Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Quý Ngữ Hàm điều chỉnh trạng thái, làm ra vẻ thành khẩn lắng nghe, nhưng trong lòng lại bắt đầu lên kế hoạch.

Buổi tối nên ăn cái gì ngon đây?

Vì vậy hai người một thì khuôn mặt u sầu theo sát"Hảo tỷ muội" thành thật với nhau, một thì nghiêm túc lắng nghe, thoạt nhìn hết sức hài hòa mà"Nói chuyện phiếm".

Cho đến lúc Quý Ngữ Hàm nghe được thanh âm Tề Mị nhi hơi nâng cao, hỏi một câu ——

"Tỷ biết không?".

Ách...... Biết cái gì?

Thất thần, Quý Ngữ Hàm căn bản là không nghe thấy nàng ta nói cái gì.

Tiểu Dật vô cùng cơ trí mà nhắc tuồng giúp nàng, mặt mất hứng nhìn Tề Mị nhi, "Ngay cả bản thân người cũng không biết hoàng bá phụ có phải thích nữ nhân khác hay không, thức ăn mẹ kế làm sao biết!"

Nga...... Thì ra là hỏi cái này.

Quý Ngữ Hàm có chút chột dạ cười cười, "Ta quả thật không biết."

Tối hôm qua Đoan Mộc Ly từng nhắc nhở nàng, nói là Đoan Mộc Hồng đối với nàng có chút động tâm, cho nên để cho nàng tăng gấp bội lòng cẩn thận với Tề Mị nhi.

Khụ khụ cổ họng, nàng nói tiếp, "Nhưng mà Hồng Vương gia đối với Tiểu thư rất thâm tình, Tiểu thư không nên hoài nghi ngài ấy."

Tề Mị nhi cười có chút buồn bã, " Tỷ không hiểu, có loại nam nhân chỉ biết đối với một người rất thâm tình, những nam nhân còn lại trong lòng chứa rất nhiều người, hắn đối với bất kì ai cũng rất tốt, ai cũng không bỏ được, cũng không có ai là người duy nhất trong lòng hắn."

Nàng thở dài, "Đoan Mộc Hồng có lẽ rất tốt, nhưng hắn không phải người mà nữ nhân muốn."

Ách...... Thật ra thì nói cũng đúng.

Biết Đoan Mộc Hồng cũng đối với mình động tâm, nàng có chút ghét hắn.

Loại nam nhân có thể đem tâm chia làm mấy phần...... Thật ra thì rất tổn thương người khác.

Chẳng qua dụng ý của Tề Mị nhi nói với nàng lời nói này là gì?

Tề Mị Nhi không sợ nàng đi theo Đoan Mộc Hồng đâm thọc sao?

Trầm mặc một hồi, tầm mắt Tề Mị nhi rơi vào trên người tiểu Dật, sau đó nháy mắt rơi Quý Ngữ Hàm.

Ách...... Được rồi.

Quý Ngữ Hàm vỗ vỗ bé nhóc trong ngực, "Tiểu Dật, đi chỗ khác chơi trước đi."

Tiểu Dật có chút bất mãn mà chu môi nhìn Quý Ngữ Hàm, đại thẩm đáng ghét lại đang giở trò quỷ gì!

"Tiểu Dật ngoan." Quý Ngữ Hàm siết chặc khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nó.

Tiểu Dật không rời đi, nàng sẽ không biện pháp nhìn tình huống của tập tiếp theo a......

Khụ, khụ, tha thứ cho nàng hơi nhiều chuyện một chút.

"...... Được rồi."

Tiểu Dật cuối cùng gật đầu, nhảy xuống chân của nàng, trực tiếp qua hồ, rời tẩm cung.


Thấy tiểu Dật đi rồi, Tề Mị nhi nhìn Quý Ngữ Hàm, "Nhị ca từng nói qua với tỷ chưa? Huynh ấy ở bên ngoài còn có nữ nhân khác."

Ách......

Quý Ngữ Hàm kinh ngạc đến ngây người.

Cái đó, lời nói xạo này giống như quá dễ dàng bị vạch trần......

Nàng còn tưởng rằng Tề Mị nhi tâm cơ rất sâu, rất khó đối phó.

Tề Mị nhi cười khổ một cái, "Muội biết tỷ sẽ không tin muội, có muốn đi xem chứng cớ không?"

"......" Lời này nghe quen tai, trước kia Đoan Mộc Hồng cũng từng nói như vậy.

Đang băn khoăn không biết nên cự tuyệt thế nào, Tề Mị nhi lên tiếng, "Đang ở trong tẩm cung, sẽ không đi chỗ kỳ quái."

"...... Nga, được."

Quý Ngữ Hàm mơ hồ.

Tẩm cung?

Nàng cũng đã ở mấy tháng, nơi này có chứng cớ gì?

Tề Mị nhi hiển nhiên đối với tẩm cung rất quen thuộc, dẫn đầu đi ở phía trước, cho đến trước bức tường phía bắc Thiên Điện mới dừng lại.

Khi vào bên trong Thiên Điện không có đồ dùng gì, rất rộng, có một công dụng là bên ngoài trời mưa, Đoan Mộc Ly sẽ ở chỗ này luyện võ, Quý Ngữ Hàm gần như không có đi vào.

Nơi này có vấn đề gì sao?

Quý Ngữ Hàm tò mò nhìn bức tường kia.

Tề Mị nhi lấy tay làm thước, ở trên tường cẩn thận đếm khoảng cách, sau quay đầu giải thích.

"Chỉ là tỷ ngàn vạn lần không nên tùy tiện đụng bức tường này, trừ một chỗ có thể mở được cơ quan, đụng phải những nơi khác, mọi người sẽ lập tức bị hỏa dược nổ chết."

"...... Nga."

Quý Ngữ Hàm càng ngày càng hiếu kỳ.

Nàng cho tới bây giờ chưa nghe Đoan Mộc Ly nói qua cơ quan này.

Vốn đang cho Tề Mị nhi bịa chuyện, bây giờ nhìn lại, thật cũng có bí mật a.

Cẩn thận đè cơ quan xuống, tiếng va chạm giống như là quân bài Domino ngã xuống đất liên tục, bức tường trước mắt các nàng lộ cái động lớn.

"Đi theo muội." Tề Mị nhi dẫn đầu đi vào.

Quý Ngữ Hàm đứng không nhúc nhích.

"Thế nào, tỷ không tin muội?"

Tề Mị nhi cười nhìn như có chút bất đắc dĩ, " Muội đã ở trước mặt dẫn đường."

Có thể có cơ quan là người đi ở phía trước không có sao, người thứ hai mới bị trúng đạn a.


Nếu là nơi Đoan Mộc Ly giấu bí mật, trong này nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, nàng cũng không muốn xông loạn.

Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Ta nhát gan."

"Chẳng lẽ tỷ không tò mò trong này có gì?"

"Tò mò." Nàng thành thật trả lời.

Nàng vẫn cho là giữa nàng và Đoan Mộc Ly không có bí mật, hiện tại đột nhiên xuất hiện một mật thất, nàng đương nhiên hiếu kỳ

Hay là buổi tối trực tiếp hỏi Đoan Mộc Ly đi.

Nếu hắn không mang theo nàng vào xem thì sao?

Hưu phu được không nhỉ...... Quý Ngữ Hàm rất nghiêm túc mà bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Đứng ở trong thạch thất, Tề Mị nhi nhìn nàng một lúc lâu, sau đó xoay người, "Nếu như vậy, để muội đem chứng cớ lấy ra cho tỷ xem."

Mật thất không lớn, Quý Ngữ Hàm đứng ở cửa có thể thấy rõ hành động của Tề Mị nhi.

Đông lượn tây lượn mà tránh cơ quan, nàng ta đi tới cái rương góc tường, mở nắp rương, cẩn thận từ bên trong lấy ra một bức họa buộc kỹ.

Quý Ngữ Hàm đột nhiên nghĩ đến, trước đây Dạ Cẩm xông vào tẩm cung, nói muốn tìm đồ có phải là bức họa trước mắt?

Nhưng mà cũng có thể đây chẳng qua là hắn thuận miệng nói loạn......

Đầu của nàng xoay quanh những ý niệm này, Tề Mị nhi đã đi ra khỏi mật thất, ở trước mắt nàng mở ra bức họa.

"Chính tỷ xem đi."

Ách......

Thật đúng là vẽ một cô gái.

Cô gái trong bức họa đại khái chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi lanh lợi, hơn nữa dáng vẻ nhìn rất mảnh mai, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Xem một chút y phục trên người nàng, cùng các nàng hiện tại đang mặc không có gì khác biệt.

Tề loan quốc vào năm năm trước từng cải cách y phục một lần, cho nên bức họa này cũng không phải là quá cũ......

Quý Ngữ Hàm cảm thấy băn khoăn, thoạt nhìn thật đúng là rất có vấn đề a......

"Nàng ấy là ai?" Tề Mị nhi nhất định muốn cho nàng nhìn bức họa này, nhất định cũng biết rõ thân phận người trong bức họa?

"Không biết."

Tề Mị nhi rũ mắt xuống, "Ta chỉ biết nhị ca đã từng rất quý bức họa này, nghe nói trong cung có người gặp mặt vị tiểu thư này, nhưng sau lại người nọ nói khác đi."

Chắc là Đoan Mộc Ly bức người ta đổi lời, nhưng mà.....

Sao không khỏi có chút cảm giác quỷ dị?


Quý Ngữ Hàm giống như nhìn kỹ bức họa, chắc là giai nhân tri kỷ trước kia của Đoan Mộc Ly......

Đang nghĩ như vậy, Tề Mị nhi đột nhiên nói một câu, "Ngữ Hàm, tỷ biết tại sao hôm nay muội muốn nhắc tới chuyện này với tỷ không?"

Quý Ngữ Hàm lắc đầu, "Không biết."

Khụ, khụ, cũng mau nói thẳng đi...... Nàng chờ quá sốt ruột rồi.

"Bởi vì ngày hôm qua có người ở kinh thành thấy nàng ấy."

Hả?

Là vị tiểu thư này vốn ở tại kinh thành, hay là bọn họ vẫn có liên lạc?

Rất hài lòng mà nhìn thần sắc nàng băn khoăn, Tề Mị nhi xoay người đem bức họa về chỗ củ, sau đó đóng cửa mật thất lại.

"Ngữ Hàm, nếu như nhị ca biết muội dẫn tỷ tới đây, có thể sẽ đánh chết muội."

"À, ta sẽ không nói cho hắn là Tiểu thư nói cho ta biết."

Nhưng Đoan Mộc Ly chắc là có thể đoán được mà......

Cho đến khi tiễn Tề Mị nhi, Quý Ngữ Hàm vẫn còn băn khoăn về vấn đề bức họa.

Trực tiếp hỏi Đoan Mộc Ly?

Hắn rất giảo hoạt...... Nếu hắn vẫn gạt nàng, và không muốn nói, đoán chừng nàng cũng hỏi không ra chuyện gì.

Suy nghĩ một chút. Nàng nhìn về hồ bờ bên kia vẫy vẫy tay, cất giọng gọi Thanh Long canh giữ ở nơi đó lại đây.

"Hàm chủ nhân?" Thanh Long rất nhanh chóng chạy tới bên người nàng.

"Cái này...... Ngươi từ nhỏ đã ở bên cạnh Đoan Mộc Ly?"

"Phải"

"Hắn giống như rất tín nhiệm các ngươi, chuyện gì đều không gạt."

"...... Phải" Thanh Long đột nhiên cảm thấy Hàm chủ nhân bình thường giống như con thỏ nhỏ hôm nay cười sao có chút cổ quái, không khỏi bắt đầu khẩn trương.

"Vậy bạn gái trước kia của hắn..... Ách, các ngươi gọi là gì nhỉ, tình nhân? Dù sao chính là loại này, ngươi có biết ?"

Mặt Thanh Long thoáng chốc liền biến sắc, thanh âm cất cao, "Chủ nhân trước kia căn bản không có nữ nhân!"

"...... Thanh Long, ngươi sẽ không biết gạt người giốngchủ nhân nhà ngươi."

"Thuộc hạ không có gạt người, thuộc hạ chỉ sợ Hàm chủ nhân hiểu lầm, chủ nhân thật không có bất kì nữ nhân khác, trước kia không có, hiện tại càng không có!"

Thanh Long không thêm phần sau thì thôi, vừa nói như thế, Quý Ngữ Hàm càng cảm thấy kỳ quái.

Nếu như nói Đoan Mộc Ly trước kia thật ra có bạn gái, chẳng qua là không có nói cho nàng biết đoạn tình cảm này, nàng cũng có thể hiểu.

Chắc là bây giờ còn ‘dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng’...... một chân đạp hai con thuyền?

Đoan Mộc Ly không giống người như vậy.

Nhưng Tề Mị nhi có thể sẽ lừa gạt nàng, và Thanh Long sẽ không cố ý nói xấu chủ nhân, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quý Ngữ Hàm vạn phần rối rắm.

"Quên đi, ta trực tiếp đi hỏi hắn."

Mặt Thanh Long trong phút chốc tái xanh, "Đừng, Hàm chủ nhân......"


Chuyện này chỉ có mấy người bọn họ biết, nếu là Hàm chủ nhân đi hỏi......

Bọn họ sẽ tự mình đi nhảy hồ, tránh cho bị chết quá thảm.

"Vậy ngươi nói thật đi, trả lời ta một cái vấn đề, ta cũng không đi hỏi hắn."

"Được!" Thanh Long lập tức đáp ứng.

"Hai người bọn họ bây giờ còn lui tới sao? Ta nói là loại tương đối thân mật."

"......" Sắc mặt Thanh Long tái xanh hơn, không thể đổi vấn đề này sao?

Mặt hắn bi tráng mà nhìn hồ nước sau lưng.

Thay vì trả lời vấn đề này...... Còn không bằng nhảy xuống.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Quý Ngữ Hàm cũng biết đáp án.

Nàng do dự một chút, nhìn về phía Ngự Thư Phòng.

"Thanh Long."

"Có thuộc hạ." Thanh Long há miệng run rẩy trả lời.

"Chúng ta ra cung đi dạo một vòng."

"...... Hàm chủ nhân muốn đi chợ dạo một chút sao?" Thanh Long còn ôm một tia hi vọng.

"Đi chợ? Cũng có thể, nhưng mà ta muốn đến chợ những thành thị khác xem một chút." (ờ ý chị là bỏ nhà đi bụi)

"......" Thanh Long ngã xuống đất.

—————

Ngoài cửa một trận thanh âm cổ quái khiến chú ý Đoan Mộc Ly, hắn cất giọng, "Đi vào."

...... Không ai đi vào.

Ngoài cửa tam đại thị vệ tụ thành một đống cũng tranh nhau...... Để cho người khác đi vào.

Đùa gì thế, bọn họ cũng không muốn đi vào chịu chết!

Ngoài cửa tiếng đánh nhau không ngừng, biết là bọn Chu Tước đánh nhau, Đoan Mộc Ly đứng lên, mở cửa.

"Mấy người các ngươi sao vậy?"

"Hắn biết!" Mấy người đồng loạt dừng đánh nhau lại, chỉ hướng người khác.

"Chu Tước." Đoan Mộc Ly thuận miệng chỉ đích danh.

Chu Tước run rẩy cầm thư trong tay giao ra, sau lập tức thu hồi tay, nói rõ nguồn gốc, "Đây là Huyền Vũ cầm về."

"Là Bạch Hổ nói cho thuộc hạ biết có thư!" Huyền Vũ cũng gấp bận rộn thanh minh.

Bạch Hổ nóng nảy, "Là Thanh Long gọi thuộc qua!"

Bi kịch là Thanh Long không có ở đây, cho nên giải thích cũng tạm thời ngưng.

"Xảy ra chuyện gì?" Đoan Mộc Ly bình tĩnh mà xé phong thư ra.

"......" Ba người đồng loạt lui về phía sau từng bước.

Chu Tước mở miệng thanh âm không yên, "Hàm chủ nhân không biết tại sao lại biết chuyện đại tiểu thư."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui