Hoàng thượng lại ghen tị

Kỷ Ngọc Ảnh đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Tô Mật đang ngồi một mình trước cửa sổ, mi mắt nặng trĩu tựa như đang buồn ngủ, nàng ấy tiến đến cười nói: "Lúc nào gặp tỷ cũng thấy tỷ thất thần, cuộc sống của tỷ buồn chán vậy sao?"
 
Đó là bởi vì mỗi lần nàng ấy đến đều đúng lúc nàng chọc giận Lan Cửu.
Lần trước là nghĩ đến hắn, còn lần này là đắc tội với hắn. Hôm đó thấy hắn đứng dưới lầu nhìn nàng chằm chằm, tim nàng sắp nhảy đến cổ họng, giống như ngay sau đó hắn sẽ xách kiếm đứng trước mặt nàng vậy. Kết quả thì sao? Kết quả sau khi đi xuống lại chẳng gặp người đâu, Giang gia vẫn còn đang gào khóc, bóng dáng Lan Cửu đã biệt tăm.
Hôm nay đã là hai ngày, có thể là Lan Cửu không có ở kinh thành, muốn gặp cũng chẳng được.

 
Hỏi Vân Noãn, Vân Noãn chỉ nói hắn xuất kinh, Tô Mật biết hắn ở đâu, hắn đến đất tổ của Giang gia ở Giang Bắc. Sở dĩ chuyện của Giang gia ai cũng biết đến không phải vì Lan Cửu công khai lấy cái mạng già của Giang các lão, mà là vì người của Giang gia gây bạo loạn.
 
Kiếp trước còn lấy rất nhiều mạng người, rối loạn suốt cả tháng trời.
Lần này Lan Cửu tự mình đi xử lý.
Lại nhớ hắn, lo lắng cho hắn. Muốn khóc quá đi!
 
Không muốn nói đến chuyện này nữa, trông bộ dạng Kỷ Ngọc Ảnh rất hưng phấn: "Có chuyện gì mà vui thế?" Nói đến đây, Kỷ Ngọc Ảnh dứt khoát kéo Tô Mật dậy: "Mau thay y phục đi!" Lúc Tô Mật bị Kỷ Ngọc Ảnh đẩy vào trong, nàng nghiêng đầu hỏi: "Muốn ra ngoài sao?" Kỷ Ngọc Ảnh hăng hái nói: "Hôm nay Chử sư phụ lại cho ra trâm mới đấy!"
 
Tô Mật: "Chử sư phụ?"
 
Kỷ Ngọc Ảnh kinh ngạc nói: "Tỷ không biết bà ấy sao?"
 
"Bà ấy chính là sư phụ chế tạo trâm giỏi nhất kinh thành!"
 

"Trâm của bà ấy có ngàn vàn cũng khó mà mua được, chỉ có thể đích thân đến Cẩm Trân Lâu, trễ một chút là coi như xong!"
 
Tô Mật thật sự không biết người này, chỉ là nghe được câu ngàn vàn khó mua được nên nói: "Hai chúng ta có bạc sao?" Cả hai đều nghèo như nhau, đi xem náo nhiệt cái gì chứ? Kỷ Ngọc Ảnh cười nói: "Chúng ta không cần có bạc, tiểu thất đã nói rồi, nếu muốn mua đệ ấy sẽ trả tiền!" Kỷ Ninh trả tiền?
 
Tô Mật nhớ hôm đó, khi cả hai cùng trở về Kỷ phủ gần như không nói gì với nhau, sau đó cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
 
Hắn thấy áy náy sao?
 
Kỷ Ngọc Ảnh không đợi được nữa, ngay cả Kỷ Ngọc Thiền muốn mua trâm của Chử đại sư cũng phải nài nỉ mẫu thân nửa ngày, giờ thì nàng cũng sắp có rồi! Thấy Tô Mật vẫn còn ngẫn ra, nàng vừa đẩy Tô Mật vào vừa nói: "Không cần tiết kiệm bạc cho tiểu thất đâu, đệ ấy có!" Vội vã phân phó đám người Xuân Lan giúp Tô Mật trang điểm búi tóc, nàng thì đi chọn y phục.
 
Kỷ Ngọc Ảnh đi ra phía sau bình phong, chiếc tủ quần áo sáu cửa được đặt sát tường, nàng đưa tay mở cái khoen màu vàng.
 
"...Oa."
 
Y phục được treo đầy bên trong chiếc tủ to lớn, Kỷ Ngọc Ảnh mở to mồm đứng ngây ngốc, nhìn từng lớp y phục còn cao hơn cả nàng, nói: "Các người lấy y phục cho Tô Mật cần dùng cả thang đúng không?" Hạ Hà đứng gần đó nói: "Không có, người nhìn góc bên phải xem."
Kỷ Ngọc Ảnh nhìn theo.
 
Góc bên phải có treo năm sáu bộ y phục màu sắc và kiểu dáng có hơi quen, hình như Tô Mật thường hay mặc chúng?
 
Nàng ấy chỉ mặc mấy bộ này thôi sao?
 
Kỷ Ngọc Ảnh tiếp tục nhìn kỹ, y phục mới và từng mặc rồi sẽ khác nhau, nhấc tay sờ vào, dường như tất cả đều mềm mại, còn có thể ngửi được mùi hương của y phục mới may, không có chút hương xông y phục.
 
"Tỷ ấy không mặc sao?"
 

"Đúng là uổng mà!"
 
Có cô nương nào không thích y phục mới chứ? Mỗi mùa nàng cũng chỉ có tổng cộng tám bộ, hận không thể mỗi ngày đều được mặc đồ mới nhưng Tô Mật thì không, cả một tủ y phục mà nàng ấy chẳng chịu mặc! Còn không phải sao, Hạ Hà cũng cho rằng như thế, nhỏ giọng nói: "Cô nương không thích những thứ này, người nói đồ cũ mặc thoải mái, chỉ mặc tới lui những bộ kia mà thôi."
 
Cứ thể cả tủ y phục đẹp đều bị ghẻ lạnh!
 
Trong những bộ này, có một số là Kỷ Ninh đưa đến ra vẻ, một số là lão phu nhân cho người đem đến vào đợt Kỷ gia may y phục, quan trọng nhất là hơn phân nửa của hoàng thượng đưa đến, chất đầy cả tủ.
 
Kỷ Ngọc Ảnh xắn tay áo.
 
"Để muội chọn cho tỷ một bộ thật đẹp, hôm nay tỷ nhất định phải mặc!"
 
Hạ Hà nói thêm: "Đừng chọn quá sặc sỡ, nếu không cô nương chẳng chịu mặc."
 
Kỷ Ngọc Ảnh chú tâm lựa chọn, không quay đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm."
 
Lúc Kỷ Ngọc Ảnh ôm y phục đi ra, Xuân Lan đang cầm cây trâm hình hạc lằng nhằng với Tô Mật, Kỷ Ngọc Ảnh nhìn nét mặt đầy vẻ không ưng Tô Mật trong gương đồng, đưa y phục cho Hạ Hà, tiến lên định dạy Tô Mật cách ăn mặc, nào ngờ mới đi đến gần bàn trang điểm, suýt chút đã bị chiếc hộp đang mở trên bàn làm cho hoa mắt.
 
Sáu chiếc hộp được mở ra đặt ngay ngắn, bên trong có đầy đủ châu báu, phỉ thúy, mã não, đá quý, chân châu,... Kỷ Ngọc Ảnh nuốt nước miếng: "Nhiều đồ trang sức thế này, sao chưa từng thấy tỷ dùng vậy?"
 
Chỉ những thứ đặt trên bàn này đã nhiều hơn Kỷ Ngọc Thiền rồi!
Xuân Lan sâu xa nói: "Cô nương không thích đeo những thứ này, người ghét nặng."
 
Biết bao nhiêu đồ trang sức xinh đẹp như vậy mà không đeo, không thể dùng hai chữ đáng tiếc để hình dung nữa rồi. Tới Kỷ gia thì không ra khỏi cửa, lần ra khỏi nhà duy nhất là đến chùa, dĩ nhiên không thể quá phô trương làm ngứa mắt người khác nhưng lần này là đi mua sắm, không ăn vận đẹp chút coi sao được? Xuân Lan sắp bị Tô Mật làm phát điên.
Cô nương trẻ tuổi không thích mặc y phục đẹp, không thích đeo trang sức, thật sự lạ đời!
 
Quả thật Kỷ Ngọc Ảnh không muốn tranh luận với Tô Mật, cũng không hỏi ý nàng, nàng ấy quét mắt một vòng cái hộp, sau đó cầm một chiếc vòng chân châu, nói: "Cái này đi!"
Sau khi sửa soạn cho Tô Mật xong, hai người đi nói với chủ nhân và lão phu nhân một tiếng rồi lên xe ngựa ra khỏi phủ. Lúc xe ngựa vừa ra khỏi cửa, chân trời xuất hiện một con bồ câu đưa thư bay về hướng bắc.
 
...
Lúc này ở Giang Bắc, Lan Cửu đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, phía dưới là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, thân khoác quan phục, biểu cảm nghiêm túc, khom người cung kính: "Bẩm hoàng thượng, người của Giang gia đã biết biến động của kinh thành, đang triệu hồi tất cả con cháu trở về, đóng chặt cửa gia tộc, không biết rõ tình hình bên trong như thế nào."
 
Lan Cửu gật đầu lạnh nhạt.
 
Hắn nói: "Trông chừng thật kỹ, nếu Giang gia có dị động, lập tức bắt lại."
 
Thứ sử Giang Bắc nhận lệnh: "Xin hoàng thượng yên tâm, tất cả quân lính đã vào vị trí."
 
Lan Cửu gật đầu, vẫy tay: "Lui xuống đi."
 
Sau khi các quan viên rời đi, Lan Cửu suy nghĩ đến chuyện kiếp trước. Lúc đó khi Giang gia xảy ra chuyện, người Giang gia ở đất tổ liền triệu tập con cháu, ngày thứ hai liền nổi lên bạo loạn, mất trí đến nổi kéo hết mọi người đi theo Giang gia chết chung, còn bất công nói hắn là hôn quân, giết hại trung lương.
 
Mắt phượng Lan Cửu hiện ý lạnh.
Trung lương?
 
Haha.

 
Lan Mặc đi vào, đúng lúc nhìn thấy ý lạnh trong con ngươi Lan Cửu, thoáng khựng lại, lẳng lặng thắp đèn cho Giang gia, hắn tiến đến chắp tay trình báo: "Hoàng thượng, Vân Noãn gửi thư đến." Đất Giang Bắc thuộc kinh thành, chiến mã chỉ cần hơn nửa ngày là đến, chim bồ câu thì chỉ cần nửa canh giờ đã đến tay Lan Cửu, hắn đưa tay nhận lấy.
 
Bức thư nói về việc Tô Mật ra khỏi nhà, lúc Lan Cửu đọc đến mấy chữ Kỷ Ninh, Chư sư phụ, Kỷ Ninh trả tiền cũng không tức giận, vật nhỏ căn bản không thích mấy thứ này, tặng nàng những thứ đó chi bằng cứ tặng nàng một chậu hoa, hơn nữa, đồ trang sức của Chử sư phụ nàng đã có từ sớm. Nói đến Kỷ Ninh, Lan Cửu có hơi suy tư.
 
Không nói gì nhiều, chỉ riêng chuyện
Tính tình của một người có thể thay đổi trong thoáng chốc như vậy sao? Lúc nhỏ Vân Noãn có học xem xét khuôn mặt, chắc hẳn nàng không đoán sai, thần sắc và bộ dáng của Kỷ Ninh lúc đó, quả thật giống như một người khác.
 
Người khác?
 
Lan Cửu nhớ lại năm đó sau khi Kỷ Ninh vào triều, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất chững chạc, từ năm này qua năm khác, tính tình của hắn vẫn trấn định cẩn trọng như thế, hoàn toàn không có vẻ tùy hứng khi ở bên Tô Mật, chẳng lẽ nhiều năm qua, hắn chưa nhìn thấu Kỷ Ninh hay sao?
 
Cất thư vào tay áo.
 
Hắn nói: "Quan sát kỹ Kỷ Ninh."
 
Vân Mặc: "Vâng."
 
...
Nói đến Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh, lúc này họ đã leo đến tầng ba của Cẩm Trân Lầu, tầng ba này không có nhiều người, chỉ có các cô nương mà thôi, nha hoàn đi theo đều ở dưới cả, lầu ba có vẻ thanh tĩnh hơn lầu một và hai, ngẩng đầu nhìn, trong sảnh chỉ có hơn mười cô nương.
 
Tô Mật khó hiểu, thấp giọng hỏi Kỷ Ngọc Ảnh: "Không phải muội nói đến trễ là không mua được sao?"
 
Sao lại ít người như vậy?
 
Hơn nữa, các ngọn đèn lưu ly làm nổi bật sáu món đồ trang sức được đặt trong sảnh, vậy là chưa bán sao? Không phải nói là bán rất đắt sao?
Đây cũng là lần đầu Kỷ Ngọc Ảnh đến đây, thường ngày Kỷ Ngọc Thiền hay tới đây, nghe những gì Tô Mật nói, nàng ấy nhỏ giọng: "Không biết nữa, chúng ta vào trong xem thử đi."
Tô Mật gật đầu, hai người đi vào bên trong.
 
Lầu ba bày trí rất tinh xảo, bình phong ánh đèn, còn có núi giả tiên đằng, đài dùng để bày trí trang sức đều được làm bằng bạch ngọc, hoa văn phức tạp, tinh xảo đến say lòng người. Nhưng Kỷ Ngọc Ảnh không nhìn những thứ này, nàng ấy kéo Tô Mật đến chỗ mấy món đồ trang sức, chúng vô cùng hoàn mỹ dưới ánh đèn.
 
"Wow..."
 
Kỷ Ngọc Ảnh cảm thán kêu lên.
Nàng ấy quan sát từng cái một, sự tán thưởng trong mắt ngày càng tăng nhưng hàng chân mày dần nhíu lại, quả thật Tô Mật không để ý lắm đến đồ trang sức, nhìn thấy nàng ấy như thế, nàng hỏi: "Muội sao vậy?" Kỷ Ngọc Ảnh ngẩng đầu nhìn đôi bông tai mã não Tô Mật đang đeo.
 
Sợi dây vàng cực nhỏ treo hai quả châu màu hồng phấn, ở giữa là viên mã não màu đỏ có sáu cạnh.
 
Trọng điểm là sợi dây vàng cực nhỏ hình như được khắc cả hoa văn, quan sát chốc lát, nàng ấy lại cúi đầu nhìn sáu món trang sức, mỗi món đều có kiểu khác nhau nhưng được tô điểm bằng vàng, nhìn kỹ thì bên trên có khắc cả hoa văn. Kỷ Ngọc Ảnh ngẩng đầu nhìn Tô Mật: "Trang sức tỷ đang dùng cũng là thành phẩm của Chử sư phụ sao?"
 
"Phụt."
 
Tô Mật còn chưa trả lời, bên cạnh đã truyền đến một tiếng bật cười.
 

Nàng quay mặt nhìn, chẳng biết bên cạnh xuất hiện sáu cô nương từ lúc nào, sáu người mỗi người một vẻ, Tô Mật lại nhìn thẳng người ở giữa, ước chừng còn chưa đến mười lăm tuổi, làn da trắng trẻo, mắt hạnh mày ngài, khóe miệng hơi nhếch lên.
 
Người vừa rồi mở miệng cười không phải nàng ta.
 
Tô Mật thu hồi tầm mắt.
 
Dã tâm trong mắt nàng ta còn nhiều hơn Kỷ Ngọc Thiền, thật sự khiến người khác khó chịu.
 
Người vừa rồi lên tiếng cười mở miệng nói: "Ai cũng có thể mua được đồ của Chử sư phụ sao? Năm trước chưa từng thấy hai người xuất hiện, không biết là mua được ở đâu nhỉ?" Kỷ Ngọc Ảnh còn chưa kịp đáp lời, nàng ta lại cười nói tiếp với người khác: "Quận chúa vẫn còn chưa đến, có xem nữa thì sao chứ? Cũng có mua được đâu."
 
Vậy nên, chẳng ai dám động đến đồ là vì quận chúa trong miệng nàng ta còn chưa đến sao?
 
Dĩ nhiên, đây không phải trọng điểm, điểm chính là Tô Mật nhìn thấy hốc mắt Kỷ Ngọc Ảnh đỏ lên, dường như sóng lưng có hơi khom xuống. Lão phu nhân vẫn luôn hy vọng Kỷ Ngọc Ảnh có thể lớn gan chút, vất vả lắm mới có chút hi vọng, nàng ấy là người hoạt bát, bị người ngoài nói mấy câu liền trở về nguyên hình sao?
Tô Mật thấy hơi mất hứng.
 
Nàng nhìn thẳng vị cô nương kia, nàng ta vẫn còn đang cao giọng bỡn cợt, liếc mắt thấy Tô Mật nhìn mình, nàng ta nhướng mày, hết sức ngang ngược: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
 
Tô Mật mỉm cười, giọng có hơi lạnh nhạt: "Leo nổi lên tầng ba, dĩ nhiên có thể mua nổi những thứ kia, cô nương nhắc đến Quận chúa..." Dừng lại giây lát, nhìn về phía lão chưỡng quầy: "Chẳng lẽ Cẩm Trân Lâu này của Quận chúa ư?"
 
Nếu Kỷ Ninh đã mở miệng, Tô Mật dám chắc là có thể mua nổi.
 
Lão chưởng quầy nghe vậy vô cùng sốt ruột, ở kinh thành có biết bao là quý nữ, một thân phận Quận chúa thật ra cũng không đại biểu được gì. Mà vị cô nương này dám nhắc đến Quận chúa, chứng tỏ nàng không hề sợ. Nghĩ đến đây, lão vội vã bước đến, nào ngờ người vừa rồi lại nói tiếp: "Quận chúa còn chưa đến, dĩ nhiên là ngươi dám nói bậy rồi!"
 
Nàng ta cười lạnh nói tiếp: "Nếu mua nổi thì ngươi đã không đeo một bộ giả đến!"
 
Tô Mật nghe vậy cũng không tức giận, nàng chỉ đi đến chỗ lão chưởng quầy, nghiêng nghiêng đầu để lão nhìn rõ, bình thản hỏi: "Lão chưởng quầy, bộ này của ta là đồ giả sao?"
 
Lão chưởng quầy nghe vậy liền híp mắt nhìn, lát sau lão mở to mắt nói: "Là thật!"
 
"Tiểu lão nhân từng nhìn thấy ở chỗ Chử sư phụ, lúc đó Chử sư phụ nói cái này không bán chỉ tặng người có duyên, thì ra là ở chỗ cô nương?"
 
Những lời này của lão chưởng quầy vừa được thốt lên, chung quanh đầy tiếng xì xầm, vị cô nương bị sáu cô nương kia vây ở giữa cũng nhìn chằm chằm Tô Mật, vẫn không chịu thừa nhận, cố cãi: "Nói không chừng chỉ là đồ giả, Chử sư phụ cũng đâu có ở đây!" Lão chưởng quầy nghe vậy liền không vui, Cẩm Trân Lâu dựa vào tay nghề của Chử sư phụ mới có danh tiếng.
 
Nếu truyền ra ngoài, ngay cả đồ của Chử sư phụ lão cũng không phân biệt được thật giả thì còn ai dám đến đây mua đồ?
 
Lão lập tức nghiêm túc nói: "Đồ vị cô nương này đeo đúng là thật, nếu như cô nương không tin, chúng ta cùng đi tim Chử sư phụ đối chất?"
 
Nàng ta ngượng đỏ mặt, mấy máy môi nói lời xin lỗi, Tô Mật cũng chẳng thèm nghe nàng ta xin lỗi, chỉ kéo tay Kỷ Ngọc Ảnh đi đến bên cạnh, kéo nàng ấy đến chậu cây cảnh ở khúc quanh: "Muội sợ nàng ta làm gì? Sau lưng muội còn có Kỷ gia đấy!"
 
Tô Mật còn nghĩ nàng ấy sắp khóc đến nơi, ai ngờ khi ngẩng đầu, cặp mắt đầy vẻ lấp lánh, kéo lấy tay nàng hưng phấn nói: "Động tác ngăn trước người muội vừa rồi của tỷ thật là phong độ!"
 
Tô Mật: "..."
 
Bỏ đi, sự dạy dỗ của lão phu nhân cũng có tác dụng đấy nhưng hơi chậm thôi.
 
Ai ngờ được sau khi hưng phấn đi qua, Kỷ Ngọc Ảnh liền bỏ tay Tô Mật, buồn bã nói: "Nếu tỷ đã có đồ trang sức của Chử sư phụ, sao không nói với muội?" Tô Mật lắc đầu: "Tỷ không biết, tỷ không có hứng thú với những thứ này, đều do người nhà chuẩn bị cho."
 
Nói một cách chính xác, thì là Lan Cửu tặng.
 
Kỷ Ngọc Ảnh: "Vậy sao tỷ chắc chắn đó là đồ thật?"
 
Sao Lan Cửu có thể tặng đồ giả chứ? Miệng lại nói: "Người nhà không thể nào tặng đồ giả được."
 
Kỷ Ngọc Ảnh nhìn Tô Mật cười cười, nghĩ đến đống y phục đầy ắp và bàn trang sức của nàng mà không khỏi hâm mộ, người nhà nàng đối xử với nàng thật tốt, có nhiều đồ tốt như vậy mà nàng chưa từng nói đến cũng như chưa từng khoe khoang, tính tình thật là tốt, chẳng kêu căng chút nào, mình thật kém xa so với nàng.

Che mặt, không dám nhìn người khác.
 
"Tỷ đã có từ sớm rồi, muội còn hưng phấn kéo tỷ đến đây, thật là mất mặt ..."
 
Tô Mật bật cười, nắm lấy tay nàng ấy, nói: "Có thứ tốt muội muốn chia sẽ với tỷ, tỷ thích còn không kịp sao có thể chê cười muội?" Nói tiếp: "Muội có thích thứ gì ở đây không? Nếu không, chỗ tỷ còn rất nhiều, dù sao tỷ cũng không thích đeo cho lắm, muội chọn mấy món đi!"
 
Kỷ Ngọc Ảnh nghe vậy lập tức phấn chấn lên, vui vẻ qua đi lại có hơi xấu hổ, khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối.
Tô Mật cười, nói mấy câu hóa giải sự khó xử. Kỷ Ngọc Ảnh nhìn về phía bên kia, đám người nọ vẫn còn vây quanh ở đó, nàng mím môi: "Hôm nay muội không muốn mua, chúng ta về thôi." Tô Mật không có ý kiến gì, nàng gật đầu, nào ngờ đi được vài bước Kỷ Ngọc Ảnh đã kéo nàng lại.
"Sao vậy?"
 
Mặt Kỷ Ngọc Ảnh đỏ bừng, nhỏ giọng: "Muội muốn đi nhà xí, tỷ đợi lát nhé."
 
Tô Mật gật đầu.
 
Sau khi Kỷ Ngọc Ảnh đi, nàng đứng bên cạnh chậu cây cảnh, quan sát nó từng chi tiết, trong đầu nghĩ về Lan Cửu, không biết tình hình ở Giang Bắc thế nào rồi, biết trước Giang gia sẽ gây khó dễ, chắc hẳn lần này sẽ không khiến nhiều người phải chết?
 
Không biết qua bao lâu, mãi đến lúc chân hơi mỏi nàng mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, chau mày.
 
Sao Kỷ Ngọc Ảnh còn chưa trở về.
Tô Mật đợi thêm chốc lát nhưng không thấy nàng ấy quay lại, nàng nhấc chân đi ra ngoài, mới vừa đi vào hành lang đã nhìn thấy Kỷ Ngọc Ảnh từ đầu kia đi đến, thấy Tô Mật liền vội chạy đến, nàng chau mày hỏi: "Sao muội đi lâu thế?" Dừng chút lại nói tiếp: "Sao mặt muội lại đỏ như thế?" Kỷ Ngọc Ảnh lại kéo Tô Mật đến một góc không người.
 
Lại còn quan sát bốn phía xem có người hay không.
 
Bị dáng vẻ thần bí của nàng ấy làm khó hiểu, Tô Mật nói: "Sao vậy?"
 
Kỷ Ngọc Ảnh: "Muội mới vừa nghe được một chuyện động trời!"
 
Nàng ấy hưng phấn đến mặt đỏ ửng, giọng nói gấp gáp.
 
"Chắc tỷ biết chuyện hoàng thượng tìm một cô nương tận mấy ngày ở Lan Giang đúng không? Muội nhớ lúc ấy tỷ và tổ mẫu cũng ở Lan Châu."
 
Tô Mật: Dĩ nhiên biết.
 
Kỷ Ngọc Ảnh: "Không ai biết người hoàng thượng tìm là ai cả, giờ thì biết rồi!"
 
Tô Mật: …
 
"Vừa rồi lúc ở nhà xí, muội nghe các cô nương nói chuyện nên chưa muốn bước ra. Kết quả, nghe thấy bọn họ đang tâng bốc một người, còn nhắc đến cả hoàng thượng, họ nói rằng hoàng thượng tìm mấy ngày mà nàng ấy không đi gặp người?"
 
Tô Mật: …
 
"Là cô nương nào?"
 
Kỷ Ngọc Ảnh: "Muội không nén được tò mò nên có nhìn bóng lưng họ, chính là vị cô nương mặc y phục có hoa hải đường đứng ở giữa khi nãy!"
 
Tô Mật: …
 
Người Lan Cửu tìm ở Lan Giang là nàng ta?
 
Sao nàng có thể không biết.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui