Lúc Kỷ Ngọc Ảnh đến Lưu Phương viện, bên ngoài đã có sự thay đổi lớn từ sớm, bên trong còn hơn như vậy nữa, nhìn thoáng qua thì bình thường nhưng xem xét kỹ thì một vật có góc cạnh cũng không có, những đồ dùng bằng gỗ đều được thay bằng gỗ lê. Kỷ Ngọc Ảnh đứng trước lò sưởi làm dịu cả người lạnh băng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, bất giác khiến người ta buồn ngủ, nến chưa thắp nhưng căn phòng vẫn sáng sủa, nàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là các tấm lưới.
Ba lớp lưới chặn hết khí lạnh và giữ lại hơi ấm.
Kỷ Ngọc Ảnh trở nên ngây ngẩn.
Hoàng thượng đối xử với Mật nhi thật tốt, còn mình thì sao... Người trong lòng mình đang ở đâu?
Hạ Hà nghi hoặc thăm dò: "Nhị cô nương?" Kỷ Ngọc Ảnh giật mình, sắc mặt vẫn còn mơ hồ, Hạ Hà bật cười: "Người hơ tay sắp bỏng luôn rồi kìa!" Nghe vậy, Kỷ Ngọc Ảnh lập tức nhìn tay của mình, khí lạnh đã tản đi, còn có hơi nóng bức, nàng cười ngượng ngùng, vén rèm đi vào phòng trong.
Bên trong không có mùi huân hương mà tràn ngập hương trái cây, vòng qua bức bình phong cây trúc, Kỷ Ngọc Ảnh nhìn thấy Tô Mật, nàng đang khoác chiếc váy xanh nhạt, miễn cưỡng dựa trên giường, chăn mỏng che kín bụng, Tô Mật hơi nhíu mày, khóe môi khẽ vểnh, tâm trạng khá buồn bực, Kỷ Ngọc Ảnh cười đi đến: "Ai ai cũng vây quanh tỷ, tỷ còn không vui à?"
Tô Mật chống người thẳng dậy, cười khẽ: "Muội thấy ta không vui chỗ nào?"
Kỷ Ngọc Ảnh ngồi xuống.
"Cả hai mắt tỷ đều thể hiện rõ sự không vui."
Tô Mật nhìn Vân Noãn đang rũ mắt đứng bên cạnh với ánh mắt lên án, hàng chân mày của nàng ấy không hề động đậy, Tô Mật nhụt chí, trêu đùa chiếc chăn mỏng: "Ta muốn ra ngoài chơi nhưng các nàng ấy không cho!" Kỷ Ngọc Ảnh chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của Tô Mật: "Tổ tông ơi, tỷ ngoan ngoãn một chút đi."
"Lúc này là lúc dưỡng thai, hơn nữa, tuyết đang tan nên trời lạnh, đường trơn trượt, lúc muội đến đã nhìn thấy mấy ma ma khỏe mạnh xém ngã đấy, nếu mà tỷ ngã một cái chắc trời sẽ sập mất!"
"Tỷ ráng đi, đợi qua ba tháng, lúc đó là cuối xuân rồi, thời điểm tốt để du xuân, chúng ta ra ngoài cũng không muộn."
Sao Tô Mật không hiểu những điều này chứ? Đứa nhỏ này đã được trông mong rất lâu, đương nhiên phải tịnh dưỡng thật tốt. Nhưng mà, người khác mang thai thì thèm ăn, thèm ngủ, còn nàng thì hay rồi, khẩu vị cũng bình thường, tính tình lại thay đổi, trước kia có ở nhà một tháng cũng không thấy chán, bây giờ cứ muốn ra ngoài chơi, không muốn ở lỳ trong nhà nữa!
Ở trong phòng cứ thấy ngứa ngáy khó chịu thế nào đó, cứ muốn ra ngoài!
Tô Mật thở dài, không muốn nói về chủ đề này nữa, nàng nhìn Kỷ Ngọc Ảnh: "Sao muội rảnh rỗi đến đây vậy?"
Mấy hôm nay, Lão phu nhân tổ chức liên tiếp mấy bữa tiệc, thật ra là để tìm nhà gả Kỷ Ngọc Thiền, nàng ta bị giam giữ trong viện nên Kỷ Ngọc Ảnh thay mặt tiếp khách, mấy bữa tiệc này đều do Kỷ Ngọc Ảnh quản lý, thứ nhất là để rèn luyện năng lực, thứ hai là tiện thể tìm nhà gả cho nàng.
Kỷ Ngọc Thiền gả đi rồi sẽ đến Kỷ Ngọc Ảnh.
Tô Mật huých bả vai Kỷ Ngọc Ảnh, ranh mãnh nói: "Muội có nhìn trúng lang quân cho mình chưa?" Người sắp làm mẫu thân rồi mà còn trẻ con như vậy! Kỷ Ngọc Ảnh định mở miệng mắng nhưng chưa nói thành lời thì khuôn mặt đã ảm đạm.
Mấy ngày nay, Lão phu nhân lặng lẽ để Kỷ Ngọc Ảnh gặp mấy vị thiếu niên cách một bức bình phong, bọn họ đều có gia thế tương xứng, anh tài xuất chúng, cách một bức bình phong nên cũng khá mơ hồ, Lão phu nhân có nói về phẩm hạnh của những người đó, bọn họ là người ôn hòa không háo thắng, bọn họ là những người con út được yêu thương.
Nếu Kỷ Ngọc Ảnh gả qua đó, không cần quản lý nhà cửa, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau.
Người khác muốn mà không được nhưng Kỷ Ngọc Ảnh lại chưa muốn gả.
Tô Mật thấy nàng mím chặt môi, nhíu mày nói: "Sao vậy?" Dừng một chút, Tô Mật nói tiếp: "Những người Lão phu nhân chọn cho muội không tốt sao?" Không thể nào, nhất định Lão phu nhân sẽ suy tính cẩn thận. Kỷ Ngọc Ảnh nhíu hàng chân mày tinh tế, ngẫm nghĩ rồi thấp giọng, nói: "Người tổ mẫu chọn tất nhiên là tốt rồi..."
Nếu tốt thì sao ngươi lại như vậy? Tô Mật suy nghĩ, đột nhiên mắt nàng sáng lên, thăm dò: "Có phải muội có người trong lòng rồi không?" Kỷ Ngọc Ảnh buồn bực: "Tỷ nói gì vậy chứ!" Thấy phản ứng của nàng, Tô Mật không nghi ngờ nữa: "Vậy muội không hài lòng điều gì?"
Khăn tay bị Kỷ Ngọc Ảnh vặn vẹo nhăn nhúm.
Đấu tranh hồi lâu, nàng mới nhăn nhó nói: "Người tổ mẫu tìm toàn là văn nhân nho nhã, muội thích võ tướng..."
Lần đó tại quân doanh, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần nhưng đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Kỷ Ngọc Ảnh, hán tử trong quân doanh mới là nam nhân thực thụ, muốn gả cũng phải gả cho người như vậy!
Tô Mật khó hiểu: "Vậy muội nói thẳng với Lão phu nhân đi!"
Kỷ Ngọc Ảnh thở dài: "Tỷ không hiểu đâu, trước giờ nhà chúng ta đều giao hảo với văn thần, trong nhà không có ai từng vào quân doanh, căn bản không quen các võ tướng, nếu muội nói ra, tổ mẫu sẽ phải bỏ công nghe ngóng, chưa chắc là tìm được người hợp ý nữa." Suy cho cùng là không quen biết, hỏi thăm thì sẽ tìm được một người như thế nào chứ?
Đây là chuyện lớn của cả đời người.
Tô Mật: "Sao lại không có ai vào quân doanh, muội quên Kỷ Ninh rồi à?"
Tiểu Thất? Kỷ Ngọc Ảnh lắc đầu: "Tiểu Thất vẫn đang ở biên quan, lần trước tổ mẫu viết thư hỏi khi nào đệ ấy về, đệ ấy nói còn chưa biết ngày nào." Tô Mật không nghĩ như vậy: "Không phải, Kỷ Ninh đến biên giới nước Tham Lang, mùa đông thiếu lương thực nên bọn chúng mới tiến công."
"Nhưng từ đầu xuân đến cuối thu, nước Tham Lang có nguồn nước và lương thực phong phú, đó là thời kỳ đình chiến mà hai bên ngầm hiểu."
"Tính toán thời gian thì Kỷ Ninh cũng sắp về rồi."
Kỷ Ngọc Ảnh vui mừng: "Tiểu Thất sắp trở về sao? Vậy tổ mẫu có thể yên tâm rồi!" Tô Mật gật đầu, nói tiếp: "Tốt xấu gì Kỷ Ninh cũng ở trong quân đội mấy tháng, tất nhiên sẽ quen biết một số người, nói không chừng người đệ ấy quen lại thích hợp với yêu cầu của muội thì sao? Hỏi đệ ấy thử thì sẽ rõ thôi."
Nếu là Tiểu Thất giới thiệu thì tốt hơn người nhà mình đi nghe ngóng nhiều, ở cùng mấy tháng, chí ít cũng hiểu rõ tính tình, nghĩ đến đây, lòng Kỷ Ngọc Ảnh khẽ dao động, thật sự có một nam nhân thực thụ làm phu quân mình sao?
...
Hoàng hôn còn chưa buông xuống, Lan Cửu đã đến Kỷ gia, hắn không đi gặp Tô Mật mà vào thẳng phòng bếp, xắn tay áo nấu nướng. Mấy ngày nay, khẩu vị của Tô Mật không thay đổi nhiều lắm, chỉ là đột nhiên muốn ăn những món Lan Cửu nấu. Lan Cửu không nói hắn đến nhưng Tô Mật biết, nàng ôm lò sưởi đi đến phòng bếp.
Nhìn Lan Cửu đang bận rộn trước bếp lò, nàng lặng lẽ nhấc chân định bước vào cửa.
Lan Cửu nói mà không quay đầu lại: "Không được qua đây, khói bụi bám lấy người nàng đấy."
Tô Mật bĩu môi.
"Ta đến giúp chàng mà."
Lan Cửu bỏ rau đã rửa sạch vào rỗ.
"Không cần."
Không chút nhân nhượng.
Tô Mật tức giận nhìn bóng lưng cao lớn của Lan Cửu, thấy hắn bận rộn vì nàng nhưng trong lòng nàng không cảm động chút nào, trái lại còn thấy uất ức. Hắn không cho nàng ra khỏi viện, buổi tối không được đọc sách, vẽ tranh, ngay cả nhà bếp cũng không được vào! Có thai rồi thì cái này không được làm, cái kia cũng không được làm!
"Lan Cửu, chàng là tên khốn kiếp!"
Lan Cửu khó hiểu bưng bát quay lại thì Tô Mật đã hậm hực về phòng, hắn thấy chiếc váy xanh nhạt xẹt qua cửa nhà bếp, sau đó nhìn Vân Mặc cũng đang khó hiểu.
"Nàng ấy tức giận à?"
Vân Mặc mở to mắt: "Hình như là vậy."
Lan Cửu nhíu mày.
"Sao nàng ấy lại giận nhỉ?"
Vân Mặc lắc đầu: "... Không biết."
Vốn dĩ nữ nhân đã khó hiểu, nữ nhân mang thai càng khó hiểu hơn nữa!
Lan Cửu thở dài, thái y nói cảm xúc của phụ nữ mang thai sẽ thay đổi thất thường, lúc này mới một tháng đã bắt đầu rồi, hắn bỏ đồ trong tay xuống, vội đuổi theo nàng.
Lan Cửu đuổi kịp là lúc Tô Mật ngồi trên giường, cúi thấp đầu, nàng phồng má, mắt đỏ hết cả lên như muốn khóc! Lan Cửu tiến đến, ngồi xổm trước mặt Tô Mật, hắn nắm lấy tay nàng, Tô Mật rút tay về, quay mặt sang bên, sắc mặt cực kỳ ấm ức. Lan Cửu âm thầm thở dài, ôn hòa nói: "Nàng sao vậy?"
"Sao lại giận rồi, hả?"
Tô Mật trừng mắt.
"Chàng còn hỏi ta tại sao tức giận hả?"
Lan Cửu: "..."
"Ta không biết nên phải hỏi rồi."
Nước mắt của Tô Mật lập tức chảy ra.
"Chàng vốn không quan tâm ta!"
Lan Cửu: "..."
"Trong mắt chàng chỉ có con, căn bản
không có ta!"
Lan Cửu: "..."
Lan Cửu lập tức đứng dậy, dáng người cao lớn che khuất cả Tô Mật, giọng hắn lạnh lùng: "Đem những thứ trong nhà bếp cho chó ăn, cho chó ăn nó còn biết mang ơn!" Giọng nói lạnh lẽo khiến Tô Mật khẽ run, nháy mắt một cái nước mắt tuôn lã chã, nàng khóc đến nỗi mũi đỏ bừng, cực kỳ đáng thương.
Lan Cửu yên lặng nhìn một hồi.
Hắn khom người bế Tô Mật lên, sau đó ngồi xuống đặt nàng lên đùi, không để ý sự phản kháng yếu ớt của nàng, chóp mũi của hắn chạm vào chóp mũi của Tô Mật, cắn răng nói: "Đồ không có lương tâm này, nếu trẫm chỉ để ý đến con thì đã sinh ra một quân đội từ lâu rồi, làm gì đến phiên nàng hả?"
Tô Mật nín khóc, sau đó tiếp tục khóc lớn.
Lan Cửu tức giận, vươn tay bóp khuôn mặt của nàng nhưng hắn không dám dùng nhiều sức: "Vì muốn ra ngoài chơi nên nàng làm thế này đúng không?" Tô Mật lập tức nín khóc, đôi mắt mông lung mở to: "Vậy ta có thể ra ngoài chơi sao?"
Đúng là vì chuyện này rồi!
Lan Cửu ngây ra.
Tô Mật ôm lấy cổ Lan Cửu, nũng nịu: "Không phải ta muốn đi mà là con muốn đi, con chúng ta không muốn ở trong phòng, muốn đi ra ngoài!" Nàng vừa nói vừa nâng cái bụng bằng phẳng lên: "Cho con ra ngoài chơi đi mà!" Nàng vừa nói vừa hôn chụt lên mặt Lan Cửu.
Lan Cửu bị hôn dính đầy nước bọt trên mặt: …
"Chỉ có thể ở Kỷ gia."
"Được!"
Tô Mật đồng ý ngay lập tức, cuối cùng cũng có thể ra khỏi viện rồi!
Kỷ Ngọc Thiền thật sự không ngờ rằng, sau khi thả nàng ta ra khỏi từ đường, tổ mẫu lại nhốt nàng ta trong viện! Ngoài miệng thì nói tốt rằng muốn nàng ta yên tĩnh thêu áo cưới xuất giá, buồn cười thật, nữ nhi của Kỷ gia cần tự thêu áo cưới ư! Mặc dù cửa vẫn mở nhưng mấy tên canh giữ và ma ma rất khó giải quyết.
Khóc rống lên cũng không được gặp mặt tổ mẫu.
Kỷ Ngọc Thiền vừa tức vừa gấp gáp.
Không... Không thể ngồi chờ chết như thế này được, nàng ta không muốn gả cho tên nghèo nàn nào đó, tuyệt đối không!
Mấy ngày nay, Kỷ Ngọc Thiền không nghỉ được cách nào ổn thỏa cả, lần này tổ mẫu thật nhẫn tâm, cũng chẳng có ai đến cứu mình, nhìn mấy tên canh cửa cường tráng và ma má kia, Kỷ Ngọc Thiền muốn xé xác bọn họ ra! Đột nhiên nàng ta khựng lại, nhìn về phía sau bức tường cách cửa không xa, một đám thái giám đang lát những tấm ván gỗ lên mặt đất.
Nàng ta tiến lại gần cửa.
Bọn họ đang làm gì vậy chứ?
Bọn hạ nhân trong nhà nghe ngóng cuối cùng cũng biết. Thì ra đường tuyết trơn trượt, Hoàng thượng không đành lòng nhìn Tô cô nương ở lỳ trong phòng cho nên sai người lát ván gỗ trên đường, Tô cô nương thích hoa nên những con đường trong vườn hoa đều được lát ván.
Sát viện của Kỷ Ngọc Thiền chính là vườn hoa sơn trà.
Sự ganh ghét nhanh chóng che mắt Kỷ Ngọc Thiền.
Mình bị nhốt ở trong viện, chờ được gả cho một tên nào đó, nàng ta lại có thể được Hoàng thượng đối đãi như thế, đường đi cũng được lát ván, dựa vào cái gì chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...