Tô Mật vừa cắn vừa khóc, sao nương lại gặp phải một nam nhân như vậy, sao lại có người nhà như vậy, hơn nữa những người nhà đó bây giờ còn sống trong nhung lụa, sao người gánh vác hết mọi tội lỗi lại là nương, mà đám người này có thể tiêu dao tự tại! Người tốt luôn đoản mệnh sao? Tô Mật càng nghĩ càng bi thương.
Nước mắt không ngừng rơi.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Mật cảm thấy trong miệng mình có vị ngọt, chớp chớp mắt, ngẩng mặt nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh buông mắt nhìn nàng, biểu hiện tự phụ vô tình, Tô Mật trừng mắt nhìn, răng nanh chầm chậm nhả lỏng, càng cảm thấy vị ngọt càng đậm, Tô Mật nhíu mày, có chút buồn nôn, Kỷ Ninh chau mày: “Dám buồn nôn ta liền cho hết máu vào miệng ngươi.” Ngươi cắn ta, còn dám chê máu ta buồn nôn?
Tô Mật mím môi.
Vừa thấy vết thương trên cổ tay Kỷ Ninh liền sợ hãi, hắn vốn trắng trẻo, vết máu cùng dấu răng càng trở nên chói mắt, nhìn đã sắp sưng tấy lên rồi, Tô Mật kinh hãi hít một ngụm khí lạnh, không biết làm thế nào nhìn Kỷ Ninh: “Ta không cố ý đâu, ta quá tức giận nên không để ý!”
Nước mắt lại sắp rớt ra, sóng mắt lộ vẻ sợ hãi.
Kỷ Ninh đỡ trán.
Ai không biết lại còn tưởng mình mới là người cắn nàng ta đó.
Thở dài một hơi nói: “Tủ hoa lê, ngăn cuối cùng.”
Tô Mật không biết sao hắn lại đột nhiên nói lời này, nhưng nàng vẫn cẩn thận nghe, nói gì làm đó. Kỷ Ninh vừa dứt lời nàng liền đứng dậy nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm đến ngăn tủ Kỷ Ninh nói, bước qua, ngồi xổm mở ngăn kéo tìm hộp cứu thương.
Vội lấy ra, đến bên người Kỷ Ninh.
Thấy bên trong đủ các loại dược cùng băng vải, bình dược lại không ghi rõ tên dược, Tô Mật không nhìn ra, tiếp tục nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh thấy vẻ mặt nhu thuận vô tội của nàng, như thể nha đầu đanh đá vừa nãy và nàng bây giờ là hai người hoàn toàn khác, im lặng, mím mím môi.
“Bình xanh nắp đỏ.”
Tô Mật rất nhanh lấy ra, mở nắp, lấy thuốc mỡ ra nhẹ ngửi, mùi hương nhàn nhạt, dùng đầu ngón tay nhẹ bôi lên cổ tay Kỷ Ninh, Kỷ Ninh hoàn toàn không có cảm giác gì ở cổ tay, chỉ thấy ngón tay nàng nhỏ nhắn điểm thuốc.
Nhíu mày.
Tay nhỏ đến vậy, sao lúc này mình kéo mãi không ra chứ?!
Tô Mật sợ làm đau Kỷ Ninh, ngẩng mặt lên, thấy hắn chau mày, tay hơi run, lắp bắp nói: “Ta, ta làm đau ngươi sao?” Thanh âm run lên, Kỷ Ninh càng nhăn mày, cũng không nhìn nàng, chỉ đoạt lấy bình dược trong tay nàng, thoa lên cổ tay, băng qua một cái liền xong.
Đứng dậy, nhìn xuống Tô Mật.
“Chuyện nương ngươi ta đã nói xong, hiện tại ngươi nên thực hiện giao dịch.”
Tô Mật cũng đứng dậy:
“Nhưng ngươi cho nói cho ta biết Tô gia.........”
“Chúng ra chỉ giao dịch là nói về chuyện nương ngươi, không hề bao gồm Tô gia.” Chưa nói hết đã bị Kỷ Ninh cắt lời, Tô Mật mím mím môi, vẫn muốn cãi lại: “Nhưng mà, ta trước đó không biết chuyện này có liên quan đến Tô gia. Bây giờ biết rồi, ta có thể không hỏi sao?”
Kỷ Ninh xoay người, bước về phía sạp ngồi xuống, khẽ nâng cằm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, âm thanh mang trào phúng.
“Nói cho ngươi biết Tô gia ở đâu rồi sao nữa?”
“Ngươi muốn đến Tô gia khóc một trận chắc? Hay là cầm cây gậy nhỏ đi báo thù?”
Kỷ Ninh cong cong miệng, giả cười.
“Ngươi như vậy, sợ là chưa nâng gậy lên đã bị người ta đánh cho sấp mặt rồi.”
Tô Mật:................
Sao có người độc mồm độc miệng đến vậy chứ! Tô Mật tức giận, Kỷ Ninh lại cao hứng, liếc mắt nhìn Tô Mật, thanh âm thản nhiên: “Nói đi, sự thật tâm trong lời nói của ngươi sẽ quyết định xem ta có nói về Tô gia cho ngươi hay không.”
Nói về Lan Cửu?
Nghĩ gì về Lan Cửu? Tô Mật thật sự không biết. Kiếp trước, lúc thân thế chưa bị lộ, bên ngoài đều đồn nàng được sủng ái không ngừng, nhưng bản thân chưa từng cho rằng Lan Cửu quá mức thích mình. Người đó tính tình quá khó đoán, một câu không đúng ý hắn hắn thành biến thành băng.
Mắt hắn quá thâm sâu, chưa từng nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Hơn nữa, hắn là hoàng thượng, là thiên tử, mình ngoài dung mạo ra không có gì, không những không có gia thế, đến thanh bạch cũng không còn nữa, trước hắn còn có Bùi Trạch, tuy chưa từng xảy ra chuyện gì với Lan Triệt, nhưng hắn thực sự là cướp mình về từ Vương phủ.
Một nam nhân chỉ vừa nhìn qua nữ nhân qua một lần, liền cướp về là vì sao?
Đương nhiên là vì khuôn mặt rồi.
Lúc tiến cung bản thân đã chuẩn bị tốt, đợi, đợi ngày hắn chán ghét mình, bỏ rơi mình.
Vậy mà an ổn trong cung đến bảy năm, không có móng vuốt như Bùi gia, không có sự ẩn ẩn xa lánh như vương phủ, bản thân lại vui, cũng từ từ mở lòng, cũng có thể có chút bướng bỉnh, vì nàng biết, tuy Lan Cửu nhìn thì lạnh lùng, nhưng rất bao dung mình. Chỉ là ngày thân thế bị lộ ra ấy, đến khi mình chết, cũng không thấy hắn......
Lúc đó nàng liền hiểu ra, Tô Mật, ngươi chỉ có khuôn mặt này mà thôi.
Nhưng nàng chưa từng oán hận Lan Cửu.
Hắn là vua một nước, mình chỉ là một trong những thê tử của hắn thôi, được đối đãi thế nào, đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhận ra.
Nên cảm kích hắn, ít nhất, hắn chưa từng để ai đến tận cửa sỉ nhục mình.
Nên rất cảm kích....
Kỷ Ninh thấy Tô Mật im lặng, Tô Mật rất đẹp, dù bây giờ cả mặt vẫn vương lệ, sóng mắt đỏ lên vẫn không hề tổn hại vẻ đẹp của nàng. Giai nhân như vậy, mềm mại động lòng người, hoàng thượng thích nàng cũng không không có gì lạ, Kỷ Ninh chớp chớp mắt, bất giác nhìn nàng.
Càng nhìn càng mờ mịt.
Không hiểu tại sao nàng lại có tính tình như vậy.
Người đời luôn đối xử tốt với mỹ nhân, tính tình nàng lại có chút ngốc, nói dễ nghe thì là đơn thuần. Khuôn mặt này hẳn sẽ khiến người ta muốn nhường nhịn, kết quả, nàng ta không những không có chút kiêu căn nào, ngược lại còn nhát gan.
Còn có, tự ti.
Kỷ Ninh tinh tế nhìn Tô Mật, thấy nàng nhẹ nhau mày, đôi môi run rẩy.
Nét mặt trời sinh như vậy, thế mà còn tự ti?
Không biết qua bao lâu, Tô Mật ngước mắt, hốc mắt ửng đỏ, siết chặt ống tay áo.
“Chính là thích như thích con mèo con chó vậy, lúc thích thì rất thích, lúc không thích nữa thì sẽ vứt bỏ....”
Kỷ Ninh lại chau mày.
Tự ti đến nỗi so mình với chó mèo sao?
Kỷ Ninh: “Ngươi không thấy có lỗi với khuôn mặt này sao?”
Tô Mật: “?”
Kỷ Ninh: “Nếu ta là ngươi, chỉ cần khuôn mặt này, ta có thể khiến cả Đại Chu long trời lở đất.”
Tô Mật:.................
Mím mím môi, không muốn nghĩ đến Lan Cửu nữa, chỉ nói: “Ta đã nói rồi, ngươi phải nói cho ta Tô gia đang ở đâu.”
Kỷ Ninh ngước mắt nhìn Tô Mật: “Ta nói cho ngươi, ngươi sẽ làm gì?” Tô Mật mở miệng muốn đáp, nhưng lại không biết phải nói gì, đúng vậy, biết rồi sẽ sao đây?
Kỷ Ninh: “Ngươi không thể trông cậy vào Kỷ gia, tổ mẫu thương ngươi, không sai, nếu như Kỷ gia làm gì được, Tô gia sớm đã chẳng còn rồi.”
Lão phu nhân có thương nàng đến mấy đi nữa, cũng không phải là toàn bộ Kỷ gia.
Điều này Tô Mật sớm đã đoán ra được.
Thấy căn phòng này liền hiểu Kỷ lão phu nhân có lòng bao nhiêu, có lòng đến vậy mà Tô gia còn sống, tức là việc này ngoài tầm với của Kỷ lão phu nhân, điều này nàng biết. Nói: “Ta không nghĩ đến Kỷ gia, ta cũng biết ta bây giờ không thể làm gì, ta chỉ muốn biết họ ở đâu, rồi cũng sẽ nghĩ ra cách.”
“Ừm.” Kỷ Ninh gật đầu.
“Quả thật là có cách.”
Tô Mật sáng mắt lên, Kỷ Ninh mỉm cười: “Người cầu xin ta, ước chừng mười năm sau ta sẽ chấp chưởng Kỷ gia, lúc đó biết đâu ta sẽ giúp ngươi chăng?”
Tô Mật lập tức thu mắt lại.
Căn bản không cần đền mười năm, tầm bảy năm hắn đã là người trên vạn người rồi, chấp chưởng Kỷ gia này không là vấn đề, nhưng người này, tuy đang cười đó, nhưng rõ ràng không có ý tốt, nàng mới không thèm tin hắn đâu.
Kỷ Ninh ngoắc ngoắc tay.
“Qua đây, ta chỉ ngươi một chiêu.”
Tô Mật nhìn Kỷ Ninh đề phòng.
Kỷ Ninh cười ha ha.
“Thật đó, không lừa ngươi.”
Tô Mật do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là tiến đến. Kỷ Ninh vẫn ngoắc tay, Tô Mật đành chậm rãi khom người, Kỷ Ninh đột nhiên nắm lấy cằm nàng, Tô Mật kinh hoảng, nghe tiếng nghiến răng của kỷ Ninh: “Ta vốn không tin ngươi có thể mị hoặc quân chủ, nhưng ngươi có từng nghe qua ba chữ mách trượng phu chưa?”
Tô Mật: “Mách trượng phu?”
Trợn mắt nhìn, lập tức hoàn hồn: “Ý ngươi là Lan Cửu?”
Cuối cùng cũng thông minh một lần. Kỷ Ninh gật đầu, đang muốn nói, lại thấy tiểu nha đầu đáng thương mím mím môi: “Nhưng ta vừa đắc tội với hắn rồi......”
Kỷ Ninh lại mạnh tay lên.
Tô Mật: “Ách!”
Kỷ Ninh nghiến răng: “Ngươi cho rằng chuyện si tình thủy sao lại được truyền ra, không có hoàng thượng bày mưu, ai dám?!”
Tô Mật mở to mắt.
“Hắn cố ý?!”
Cuối cùng cũng hiểu rồi, Kỷ Ninh thở ra một hơi, đang muốn nói tiếp, lại nghe Tô Mật nghiến răng.
“Tên hỗn đản này, quá là xấu xa rồi!”
Kỷ Ninh:.............
Không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, không tin được nhìn Tô Mật.
“Những gì ngươi nghĩ được chỉ có thế thôi sao?”
Tô Mật: “Hắn cố ý khiến ta áy náy, không hỗn đản thì là gì!”
Kỷ Ninh:...........
“Vì để ngươi áy náy là ảnh hưởng đến thanh danh của mình, ngươi cho rằng ba chữ “si tình thủy” đặt lên người hoàng thượng là từ hay chắc!!!”
Si tình, đối với người thường là từ hay, nhưng đối với người quyền quý thì không, nói gì là hoàng thượng!”
Tô Mật chớp chớp mắt, có chút sợ hãi.
“Sao ngươi lại nổi giận..........”
Kỷ Ninh ngây người, sao mình lại nổi giận? Nàng ta cũng không phải là gì của mình. Bị Tô Mật chọc tức đến đau cả ót, thở dài một hơi: “Đối với hoàng thượng mà nói, ngươi không phải là mèo là cẩu gì hết, ngươi chính là sinh mệnh của hắn.” Biết Tô Mật không hiểu, Kỷ Ninh cũng không chờ nàng ta hiểu.
Lại nói: “Đợi về kinh ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Tô Mật chau chau mày, ta còn không tin được chuyện này, một người ngoài như ngươi, sao có thể chứng minh? Tô Mật tuy không nói, ý nghĩ hiện rõ lên mâu mắt, Kỷ Ninh trừng mắt: “Ngươi còn không tin, đợi về kinh..........”
“Ngươi làm sao vậy!”
Kỷ Ninh chưa nói hết câu cả người đã ngã về phía sau, Tô Mật vội đưa tay ra giữ lấy: “Ngươi sao vậy?” Mặt Kỷ Ninh rất trắng, mày kiếm nhẹ nhíu lại, Tô Mật bị dọa, đang muốn gọi người, lại thấy hắn từ từ mở mắt, đôi mắt thanh thuần hoảng hốt nhìn mình.
Tô Mật thở ra một hơi.
“Sao vừa nãy ngươi lại........”
Còn chưa nói xong Kỷ Ninh đã vội tránh khỏi nàng, lùi ra hai bước.
Tô Mật: “?”
Kỷ Ninh ngây ra chốc lát, không nói một câu đã chạy ra ngoài rồi, Tô Mật thấy Kỷ Ninh nhanh chóng mất hút ngoài cửa.
Tô Mật:..........
Ngươi phải nói hết rồi đi chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...