Tháng tư là tháng đẹp nhất trên đời, Tô Mật khoác y phục mỏng dạo bước trong vườn hoa, hoa đào rơi lả tả khắp con đường nhỏ. Vân Noãn cẩn thận đi phía sau Tô Mật, ngoài ra không còn ai khác nữa. Hơn ba tháng rồi, cái thai đã ổn định, Tô Mật không muốn có quá nhiều người đi theo nên chỉ có mình Vân Noãn ở Kỷ gia.
Tô Mật vươn tay, cánh hoa trắng hồng rơi vào lòng bàn tay nàng.
Nàng giữ cánh hoa đặt trước bụng dưới hơi nhô lên.
"Nhìn thấy không? Con có thích cái này không?"
Gần đây, Tô Mật rất thích nói chuyện với đứa bé trong bụng, mặc dù cái thai chỉ mới hơn ba tháng, có lẽ là không nghe thấy. Tô Mật cúi đầu dịu dàng nói, Vân Noãn lẳng lặng nhìn nụ cười nhẹ bên môi của nàng, nụ cười của nàng giống như cánh hoa rơi xuống mặt hồ, làm nổi lên từng đợt gợn sóng, không hề dữ dội, những gợn sóng nhẹ dập dờn từng vòng một.
Người mang thai thay đổi tính tình thật là rõ rệt, một tháng trước, tình tình của cô nương đột nhiên hoạt bát hẳn, sau đó chợt trầm tĩnh đi, năm tháng để lại sự trưởng thành trên mặt nàng, chỉ còn lại vẻ bình thản mà thôi.
Tô Mật ngẩng đầu, thấy Vân Noãn nhìn mình với vẻ kinh ngạc, khuôn mặt động lòng người xuất hiện vẻ ngây ngốc hiếm thấy, nàng bất giác khẽ cười nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói dịu dàng và trong trẻo vang lên, Vân Noãn hoàn hồn, nói: "Ta đang nghĩ, quả nhiên là đã làm mẫu thân nên trông cô nương rất có khí chất."
Tô Mật: "Không biết cách đây vài ngày người chạy theo sau ta, luôn miệng nhắc nhở phải chậm chút là ai nữa!" Dứt lời, nàng nhấc chân đi sâu vào trong, Vân Noãn chầm chậm theo sát phía sau, Tô Mật dừng chân, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn Vân Noãn: "Ngươi đừng chỉ nghĩ đến chuyện của ta, đã nghĩ tốt chuyện đại sự của bản thân chưa?"
Vân Noãn: "Đại sự gì ạ?"
Tô Mật: "Chuyện của ngươi và Vân Thanh đấy!"
Từ lúc nàng trở về bên cạnh Lan Cửu, Vân Noãn và Vân Thanh đã ở bên nhau, một năm rồi còn gì. Sau một năm Vân Noãn vẫn như vậy, tính tình vô tư y như lúc trước, không hề nghĩ đến chuyện sau này. Vân Noãn nghĩ đến chuyện này liền nhức đầu, hiện tại cô nương đang mang thai, đây là lúc cần nàng ấy chăm sóc nhất.
Tên Vân Thanh chết tiệt kia, không biết dây thần kinh nào bị chạm mà nghĩ nàng ấy cũng mang thai!
Cả hai đều chưa trưởng thành, sao có thể chăm sóc cho một đứa bé đây!
Vân Noãn nói: “Nô tỳ còn chưa chơi đã, đợi hai năm nữa rồi hãy tính đến chuyện này.” Tô Mật định nói tiếp thì bị Vân Noãn ngắt lời: “Cô nương đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi sau khi tiểu điện hạ ra đời, chớp mắt một cái đã qua mười năm, lúc đó cô nương phải lo gả, lo cưới rồi, giờ người đừng nghĩ đến chuyện này nữa!”
Ơ, nha đầu này! Nàng chỉ nói nàng ấy một câu mà nàng ấy đã nói đến cuộc sống sau này của bảo bối trong bụng nàng luôn rồi? Tô Mật trừng mắt, cười nhìn nàng ấy, đang định mắng thì có giọng nói truyền đến.
“Tất nhiên cái thai của Tô cô nương là nam rồi!”
Tô Mật nhíu mày, đang nói đến mình sao? Nàng và Vân Noãn lặng lẽ đi về hướng của giọng nói, thì ra là hai ma ma quét dọn, bọn họ cầm chổi đi ngang chỗ này, một người mặc đồ trắng, một người mặt đồ xanh, người gầy, người béo. Ma ma gầy nhíu mày càm ràm: “Sinh nam hay nữ là ý của ông trời, đứa bé còn chưa ra đời, ai dám khẳng định?”
Người ma ma mập kia lại nói: “Không sai, chỉ là ai cũng mong Tô cô nương sinh con trai, vậy mới tốt.”
Vị ma ma gầy: “Ngươi bận tâm nhiều vậy làm gì? Hoàng thượng vì Tô cô nương giải tán cả hậu cung đấy, sinh gái hay trai gì người cũng sẽ vui vẻ. Hơn nữa, Tô cô nương còn trẻ như vậy, sinh con gái thì sao nào? Phải nở hoa trước rồi mới ra quả chứ!”
Vị ma ma mập lại cằn nhằn: “Nữ nhân sinh con là bước một chân vào quỷ môn quan, nếu không may thì cả hai cùng mất mạng đấy, nếu may giữ được mạng của người lớn thì cũng không chắc là có thai được nữa!”
"Hoàng thượng lại chỉ có một mình Tô cô nương, nếu cô nương không sinh được con trai thì giang sơn này phải truyền cho ai?"
"Cho dù có nhận con của thân vương làm con thừa tự thì suy cho cùng cũng không phải con ruột mình, lớn lên có thân thiết hay không đó là một vấn đề..."
Hai ma ma vừa đi, vừa nói, bước chân nhanh nhẹn, thoát cái đã khuất xa, Tô Mật không còn nghe thấy gì nữa, nhìn bóng lưng hai người bọn họ, nàng lại cúi đầu nhìn bụng dưới của mình, chỗ đó chỉ hơi nhô lên mà thôi, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra, con trai hay con gái đây?
Nói thật, Tô Mật chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Kiếp trước không có con, kiếp này được ông trời ưu ái, cuối cùng nàng cũng mang thai, con trai hay con gái cũng được, chỉ cần là con của mình thì tốt rồi. Nhưng những lời vừa rồi của hai ma ma cứ quanh đi quẩn lại trong lòng nàng, bọn họ nói cũng đúng, nếu như chỉ có một đứa con gái thì giang sơn kia phải làm sao đây?
Tô Mật biết bản thân đã bị lời của hai ma ma làm rối trí, không được nghĩ lung tung nữa. Kiếp trước, Lan Cửu không hề oán trách một câu về chuyện không có con cái. Thậm chí, đám đại thần góp lời nhiều lần đều bị hắn chặn họng, kiếp này mọi chuyện đều trôi chảy mới đúng. Nàng thầm nghĩ như vậy nên có hơi rối, nếu chỉ có một đứa con gái thì hắn sẽ làm thế nào?
Hai ma ma vừa rồi khiến Vân Noãn tức điên, từ lúc cô nương mang thai, Hoàng thượng đã hạ lệnh rằng chỉ có thể nói tiểu điện hạ, không được đề cập đến chuyện trai hay gái trước mặt cô nương. Hoàng thượng sợ cô nương bị áp lực, vậy mà hai người bọn họ! Vân Noãn cắn chặt răng, nhớ kỹ khuôn mặt hai người vừa rồi, nhất định phải tính sổ với họ!
Vân Noãn: "Cô nương đừng nghe miệng quạ của bọn họ nói bừa, Hoàng tử hay Công chúa gì Hoàng thượng cũng thích!"
Tô Mật hoàn hồn, bình tĩnh gật đầu, khẽ nói: "Hắn đối với ta thế nào ta biết rõ, đương nhiên hắn sẽ không chỉ quan tâm đến đứa bé!" Vân Noãn nhìn kỹ Tô Mật, thấy sắc mặt nàng hơi lạnh, có vẻ như không để bụng, nàng ấy thở dài, nói: "Đi cũng lâu rồi, chúng ta về nghỉ ngơi nhé?"
Mắc công lại gặp người nào đó nói điều xui xẻo nữa.
Tô Mật gật đầu, nhấc chân đi về phía Lưu Phương viện. Lúc này là buổi chiều nên ánh nắng ấm áp, nắng xuân nhẹ nhàng rọi xuống đường đi, Tô Mật giẫm lên nắng chiều trở về. Bữa trưa hôm nay Lan Cửu không có đến Kỷ gia, hôm nay đại quân viễn chinh Nam Dương, Lan Cửu tự mình đưa tiễn, nhóm tướng sĩ này do Lan Cửu huấn luyện.
Biết hắn bận nên Tô Mật cũng không hỏi nhiều, nào ngờ sắp đến bữa tối rồi mà không thấy bóng dáng Lan Cửu đâu nhưng Phúc Thuận lại đến. Y tiến lên thỉnh an Tô Mật, sau đó cười nói: "Hôm nay cô nương cứ dùng bữa một mình đi ạ, Hoàng thượng khá vui nên uống say, giờ đã ngủ ở tẩm cung rồi."
Vừa thấy Tô Mật nhíu mày, Phúc Thuận đã vội nói: "Hoàng thượng rất nhớ cô nương, dù say cũng muốn đến đây, chỉ là đi được nửa đường đã quay lại, người nói bản thân có mùi rượu sợ cô nương khó chịu, nên mới về tẩm cung ngủ."
Tô Mật bật cười vì bộ dạng cẩn thận của y: "Ta chưa nói gì mà, ngươi giải vây giúp hắn làm gì chứ, ta không có giận."
Nói xong nàng đứng dậy.
Nhớ đến chuyện hắn uống say rồi làm loạn lần trước, cuối cùng Tô Mật vẫn không yên lòng.
"Để ta vào cung thăm hắn vậy."
Lúc Tô Mật vào tẩm cung, Lan Cửu đang nằm ngủ trên giường, dáng người cao lớn của hắn chiếm hết long sàn, áo trong hơi mở lộ ra lồng ngực rắn chắc. Nhìn tư thế thoải mái khi ngủ của hắn, Tô Mật nghĩ đến chuyện gần đây, cái thai của nàng còn nhỏ, hắn cẩn thận hơn bất cứ ai, lần nào nàng giật mình nửa đêm cũng thấy hắn ngủ sát phía ngoài, không đụng vào nàng chút nào.
Tô Mật lẳng lặng ngồi cạnh giường, vừa tiến lại gần đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, khuôn mặt hắn ửng hồng, ngủ cực kỳ thoải mái.
Tô Mật vươn tay, vẽ theo hình dáng khuôn mặt của hắn.
Khuôn mặt hắn thể hiện sự vui vẻ, Tô Mật biết nguyên nhân vì sao hắn thấy vui.
Nhóm tướng sĩ lần này đều đến quân doanh ở Nam Dương, cách một vùng biển có một hòn đảo, đó là nơi chật hẹp và nhỏ bé. Năm đó, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ai mà biết được lại có người đánh vào từ đường biển? Vì phòng bị lỏng lẻo nên khi triều đình phái binh đến thì mấy khu vực quanh biển đã bị chiếm đóng.
Đồng thời, cũng vì lần đó mà thân thế nàng bị bại lộ.
Sau khi Lan Cửu sống lại, hắn cực kỳ xem trọng quân sĩ, Tô Mật biết rõ chuyện này.
Nàng cũng biết rõ nguyên nhân hắn coi trọng quân sĩ.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Lan Cửu, không uy nghiêm như lúc hắn tỉnh táo nhưng khá là nhu hòa. Tô Mật mỉm cười, chạm nhẹ vào chóp mũi của hắn, nào ngờ nàng vừa giương miệng cười thì bị hắn chụp lấy bàn tay, Lan Cửu mở mắt, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn Tô Mật, nàng hơi kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng: "Chàng dậy rồi?" Lan Cửu chỉ nhìn Tô Mật mà thôi, không nói một lời, Tô Mật đợi một lát, thử rút bàn tay ra.
Vừa rút ra đã bị Lan Cửu nắm chặt lại.
Sau đó... Sau đó hắn hôn lên đầu ngón tay nàng.
Một nụ hôn cực kỳ nhẹ, chỉ chạm vào rồi rời đi.
Tim nàng chợt mềm nhũn, cười khẽ: "Chàng tỉnh chưa hay còn mơ màng vậy?" Lan Cửu chớp mắt, nghiêng đầu rồi ngủ tiếp, hắn vẫn nắm chặt tay Tô Mật không buông.
Tô Mật dở khóc dở cười.
Đột nhiên, những lời của hai ma ma kia lại vang lên trong đầu.
Nàng biết rõ, Lan Cửu rất tốt với nàng, dù nàng có không sinh được hắn cũng sẽ không nói gì, không những vậy mà hắn còn chắn gió cho nàng. Nhưng mà lòng nàng giống như có một cái móng vuốt cứ cào đi cào lại, nàng muốn nghe hắn nói, muốn chính miệng hắn nói ra.
Một bàn tay bị nắm chặt, tay còn lại bắt đầu quấy phá, nàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Lan Cửu.
Một lúc sau, mày kiếm của Lan Cửu khẽ nhíu, hắn mở mắt ra, nhìn Tô Mật với khuôn mặt ửng đỏ, nàng không sợ mà còn xích lại gần, thấp giọng: "Ta hỏi chàng một chuyện." Dường như Lan Cửu vẫn chưa tỉnh, hai mắt vẫn còn mông lung, trông như sắp khép lại đến nơi.
Tô Mật lắc lắc thân thể Lan Cửu.
Hắn gắng gượng mở mắt.
Tô Mật cười ngọt ngào: "Ta hỏi chàng, nếu đứa bé này là con gái, mà sau này ta không sinh nữa, chàng sẽ làm sao?"
Lan Cửu nhìn Tô Mật, đầu vừa nghiêng qua đã bị Tô Mật kéo lại, mấy lần như vậy, Lan Cửu thật sự tức giận, hắn tốc chăn lên, nàng giật thót tim, giận rồi sao? Kết quả, Lan Cửu vươn cánh tay dài ra ôm Tô Mật vào lòng, sau đó đắp chăn lại.
Tô Mật bị chăn che kín mít: …
Nam nhân này rất mạnh, hắn ôm chặt eo nàng, cố gắng hồi lâu vẫn không thay đổi được gì, khuôn mặt Tô Mật đỏ bừng, thò ra khỏi chăn. Vừa mở miệng thở đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Tô Mật nén sự khó chịu, ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, nàng không từ bỏ ý định, nắm y phục hắn, nói: "Chàng nói đi, nếu như chỉ có một đứa con gái, sau này cũng không sinh nữa thì chàng sẽ làm sao?"
Lắc lắc mấy lần mà Lan Cửu không hề phản ứng, Tô Mật cũng cảm thấy mệt.
Bỏ đi, lần sau hỏi cũng được.
Có lẽ vì mùi rượu trên người hắn nên nàng cũng thấy choáng váng, lát sau đã thiếp đi trên ngực Lan Cửu.
Tô Mật ngủ không lâu lắm thì bị cơn đói làm tỉnh giấc, lúc nàng vào cung đã sắp đến bữa tối, nào ngờ lại ngủ thiếp đi ở tẩm cung của Lan Cửu.
Nàng đang mang thai nên không nhịn đói được, một khi đói cơ thể sẽ cực kỳ khó chịu. Lan Cửu vẫn còn đang ngủ, Tô Mật lặng lẽ ngồi dậy khỏi lòng hắn, vừa định bước xuống giường thì bị nắm lấy tay.
Quay đầu, nàng thấy Lan Cửu đã mở mắt.
Tô Mật thấy hình như hắn đã tỉnh rượu nhưng không chắc chắn, nên nàng im lặng không nói gì.
Lan Cửu nhìn Tô Mật, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Nếu chỉ có một đứa con gái và con chúng ta thích sự yên bình, thì ta sẽ để nó trở thành vị công chúa được sủng ái nhất."
"Nếu con chúng ta có chí lớn, lại có năng lực, trẫm sẽ để nó ngồi lên ngôi vị Nữ hoàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...