"......" Quý Ngữ Hàm bị cơn giận của hắn làm cho sợ hãi, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
"Hãy nhớ, sau này đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy! Ngươi bây giờ ở bên Đoan Mộc Ly, không còn là người bình thường!"
Mặc Kỳ Thụy nắm bả vai của nàng, tựa hồ là đang quát nàng.
"...... Nhưng ngươi là bằng hữu của ta."
Sắc mặt Mặc Kỳ Thụy càng kém hơn, buông nàng ra, xoay người rời đi.
Đảo mắt xem điểm tâm đã vỡ thành bụi, Quý Ngữ Hàm gọi hắn lại, do dự mở miệng ——
" Trong Điểm tâm hạ độc?"
Thân thể chấn động, Mặc Kỳ Thụy dừng bước, "Nếu như ngươi muốn giết ta, động thủ đi."
"...... Ta chỉ muốn biết tại sao."
Nam nhân đưa lưng về phía nàng tĩnh lặng thật lâu, sau đó thanh âm trầm thấp mở miệng, "Ngữ hàm, không phải ai ai cũng có thể giống như ngươi không có ưu tư."
Quý Ngữ Hàm ngẩn người, ở trong đầu nhớ lại trước đó hắn đã hỏi những vấn đề kia.
"...... Nhưng ngươi cuối cùng vẫn đổi ý."
Mặc Kỳ Thụy tự chế giễu cười cười, "Ta đổi ý, nhưng nếu có cơ hội lần sau, có thể ta sẽ thử."
"......"
Mặc Kỳ Thụy đi.
Không cùng kẻ nào chào hỏi, hắn rời khỏi Tề Loan Quốc.
Trước khi đi, hắn gọi người đem muội muội Mặc Kỳ tuyết cũng mang đi, nhưng hắn không có trở về Phong Gian Quốc, không ai biết hắn đi nơi nào.
Bởi vì chuyện này, tâm tình Quý Ngữ Hàm có chút không tốt.
Có lẽ tới cổ đại mọi chuyện đều thuận lợi......
Giống như người bên cạnh không phải tốt thì chính là nghi ngờ, vừa nhìn biết ngay, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiệnngười đó rõ ràng đã từng là bạn tốt, nhưng sau đó lại không biết sẽ đối với nàng hạ thủ như thế nào.
Ai......
Còn có một chuyện khiến cho nàng rất"Phiền lòng".
Cọ a cọ, Quý Ngữ Hàm cọ đến bên Đoan Mộc Ly vẫn còn ở phê duyệt tấu chương.
"Tề Mị nhi có tin tức chưa?"
Đoan Mộc Ly ngẩng đầu, ôm nàng hôn một cái, "Vẫn chưa."
"...... Đó không phải chính là rất phiền toái sao?"
"Sao vậy?" Đoan Mộc Ly siết chặc mặt của nàng, bật cười hỏi.
"Ta không phải nói những chuyện này, chàng đều nói không buồn sao? Sao khuôn mặt khổ sở như vậy?"
"...... Đây không phải là khổ, đây là băn khoăn."
Ô, rất băn khoăn...... Cho nàng cơ hội đi!
Đoan Mộc Ly đã đem nàng ôm tới, để cho nàng ngồi ở trên chân mình.
Đoan Mộc Ly đã đem nàng ôm tới, để cho nàng ngồi ở trên chân mình.
Thuận tay vuốt tóc của nàng, Đoan Mộc Ly mở miệng cười......
"Quả Quả, nàng có phát hiện một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Nàng thật giống như vẫn còn chưa lớn."
"......" -_-|||
Đoan Mộc Ly đặt tay ở ngực của nàng, "Tiểu Quả Quả, ta xác định đây không phải lỗi của ta."
"...... Ta rõ ràng là mập!"
A a a...... Sắc lang, cho nên chỉ chú ý tới ngực!
Đoan Mộc Ly bật cười sờ sờ bụng hơi tròn tròn của nàng, "Mập có gì không tốt ? Dáng vóc có thịt mới khỏe mạnh."
"......"
Quý Ngữ Hàm quyết định"Nói thẳng".
"Tề Mị nhi còn chưa tìm được, chàng không phiền lòng sao?" Nàng hỏi vấn đề rất nghiêm túc.
"Mặc dù còn chưa tìm được nàng ta, cũng chưa tra ra nàng ta rốt cuộc là người nào phái tới, nhưng mà nàng ta không phần ảnh hưởng đến tâm tình của ta."
Đoan Mộc Ly cười nhìn nàng, "Tiểu Quả Quả, nàng thật giống như có chuyện muốn nói?"
"......"
Cái này...... sao cảm thấy hiện trường giống như có người đang tung khói mù để dàn cảnh vậy......
Từ trong ngực hắn đứng lên, Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, rất nghiêm túc, "Ta có đại sự muốn tuyên bố!"
"Nói đi."
Đoan Mộc Ly cười phối hợp, cũng làm ra vẻ ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.
"Ta mang thai!" Ha ha ha......
Ách...... Ở trong lòng cười to không ngừng Quý Ngữ Hàm sửng sốt.
Nàng vốn là định cùng Đoan Mộc Ly cùng nhau hoan hô ăn mừng, nhưng mà......
Đoan Mộc Ly không có phản ứng.
Quý Ngữ Hàm buồn bực, "Chàng không vui sao......"
Hic hic, nàng biết sau đó chính là mừng rỡ thiếu chút nữa gặp trở ngại.
Khụ, khụ, bởi vì muốn nhảy dựng lên, cho nên thiếu chút nữa gặp trở ngại.
...... Nhưng vẫn không có phản ứng, gương mặt Đoan Mộc Ly vẫn hết sức nghiêm túc.
Quý Ngữ Hàm đang muốn từ buồn bực chuyển sang bi phẫn, liền phát hiện......
Giống như không phải là không có phản ứng.
Đoan Mộc Ly vẫn ngồi như vậy, cái này cũng không có gì, nhưng mà......
Cũng như vậy đã lâu, hắn không thể nào ngay cả chớp mắt cũng đều không chớp một cái chứ.
Quý Ngữ Hàm nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận, hắn là khiếp sợ quá mức, tạm thời chết máy.
Hắc hắc hắc, thì ra là lão công anh minh thần võ nhà nàng cũng có lúc ngây ngô như vậy!
Quý Ngữ Hàm hết sức đắc ý vòng quanh người Đoan Mộc Ly.
"Nói đi, chàng là sắc lang phải không?"
Đương nhiên sẽ không có ai trả lời nàng, Quý Ngữ Hàm liền đưa tay ấn đầu của hắn gật đầu hai cái.
Lại hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Đoan Mộc Ly vẫn chưa có dấu hiệu thanh tĩnh, xem ra là thời gian chết máy rất lâu.
Quý Ngữ Hàm bắt đầu xắn tay áo.
Hắc hắc hắc, nếu hắn ngây ngô một thời gian lâu như vậy, vậy thì thừa dịp cơ hội có oan báo oan, có cừu báo cừu đi!
Nhưng vội vàng nửa ngày, Quý Ngữ Hàm vẫn không thể xuống được.
Đây không phải là lão công nhà mình àh...... Thật sự phải đánh, đau lòng chính là nàng.
Hic hic, buông tha vậy.
Lại đợi nửa ngày, chờ Quý Ngữ Hàm đã mệt, Đoan Mộc Ly vẫn chưa có dấu hiệu hoàn hồn.
Đây là đem ngây ngô cách nay đã nhiều năm không sử dụng tập trung lại sử dụng hết một lần đây mà......
Nàng hiện tại chính là phụ nữ có thai, nhất định phải có giấc ngủ đầy đủ.
Nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm trước tiên thay y phục nằm xuống ngủ.
Người mới vừa nằm xuống không bao lâu, vừa có chút mơ màng, người nào đó đột nhiên vọt đến mép giường, ôm lấy nàng.
"Quả Quả, nàng thật sự có bảo bảo? Chúng ta có bảo bảo?" Đoan Mộc Ly kích động đến thiếu chút nữa hai mắt phát sáng chói lóa.
"Đúng vậy a......" Quý Ngữ Hàm nhịn cười trả lời.
Sao thời gian dài như vậy mới có phản ứng a.
"Chúng ta có bảo bảo!"
Đoan Mộc Ly kích động ôm chặt nàng, sau có cẩn thận mà buông lỏng cánh tay, chỉ sợ áp đến bụng của nàng.
"Quả Quả, Quả Quả......"
Đoan Mộc Ly lẩm bẩm gọi tên của nàng, không ngừng hôn nàng, "Cám ơn nàng."
"......" Quý Ngữ Hàm rất 囧.
Sao lại không thể có chút phản ứng bình thường vậy...... Chuyện này cùng cám ơn có quan hệ gì?
"Khụ, khụ, không cần cám ơn, ta nên cám ơn chàng mới phải."
Phu xướng phụ tùy, nàng cũng phải không bình thường luôn......
"Ừ, " Đoan Mộc Ly cười gật đầu, "Điều này cũng không liên quan gì đến chuyện ta cố gắng."
...... Sau cơn chấn động cực độ, Đoan Mộc Ly rốt cục khôi phục"Bình thường".
"......"
Quý Ngữ Hàm nổi giận, đẩy ra hắn, "Chính chàng tìm giường khác ngủ!"
"Tiểu Quả Quả, đây là long sàng."
"Ta là phụ nữ có thai! Ta có đặc quyền, ta muốn ngủ một mình!"
"Không được, ta muốn ngủ ở nơi này bảo vệ nàng cùng bảo bảo của chúng ta."
Đoan Mộc Ly cười chen lên giường, mạnh mẽ hôn nàng một cái.
"......" Mới vừa rồi thời điểm hắn ngẩn ra, sao nàng lại không đánh hắn một trận?
Biết vậy chẳng bỏ qua......
Đoan Mộc Ly ôm nàng, "Tiểu Quả Quả, chuyện lớn tốt như vậy sao mới nói cho ta biết?"
Hắc hắc hắc......
Nói đến đây Quý Ngữ Hàm lại đắc ý, "Ta đã sớm nói cho chàng biết, là chàng ngốc, không phản ứng kịp!"
"Ta ngốc?"
Lớn như vậy, lần đầu tiên nghe thấy có người nói mình như vậy, Đoan Mộc Ly nhíu mày.
"Tiểu Quả Quả, nàng đề cập tới chuyện này lúc nào?"
" Lúc rời cung trốn đi, ta nói chờ hài tử của ta lớn lên, sẽ bảo hắn hồi cung vấn tội chàng."
Quý Ngữ Hàm rất đắc ý cười cười, "Hắc hắc hắc...... Hiện tại nên thừa nhận chàng ngốc đi?"
Đoan Mộc Ly vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra là đã sớm nghe được tin tức tốt.
"Tiểu Quả Quả, " Hắn siết chặc chóp mũi của nàng, "Ta còn tưởng rằng nàng lúc ấy cố ý tức giận với ta, nói muốn gả cho người khác."
" Bé con không thành thật." Hắn cắn nàng.
"A...... Rõ ràng là chàng ngốc!"
Quý Ngữ Hàm lập tức né tránh, chạy đến góc giường.
Cánh tay duỗi ra, đem người kéo trở về, không cắn, đổi thành hôn rất không nghiêm túc.
Hu hu......"Dưỡng thai phải làm sớm, hiện tại chúng ta phải bắt đầu làm người nghiêm túc nghiêm chỉnh....."
Thật ra thì nàng vẫn luôn rất nghiêm túc...... Ừ.
"Ta đây là muốn cho bảo bảo nhìn thấy phụ mẫu của nó tình cảm thật tốt." Lại hôn.
Hu hu, rõ ràng là trả thù nàng mới vừa rồi nói hắn ngốc!
Hôn thì hôn, tại sao phải cỡi quần áo!
Khụ, khụ, cỡi chính là y phục của mình...... Nhưng lập tức muốn chảy máu mũi chính là nàng! Hu hu.
"Ực"...... Không cần mang theo sắc dụ như vậy......
"Tiểu Quả Quả, nàng cũng có thể dùng sắc dụ trả thù lại ta."
Quý Ngữ Hàm lúc này mới phát hiện bản thân đã đem lời trong lòng nói ra, bi phẫn mà đem vùi đầu vào trong gối.
Không còn mặt mũi gặp người...... Hu hu.
Đoan Mộc Ly bật cười đem nàng kéo ra, không làm khó, rất nghiêm chỉnh ôm chặt nàng.
"Quả Quả, nàng không biết đâu, ta rất vui vẻ khi mình sắp làm cha."
"Phốc, đã thấy......"
Khụ, khụ, nếu không trước đó cũng sẽ không ngốc như vậy.
"Còn cười ta."
Đoan Mộc Ly siết chặc chóp mũi nàng, "Tiểu Quả Quả, thật ra thì đó là ta giả bộ."
Ừ?
Quý Ngữ Hàm cẩn thận xem kĩ vẻ mặt của hắn, "Ta không có làm gì chàng hết nha, nếu chàng là giả bộ, vậy......"
Khụ, khụ, không thể tự lộ "hành vi phạm tội".
"Vậy cái gì?" Đoan Mộc Ly nguy hiểm nhíu mi.
"Vậy ta nói lúc ta đói bụng, chàng sẽ phải bắt đầu đút cho ta!"
Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm nghiêm túc, cố gắng thể hiện lời nói của mình một câu đều là nói thật.
"Lại không thành thật."
Đoan Mộc Ly bật cười hôn nàng, sau đó thân mật hôn chóp mũi của nàng.
"Đúng rồi, mới vừa rồi nghe tin tức tốt, ta quả thật ngây người, bởi vì hơn hai năm trước vì chuyện của Tề Mị nhi, ta vẫn cho là đời này mình sẽ không cưới ai, hiện tại ta chẳng những gặp được nàng, hơn nữa còn cùng nữ nhân mình thích nhất có bảo bảo, ta dĩ nhiên sẽ vui mừng đến ngây dại."
"......" Quý Ngữ Hàm không có trả lời.
"Thế nào, Quả Quả?" Đoan Mộc Ly bật cười siết chặc khuôn mặt nàng đang nhíu lại.
"Ta đang suy nghĩ...... Tại sao chàng lại có thể đem chuyện ngẩn người mất mặt như vậy cũng giải thích rõ ràng?"
Quý Ngữ Hàm rất buồn bực, "Ta nhất định là bị chàng lừa gạt trở về như vậy!"
Hic hic, "Không ngủ, ta muốn thức dậy viết hồi ức, cảnh báo đời sau!"
Đoan Mộc Ly bị chọc cho cười ha ha, đem nàng bắt trở lại, "Tiểu Quả Quả, ngủ trước thôi, ngày mai ta tới giúp nàng viết."
Hắn hôn nàng một cái, "Nhưng mà nàng nên viết chính là dạy người khác làm sao đáng yêu như thế này."
"......" Chuông báo động trong lòng Quý Ngữ Hàm kêu to, lại lời ngon tiếng ngọt!
Nhưng mà nghe thật đúng là ngọt ngào hạnh phúc...... Hic hic, lập trường của nàng lại không kiên định rồi!
——————
Sáng ngày thứ hai, Đoan Mộc Ly vào triều vẫn chưa trở lại, cũng giống như ngày thường, Quý Ngữ Hàm muốn nhảy đến hồ bờ bên kia đi bộ một vòng.
Chỉ là thân thể nhảy lên......
"Phù" một thanh âm vang lên, nàng rơi vào trong hồ.
"Hàm chủ nhân!"
Vừa qua tới, Thanh Long sợ hết hồn, lập tức chạy như bay trở về phòng, cầm tấm thảm ấm trở lại.
"Trời lạnh như thế này, sao ngài vẫn còn ở trong hồ bơi lội?"
"......" Quý Ngữ Hàm 囧, từ trong hồ bò lên, bao lấy thảm ấm, lạnh run cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...