làm khổ nàng. Nàng đây không phải là tự tìm tội sao? Nàng vẻ mặt như đưa đám, bắt đầu kéo tay áo sửa sang lại.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Yên Nhi không sợ chết tiếp tục diễn xuất một nô tài đần độn. Châm trà, nàng không cẩn thận lật úp tách trà, hầu hạ Chu Hạo Hi đi tắm lại quên chuẩn bị áo. Cố ý đưa một nửa sách giấu đi, thậm chí khi Hoàng thượng nghỉ ngơi, nàng vừa làm bộ gặp ác mộng cố ý kêu to quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi…
Nhiều vô số tội trạng lớn nhỏ nhưng lại không nghĩ tới Chu Hạo Hi tính tình tốt đến không thể tin được. Hắn nhiều lắm chẳng qua là lạnh lùng liếc nàng một cái, nhưng hơn phân nửa không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, tiếp tục làm chuyện của hắn. ( nàng này thật là thấy người ta dễ mà làm tới kìa )
Cho nên, nàng không tiếp tục chơi nữa chỉ tội đem mình mệt đến chết mà thôi!
Bất quá, trải qua một chuỗi dài hành hạ này, ý tưởng của nàng cũng thay đổi. Nếu không cách nào để bị điều đi, vậy thì biết điều một chút lưu ở bên cạnh hắn, kể từ đó cũng có thể âm thầm bảo vệ hắn. Chỉ cần ở cùng chỗ, nàng có thể đề phòng, làm cho đối phương không thương tổn được hắn!
Trong đêm yên tĩnh, Lý Đại Duy ngồi kiệu đến Đông Hoa Môn, lặng lẽ ra khỏi hoàng cung, một đường đi tới cửa sau vương phủ. Người hầu bởi vì thấy hắn mà nhanh chóng mở cửa, tiến lên dìu hạ kiệu sau đó mang theo hắn hướng mật thất đi tới.
Cửa vừa mở ra, một thân Cửu Long áo vàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, vô hạn quyến luyến vỗ về trên ghế rồng, vừa nhìn thấy Lý Đại Duy hắn vắt lông mày hỏi. “Không ai theo dõi ngươi sao?”
“Không có, nô tài rất cẩn thận.” Lý Đại Duy vội vàng chắp tay trả lời.
“Vậy thì tốt, ngươi là người cuối cùng do bổn vương an bài nằm ngầm trong hoàng cung, chú ý một chút…”
Hắn bần thần, bất giác bĩu môi, không muốn nói những thứ kia. Vốn là có các trọng thần cùng hắn mưu phản, không nghĩ tới tiểu hoàng đế càng làm càng tốt. Không những người theo hắn ít đi còn muốn hắn dừng cương trước bờ vực, nói gì thì Chu Hạo Hi mặc dù còn trẻ nhưng hắn ở vị trí thống trị lại làm cho nền kinh tế phát triển, cuộc sống an lành, thiên hạ thái bình… Hừ, thật là cực kỳ khó khăn!
“Nàng hiện nay như thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...