Tề Mị nhi nói chuyện không có gì có thể tin, nàng nói một, vậy thì nhất định không phải là một.
Nhưng nàng cố ý vu oan cho Đại Hưng Quốc làm gì?
Quý Ngữ Hàm có chút ưu tư liếc nhìn Đoan Mộc Ly ở gian phòng cách vách.
Nói như vậy chỉ sợ là muốn khơi mào mâu thuẫn bốn nước?
Mặc Kỳ Thụy ở nơi này, có thể đại biểu cho Phong Gian Quốc, Dạ Quốc hoàng đế là một hôn quân, cũng không có dã tâm quá lớn, có thể có dã tâm là Dạ Cẩm lại là một quái nhân, nếu hắn muốn làm cái gì, nhất định sẽ gióng trống múa khiên, sở dĩ phải làm như thế......
Cũng chỉ có Tam cô nương.
Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, Tam cô nương muốn cùng Đoan Mộc Ly thành thân, lại vừa muốn cho thiên hạ đại loạn, nàng ta muốn gì đây?
Đoan Mộc Hồng nhìn Tề Mị nhi mấy lần, sau đó xoay người, "Đi vào nói đi."
Tề Mị nhi nhìn như có chút khẩn trương theo sát hắn vào cửa, nhưng mà phòng con gái đã xuất giá, nàng ta "Không cẩn thận" vướng một cái.
"Cẩn thận!" Mọi người hô to.
Bất quá không phải là để cho Tề Mị nhi cẩn thận...... Mà là đưa tay kéo Quý Ngữ Hàm, tránh cho nàng bị Tề Mị nhi bắt đi.
Đúng như mọi người suy nghĩ, Tề Mị nhi ngã xuống, hai tay dường như phản xạ quào loạn, liền dựa thế bắt được...... Đoan Mộc Hồng?
Tất cả mọi người ngây dại, hướng về phía Đoan Mộc Hồng bị nàng bắt được liên tiếp chớp mắt, còn tưởng rằng là mình hoa mắt.
Ngay cả Đoan Mộc Hồng cũng cảm thấy không hiểu.
Tề Mị nhi bắt hắn làm cái gì?
Trong tay cầm môt cây chủy thủ để ở cổ Đoan Mộc Hồng, Tề Mị nhi mặt lạnh, "Lui về phía sau."
Tất cả mọi người ở hóa đá, không ai nghe nàng ta.
Hiện tại người thanh tĩnh nhất là Đoan Mộc Hồng, hắn hơi híp mắt, nhìn mũi nhọn chủy thủ trên cổ dày đặc hàn khí.
"Mị nhi, chết cũng phải chết có hiểu biết, ngươi nên nói cho ta biết tại sao muốn bắt ta."
"Ta chỉ là tuân theo mệnh —— làm!"
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly từ căn phòng cách vách đi ra, thanh âm Mị nhi xuất hiện ngắn ngủi dừng lại, âm cuối cất cao, có vẻ hơi khẩn trương.
Phất tay một cái, ý bảo bọn Quý Ngữ Hàm trước tiên lui ra, sau đó Đoan Mộc Ly cười nhạt nhìn chủy thủ gác ở trên cổ hoàng huynh mình, "Chủy thủ không tệ, mua ở đâu vậy?"
"......" Quý Ngữ Hàm đi đụng tường.
Tề Mị nhi bị hỏi vấn đề quỷ dị như vậy đến ngây ngẩn cả người, theo bản năng trả lời, "Khoa Ngõa Thành."
Rõ ràng là thời điểm gươm nên tuốt vỏ, nỏ lên dây, Đoan Mộc Ly lại vẫn đang cười nói chuyện phiếm.
“Mùa này, Khoa Ngõa Thành rất lạnh?"
"...... Đúng rất lạnh." Tề Mị nhi hoàn toàn bối rối, máy móc trả lời.
"......" Những người khác cũng sắp ngã xuống đất, đở lẫn nhau trở về phòng, tìm cái băng ghế vội vàng ngồi xuống, tránh cho thật ngã xuống đất.
Đoan Mộc Ly vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ, "Nói như vậy ngươi gần đây đi Khoa Ngõa Thành, ngươi đến chỗ thật xa của Dạ quốc làm gì?"
Thần sắc biến đổi, Tề Mị nhi mới vừa biết trong lòng mình có gì đã nói ra bằng hết, "Ngươi......"
Nàng cũng biết mình cãi vả không đấu lại Đoan Mộc Ly, ánh mắt ướt lệ, nàng siết chặc Đoan Mộc Hồng, "Ngươi đừng quên, hoàng huynh của ngươi vẫn còn ở trong tay ta!"
Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn bọn Quý Ngữ Hàm, sau đó lại đem tầm mắt quay lại.
"Mọi người ở nơi này cũng sẽ không tiết lộ bí mật, nếu như ngươi làm sạch sẽ gọn gàng, chuyện trước kia có thể xóa bỏ."
"......" Rõ ràng mỗi người thấy cũng rất đơn giản, nhưng Tề Mị nhi xác định mình hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Ngươi nói là có ý gì!" Nàng cố giữ vững bình tĩnh nói.
Đoan Mộc Ly rất " kiên nhẫn" giải thích, "Chính là nếu như ngươi có thể cho hắn một đao trí mạng, thoạt nhìn giống như ta không kịp cứu, vậy chuyện trước kia, ta cũng không so đo với ngươi nữa."
"......" Quý Ngữ Hàm đã muốn hôn mê, cố gắng muốn tìm kiếm một khối đậu hủ đụng đầu.
Tề Mị nhi qua nửa ngày mới dám tin tưởng mình nghe được cái gì, "Ngươi đang khích lệ ta giết hắn? ! Ngươi, ngươi đừng cho là nói như vậy ta sẽ tin! Ai cũng biết ngươi rất coi trọng tình huynh đệ!"
Bị bắt làm con tin Đoan Mộc Hồng vô lực ngước mắt nhìn đệ đệ mình một cái, lựa chọn trầm mặc.
Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười rất "Khiêm tốn", "Đó là ta giả bộ."
"......"
Đoan Mộc Ly bất kể nói gì nói đều là một bộ dáng cười cười, ánh mắt không có chút biến hóa, cũng không chia ra rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả.
Hơn nữa tâm cơ của hắn sâu như vậy, nhiều năm vẫn ngụy trang huynh đệ tình thâm, cũng không phải là không thể.
Tề Mị Nhi bối rối.
Đoan Mộc Ly chính là đang cười, không đầu không đuôi thốt ra một câu, "Ta gần đây muốn lấy đức thu phục người."
"......" Trong nhà một đám người tập thể đi đụng tường.
Đoan Mộc Hồng hiểu những lời này, đây là nói hắn không muốn động thủ?
Biết người phía sau bởi vì bị Đoan Mộc Ly xoay vòng vòng muốn hôn mê, đang đứng ở nửa trạng thái ngốc, tay trái Đoan Mộc Hồng chợt đưa lên cổ, bắt được cổ tay Tề Mị nhi cầm chủy thủ sau đó không chút nào thương hương tiếc ngọc bẻ một cái ——
"Rắc rắc" một tiếng, xương cổ tay của Tề Mị nhi bị gãy.
"Bạo lực quá." Đoan Mộc Ly lắc đầu than thở.
Đoan Mộc Hồng xoa xoa cổ của mình có chút hơi đau, tức giận nhìn hắn, "Đệ không thể bớt âm hiểm một chút nào sao?"
Rõ ràng là muốn cho hắn biểu hiện quyết tâm, xem hắn rốt cuộc có thể thật sự tuyệt tâm động thủ với Tề Mị nhi!
Mắng thì mắng, nhưng Đoan Mộc Hồng vẫn xông tới đệ đệ mình vươn tay.
Đoan Mộc Ly cười cùng hắn vỗ tay, "Thuận tiện" nói cho hắn biết, "Sau khi đệ thành thân, huynh có thể đi xem mắt."
"......" Đoan Mộc Hồng thu thế không kịp, thiếu chút nữa té ập xuống.
"Xem mắt?" Vẻ mặt mĩ nam rất yêu nghiệt lạnh ngắt.
"Vâng, bố cáo cũng đã dán ra ngoài, đến lúc đó người trước cửa cung có thể phải đứng hàng dài cả đêm."
Đoan Mộc Ly hết sức "tri kỷ" an ủi hắn, "Đừng gấp nào, huynh có thể gặp từng người, từ từ chọn."
"...... Dán bố cáo lúc nào!!!!!"
Trên cổ Đoan Mộc Hồng xuất hiện...... Gân gân xanh cuồn cuộn, nghiến răng hướng tới hắn gầm thét.
Không hề nóng nảy giống hoàng huynh mình như vậy, Đoan Mộc Ly vẫn dùng thần thái ôn hòa "Giải đáp nghi vấn ", "Lúc huynh nói đệ muốn thử dò xét huynh, nếu như người huynh giúp là Tề Mị nhi, đệ sẽ chỉnh huynh như thế nào."
"...... Đoan Mộc Ly!"
Đoan Mộc Hồng tức giận gầm thét, "Ta muốn đoạn tuyệt với đệ!"
Đoan Mộc Ly "Hảo tâm" nhắc nhở, "Hoàng huynh, bây giờ mà huynh ra khỏi cung sẽ bị các cô nương vây quanh."
"......" Mọi người đồng loạt đối với sự bi phẫn của Đoan Mộc Hồng lấy ánh mắt đồng tình.
Giải quyết xong vấn đề này, Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhìn hai người vẫn còn ở trong hồ.
Hắn nhìn về phía Không Không, " Người Đại Hưng Quốc?"
Hắn mặc dù không ra ngoài, nhưng động tĩnh bên ngoài cũng đều nghe được rất rõ ràng.
Bạn Tiểu Mễ lập tức khẩn trương bảo vệ Không Không, vẻ mặt đề phòng, "Ngươi không thể động tới hắn!"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhắc nhở Tiểu Mễ, "Không Không trước đó có cùng mọi người nói về chuyện tình yêu bi thương, về hai người các ngươi đó."
"...... Cút!" Tiểu Mễ hỏa tốc đá văng Không Không.
Bị đánh văng vào không trung, Không Không bi phẫn gầm thét, "Tiểu Mễ, ta với ngươi quen biết đã nhiều năm như vậy, ngươi lại tin hắn không tin ta!"
Tiểu Mễ khinh bỉ hắn, "Người ta giống như đang nói dối gạt người sao! Dáng vẻ này, dịu dàng ghê!"
"......" Mọi người hỏa tốc dùng ánh mắt đồng tình nhìn Không Không.
Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhìn Tề Mị nhi té xuống đất, hôn mê.
"Dù sao ba ngày nay người nên tới cũng sẽ tới, cũng không cần vội vã thẩm tra nàng ta còn có những đồng bọn nào, Bạch Hổ, đem người mang tới địa lao, Chu Tước, đem bản đồ Dạ quốc cùng Khoa Ngõa Thành cầm tới cho ta."
"Dạ" hai người đở lẫn nhau đứng lên, nhận lệnh rời đi.
Đi tới ôm lấy Quý Ngữ Hàm hôn nhẹ, Đoan Mộc Ly nhìn mọi người cười cười.
"Ta đi về trước, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, cũng không ai biết ta đã từng ra ngoài, có thể giả vờ như không phá giới."
"......" Tất cả mọi người run rẩy gật đầu liên tục.
Van xin ngài, đại gia, ngài mau trở về đi thôi......
Chờ Đoan Mộc Ly rời đi, Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn cái bàn, "Ta cảm thấy chúng ta cũng cần nên chuẩn bị một bàn đậu hủ."
Thời khắc mấu chốt, cũng có thể có một thứ gì đó để đập vào a......
Tất cả mọi người cảm thấy ý tưởng này quá anh minh, vì vậy Thanh Long hỏa tốc chạy về phía Ngự Thiện Phòng, đi tìm đậu hủ trở lại.
Đoan Mộc Ly lần này ra sân khiến cho bọn họ đả kích quá lớn, cho nên bọn họ cũng ngồi ở trên ghế chờ hoàn hồn.
Mới vừa cùng Tiểu Mễ đánh một trận, thật vất vả giải thích rõ trước đã chuyện gì xảy ra, Không Không khí thế hung hăng xông trở lại.
"Ta muốn báo thù! Các ngươi ai muốn liên mình với ta!"
Mọi người cùng nhau dùng ánh mắt nói cho hắn biết đáp án ——
Chấp nhận đi......
Không Không bi phẫn đập bàn, "Không thể chấp nhận! Ta không thể bị hắn chỉnh mãi như thế."
Quý Ngữ Hàm lập tức lấy ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn.
Bị Đoan Mộc Ly đả kích lại vẫn có thể giữ vững ý chí chiến đấu dâng trào như vậy, đây là loại tinh thần gì? ! Bội phục!
Phi Phi rất hào hứng vỗ bàn một cái, thẳng sống lưng, "Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!"
Đúng!
Tất cả mọi người dùng tinh thần ủng hộ hắn, chờ nghe hắn nói lời hùng hồn tiếp theo.
Rất có khí thế liếc mắt mọi người một cái, Phi Phi tuyên bố, "Ta muốn bái hắn làm sự phụ!"
"......" Mọi người cũng……….
Quý Ngữ Hàm do dự mở miệng, "Chúng ta đổi đề tài đi......"
Bàn đề tài liên quan đến Đoan Mộc Ly cũng quá hành hạ người mà...... Hu hu.
Những người khác đều bị đánh trúng đầu không thế nào suy nghĩ, thời điểm này căn bản không nghĩ ra đề tài nào, bạn khối băng biểu hiện ra ý chí cường đại.
Mặc dù khuôn mặt có chút cứng, nhưng hắn chịu đựng, không ngã ở trên bàn.
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt mở miệng, "Ngươi là người Đại Hưng Quốc?"
Đúng vậy, quên hỏi!
Sự chú ý của mọi người cũng bị dời đi, chờ đáp án của Không Không.
Không Không không muốn trả lời, hỏi Tiểu Mễ trước, "Sao ngươi tìm được tới?"
Tiểu Mễ rất tức giận trừng hắn, "Ngươi không nói cũng không lưu một câu, muốn đi thì đi liền tám tháng, ta đã lật tung kinh thành của bốn nước để tìm ngươi!"
"......"
Mặc dù biết trước "Chuyện tình yêu " là Không Không nói bậy, nhưng mọi người vẫn cảm thấy những lời này sao nghe vẫn có vấn đề.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Cái đó...... Tiểu Mễ, hắn đã làm gì với ngươi rồi?"
Tiểu Mễ giận chỉ, "Ngươi hỏi hắn đi!"
"......" Quý Ngữ Hàm gạt lệ.
Bạn Tiểu Mễ đúng là quá thuần khiết, ngươi không biết nói như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm sao!
"Không Không, hay ngươi nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Thần kinh của bọn họ trải qua vụ Đoan Mộc Ly, hiện tại vẫn còn quá mức căng thẳng......
Không Không chuyển cái chén không trong tay, vòng vo nửa ngày, "Không nói được không?"
"Đại nam nhân sao lại dây dưa như vậy!" Phi Phi nhịn không được mắng hắn.
"Ta...... Khụ, khụ, ta là Tư Đồ Không."
"Ai quan tâm ngươi là..... Phốc......"
Nói được một nửa, Phi Phi phun trà trong miệng ra.
Không chỉ là Phi Phi, những người khác cũng đều phun, tựa như gặp quỷ nhìn Không Không.
Hiện tại người bình tĩnh nhất trên bàn ngược lại là Quý Ngữ Hàm, bởi vì......
Nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
Buồn bực a...... Quý Ngữ Hàm rơi lệ hỏi, "Tư Đồ Không là ai? Danh nhân Đại Hưng Quốc sao?"
Tốt xấu gì cũng phải cho nàng phổ cập tin tức một chút chứ......
Mới vừa phục hồi lại tinh thần Phi Phi lại rót ly trà, một hơi uống hết, "Ta chưa đi qua Đại Hưng Quốc, cả quốc gia khác ta cũng chỉ biết một người, chính là hoàng đế Đại Hưng Quốc, Tư Đồ Không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...