Tô Mật biết được chuyện này lúc trưa, những người khác của Kỷ gia phải đến giờ cơm tối mới biết chuyện, Kỷ lão phu nhân nói xong chuyện, thần sắc của nữ quyến biến đổi hẳn, có vui mừng có kinh ngạc, lại đợi chốc sau, Kỷ lão phu nhân mới nói: “Hoàng thượng muốn đến, Kỷ gia đương nhiên phải nghênh đón, chỉ là hồ sen lại ở nội viện.”
Dừng một chút, trực tiếp nhìn về phía Kỷ Ngọc Thiền.
“Các cô nương đều phải ở trong phòng, sau hôm nay không được tùy ý rời khỏi phòng.”
Kỷ Ngọc Thiền nhìn vào mắt Kỷ lão phu nhân, nhẹ nhàng cười: “Đó là chuyện hiển nhiên rồi.” Lại nói: “Hồ sen này tuy bình thường đã đẹp rồi nhưng cũng chỉ là để các cô nương thưởng ngoạn, nay hoàng thượng đến rồi, phải dọn dẹp lại một phen mới đúng.”
Chuyện này là đương nhiên, lão phu nhân gật đầu, lại xoay người nói chuyện với đại phu nhân và tam phu nhân, trong hai ngày phải tu sửa lại hồ Thủy Tiên cho thật hoàn mỹ, còn kèm theo lời đề nghị của Kỷ Ngọc Thiền. Tô Mật ngồi bên lão phu nhân, chỉ cúi đầu nắm lấy khăn tay, hai môi mím mím.
Nữ quyến ở lại thượng nghị đến hơn nửa canh giờ mới đứng dậy ra về, Kỷ Ngọc Thiền sắc mặt không đổi cáo biệt cùng tẩu tẩu muội muội xong mới nhấc chân quay về phòng mình. Lúc này đêm đã vào khuya, cũng không cần nha hoàn đốt đèn dẫn đường, vì hội nghị đến cả nửa canh giờ, đèn lồng trong phủ đã thắp sáng.
Trong bóng đêm, dây leo đỏ trên cây điểm điểm.
Kỷ Ngọc Thiền dừng dưới gốc cây, cây cổ thụ này đã sống rất nhiều năm rồi, từ lúc nàng biết ghi nhớ, cây cổ thụ đã lớn chừng này, lá cây xum xuê như che lấp hết ánh mặt trời, là do một lão tổ tông năm đó trồng xuống. Kỷ Ngọc Thiền ngẩng đầu, trên cây treo đèn lồng đỏ, trong bóng đêm, màu đỏ diễm lệ như thể áo cưới của tân nương.
Kỷ Ngọc Thiền im lặng chốc lát.
“Khinh Lục.”
Nha hoàn vẫn luôn đi theo sau nàng lúc này mới tiến lên.
“Tiểu thư?”
Kỷ Ngọc Thiền nói: “Nói chuyện này cho Giang Lý Mộng của Giang gia biết.”
Khinh Lục: “Vâng.”
Hai ngày này, Kỷ gia bận tối mắt tối mũi.
Chỗ ở của Tô Mật rất gần với hồ, cách hàng liễu là nhìn thấy mặt hồ, mặc dù Tô Mật vô ý, vẫn nhìn thấy nha hoàn sai mấy gã sai vặt làm việc quanh hồ. Những người khác cũng vô cùng bận rộn, tuy nói nghênh đón hoàng thượng chỉ là mặt nổi do nam nhân phụ trách.
Nhưng sau khi nghênh đón thì sao?
Hoàng thượng chỉ nói đến ngắm hồ sen, không thể chỉ ngắm một lúc là đi, ngắm xong còn nói chuyện bàn bạc, sau đó còn dùng cơm các thứ, những thứ này đương nhiên là chuyện nữ quyến phụ trách, lão phu nhân mấy ngày nay nào là đặc sắc nào là gánh hát, những thứ trong nhà xem đến chán rồi, truyền ra ngoài sợ là không hay.
Tô Mật vẫn luôn ngồi bên cửa sổ trong phòng, dù không ra ngoài vẫn nghe được Kỷ gia vì chuyện Lan Cửu đến mà náo loạn đến thế nào.
Tô Mật rầu rĩ gục xuống bàn, cả người thu lại.
............
Bất kể tâm tình Tô Mật có phức tạp thế nào, ngày vẫn chầm chậm trôi qua, ngày Lan Cửu tới rất nhanh đã đến. Một ngày mới vừa sáng sớm, tất cả các cửa Kỷ gia đều mở rộng nghênh đón, ai nấy mặt mày nghiêm túc, vừa nghe nói hoàng thượng đã xuất cung, tất cả các nam tử đều cung kính đứng trước cửa chờ.
Cũng không phô trương gì, Lan Cửu chỉ bận khinh y cưỡi ngựa, một thân huyền y, chân mang cẩm giày, thắt lưng ngọc đới, sống lưng thẳng tắp đẹp đẽ, chỉ có hai thị vệ theo sau.
Hắc mã dừng trước cổng Kỷ gia, trai tráng Kỷ gia cung kính quỳ xuống thỉnh an, Lan Cửu cúi mắt nhìn nam tử Kỷ gia một lượt, hai má căng lại.
Hay lắm, quả nhiên không có thằng nhãi con Kỷ Ninh kia!
Xoay người xuống ngựa, tiến vài bước khom người đỡ Kỷ lão gia đứng lên, xin lỗi nói: “Chỉ là hứng thú nhất thời mà làm phiền lão gia tử rồi.” Lão gia năm nay cũng đã bảy mươi, đầu hai thứ tóc, thấy Lan Cửu nói vậy, vội đáp: “Hoàng thượng có thể đến, là phúc phận của cả Kỷ gia.”
Ở lại cửa nói vài câu, Lan Cửu mới tiến vào trong Kỷ gia.
Đám chủ tử bước theo ngay sau Lam Cửu, một đám người đông đến nỗi đi đến nửa khắc mới đi hết, trước cửa là bốn thị vệ gác cổng lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, đây là ngày đầu tiên mà đến thở cũng quên.
Người gác cổng Giáp: Hóa ra hoàng thượng cao lớn đến vậy, lão thái gia đứng trước mặt hoàng thượng y như là một đứa nhỏ!
Gác cổng Ất: Hoàng thượng thật thân thiện, còn tự mình đỡ lão thái gia lên!
Gác cổng Đinh: Ai da, hoàng thượng thật uy nghiêm, đúng là quá uy vũ!
...............Hình như vừa có thứ gì đó trà trộn vào đây?
Bốn người gác cổng còn đang đảo mắt ý ngươi xem hay ta xem, trước cửa lại có một chiếc kiệu nhỏ dừng lại, cỗ kiệu này rất quen, người gác cổng tiến đến, nhẹ giọng nói:
“Giang cô nương, hôm nay Kỷ gia không tiếp khách..........” Lời xin lỗi còn chưa nói hết đã bị kéo ra.
“Có mắt không hả, kiệu của Giang gia ngươi cũng dám chắn?”
Nha hoàn giữ kiệu xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hung dữ.
“Được rồi.”
Âm thanh của Giang Lý Mộng truyền ra.
Thanh âm mang theo kích động: “Ta vốn không phải đến gặp Kỷ gia, ta đến là để gặp hoàng đế ca ca.”
Chuyện Giang Lý Mộng đến Kỷ gia, lão phu nhân là người biết đầu tiên, nghiến răng nói: “Đi, gọi đại tiểu thư đến đây!”
Kỷ Ngọc Thiền rất nhanh đã đến, thấy xung quanh không một bóng người, lão phu nhân bình tĩnh ngồi trên cao, cũng không sợ hãi, trên mặt là vẻ nghi hoặc không giống giả bộ: “Tổ mẫu, sao vậy?”
Thấy bộ dáng của Kỷ Ngọc Thiền, lão phu nhân vừa tức vừa hận.
Đứa cháu gái này thật sự bị mẹ nó dạy đến hư rồi!
“Ta từ đầu đã nói với ngươi rồi, ít qua lại với Giang gia thôi!”
Kỷ Ngọc Thiền không hiểu, đáp: “Đang yên đang lành nhắc đến Giang gia làm gì? Mấy ngày trước tổ mẫu gửi thư bảo tôn nữ không được qua lại với Giang Lý Mộng, nhưng tôn nữ và Lý Mộng chơi với nhau từ nhỏ, cùng học cùng chơi, nếu bỗng dưng đoạn tuyệt, người ngoài biết đã nói ra nói vào."
Hoàng thượng vứt đầu người vào cửa Giang gia, chuyện này ai ai cũng biết.
Giang gia là ai? Là đại thần lão làng, hoàng thượng thiếu niên đã đăng cơ, giang sơn suốt sáu năm đầu đều do Giang gia xử lý, nay hoàng thượng tự mình chấp chính, Giang gia vẫn ương ngạnh vô thường, đến Lan Triệt cũng không còn muốn chống đối lại Giang gia nữa. Giang Lý Mộng là ai? Chính là đích nữ duy nhất của Giang gia.
Đã mười sáu tuổi, còn chưa định thân.
Vì cái gì? Đương nhiên là vì vị trí hoàng hậu!
Người như vậy, Kỷ Ngọc Thiền sao có thể không kết giao? Kỷ Ngọc Thiền biết Giang gia và hoàng thượng nhìn tưởng hòa bình nhưng chỉ cần Giang các lão còn đó, Giang gia sẽ không sụp đổ, hoàng thượng có vứt đầu vào Giang gia cũng chẳng có sau đó, còn không phải là minh chứng xác thực nhất sao? Giang các lão nhất định sẽ đưa bằng được Giang Lý Mộng lên vị trí hoàng hậu.
Chỉ cần Giang Lý Mộng lên ngôi hoàng hậu, cùng hoàng thượng chung sống nhiều năm thì dù sau này Giang gia có sụp đổ, mình vẫn có lợi.
Mặc kệ Kỷ lão phu nhân có nghiêm khắc cảnh cáo thế nào, Kỷ Ngọc Thiền vẫn như cũ, muốn gì làm nấy.
Kỷ lão phu nhân không muốn nghe nàng ta giảo biện, đứng dậy, ánh mắt trầm mặc dừng trên người Kỷ Ngọc Thiền, khiến nàng ta kinh hãi, mặt hơi bệch ra, Kỷ lão phu nhân lạnh lùng cười: “Tốt nhất là ngươi thực sự trong sạch, nếu bị ta tra ra là ngươi thầm báo tin, dù có là cha ngươi cũng không bảo vệ nổi ngươi!”
...................
Trong viện, Tô Mật cùng Kỷ Ngọc Ảnh đang ngồi xuất thần, chén nước trong tay cũng đã không còn ấm. Hai người đều hướng nội, Kỷ Ngọc Ảnh vì chuyện Lan Triệt mà phiền lòng, liền đến chỗ Tô Mật, Kỷ Ngọc Ảnh thích nơi này, tuy Tô Mật không nói gì nhiều, nhưng nàng ấy rất hiền dịu, cũng không có chút nào là xem thường mình.
Kỷ Ngọc Ảnh buồn chuyện Lan Triệt.
Tô Mật buồn chuyện Lan Cửu.
Hai người đều không phải là kiểu thích nói chuyện, chỉ ngồi bên nhau xuất thần.
“Hai người các ngươi ngồi ở đây ngây ra làm gì?”
Kỷ Ninh cười bước đến, vẫn là một thân thanh sam, tay cầm một phiến đào, Tô Mật liếc mắt liền biết đây chính là Kỷ Ninh thứ hai, thu hồi tầm mắt, ho khan một tiếng. Ngược lại Kỷ Ngọc Ảnh kinh ngạc nói: “Ngươi không đi nghênh đón hoàng thượng, đến đây làm gì?” Tiểu Thất chính là người sẽ vào triều, tộc lão sao có thể bỏ qua cơ hội để hắn được diện kiến hoàng thượng?
Kỷ Ninh: “Có chút việc.”
Kỷ Ngọc Ảnh và Kỷ Ninh không thân, hắn khẳng định không phải đến để tìm mình, là tới tìm Tô cô nương. Kỷ Ngọc Ảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Bây giờ về chỗ muội có chút không tiện, muội cũng có chút mệt, mượn phòng của tỷ nghỉ một chút.” Tô Mật gật đầu, Kỷ Ngọc Ảnh cười đi ra phía sau.
Kỷ Ngọc Ảnh đi rồi, thanh âm Kỷ Ninh mới mang theo hưng phấn.
“Đã đến lúc chứng minh hoàng thượng yêu ngươi rồi!”
Từ lúc về Kỷ gia đến giờ, hơn mười ngày rồi, Kỷ Ninh không hề có chút tin tức nào, đừng nói là chứng minh Lan Cửu yêu mình, đến tin tức của Tô gia cũng không có chút nào. Bây giờ thấy hắn, Tô Mật không vui vẻ gì, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại chau mày.
Tô Mật: “Ngươi hưng phấn như vậy làm gì?”
Đúng vậy, hưng phấn, hai mắt của Kỷ Ninh cũng muốn run lên.
Kỷ Ninh: “Ta muốn mau chóng thấy được khoảnh khắc hoàng thượng biến sắc!”
Tô Mật trừu trừu khóe miệng, xem kịch hay của Lan Cửu? Ngươi cho rằng sau mọi chuyện, lúc hắn đến tính sổ, ngươi có thể toàn mạng chắc? Không muốn cùng hắn tranh luận, chỉ cúi đầu xuất thần, Kỷ Ninh ghé sát bên Tô Mật, tiếng nói của thiếu niên mang theo mị hoặc.
“Hoàng thượng đã tiến vào nội viện rồi.”
“Hắn nhất định là biết ngươi ở bên này mới muốn đi ngắm sen, ngươi có gặp hắn không?”
“Hoàng thượng không hề xem ngươi là chó hay mèo, hắn suýt chút nữa là nâng ngươi như nâng trứng, ngươi muốn tận mắt xem không?”
Tô Mật ngừng thở rồi.
Tình cảm đối với Lan Cửu rất phức tạp, thích hắn, cảm kích hắn, đồng thời, cũng sợ hắn, hắn quá mạnh mẽ. Kỷ Ninh cũng không thúc Tô Mật, thấy vẻ mặt nàng hiện lên vẻ giằng co, lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Tô gia vẫn còn đó, ngươi phải đi mách phu quân thì mới có thể dẹp được đám Tô gia đó chứ.”
Tô Mật: .........................
Giang Lý Mộng vào được Kỷ gia, như thể Lan Cửu vừa bước đến hồ sen, Giang Lý Mộng cũng từ sau đi ra. Thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm, cười chạy qua: “Hoàng đế ca ca!” Lan Cửu xoay người, khoảnh khắc thấy Giang Lý Mộng, hai mắt híp lại, thanh âm lạnh lùng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Giang Lý Mộng ủy khuất nói: “Huynh không muốn gặp ta, ta chỉ đành tìm gặp huynh thôi.”
Mà nấp sau nhánh liễu chính là Tô Mật cùng Kỷ Ninh, Tô Mật híp mắt thấy Lan Cửu cùng nữ tử xiêm y đỏ kia nói chuyện, thấy nữ tử kia mím mím môi làm nũng, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ xuân tâm.
Tô Mật: “E là ngươi phải thất vọng rồi, ngươi sẽ không thấy Lan Cửu biến sắc đâu.”
Kỷ Ninh đang trộm nhìn hăng say: ???
Tô Mật: “Bởi vì mặt ta sẽ biến sắc trước!”
Nặng nề hừ một tiếng, xoay người, hất tóc quay về, Kỷ Ninh giật mình, hoàng thượng còn chưa nhìn thấy ngươi mà, ngươi đi rồi thì còn gì nữa? Vội đưa tay kéo Tô Mật lại.
Lan Cửu vốn biết Tô Mật ở bên hồ kia, còn đặc biệt chọn chỗ cách chỗ nàng gần nhất, lúc này thấy liễu bên bờ nhẹ động, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, tiếp theo thấy sau kẽ hở, gã thiếu niên kia đang lôi kéo cổ tay Tô Mật, lập tức nghiến răng ken két.
LÔI! LÔI! KÉO! KÉO! CÒN! RA! THỂ! THỐNG! GÌ!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...