Sau đó là ngày sinh của Hoàng thái hậu, Mai quý phi sinh con, tết Đoan Ngọ......
Tóm lại chỉ cần là ngày lễ ngày tết, hoặc là trong cung có chuyện vui, nhất định thì có một kẻ thù của Dạ Cẩm chết oan uổng.
Năm đó Dạ Cẩm địa vị thấp, người nào có thời điểm tức giận không có chỗ trút cũng muốn đi tìm hắn, có thể nghĩ được hiện tại nhiều người trong cung hoảng sợ.
Không ai trong lòng muốn có lễ tết, thậm chí cũng bắt đầu hy vọng trong cung cũng không có chuyện vui gì, tránh cho người phơi thây chính là mình.
Hết lần này tới lần khác trừ sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, Dạ Cẩm không có nói rõ động cơ ra tay, cho dù tất cả mọi người biết người là hắn giết, cũng không tìm ra chứng cớ.
Chuyện này truyền tới tai hoàng đế Dạ quốc, lão hoàng thượng cảm thấy.....
Đứa con này của ông ta cũng không tệ lắm, giết người không chớp mắt, lúc này mới giống như một nam nhi.
Quý Ngữ Hàm lúc ấy nghe người ta nói đến câu này liền rơi lệ, đây là cha kiểu gì thế này.
Mặc kệ nói thế nào, hoàng thượng đối với Dạ Cẩm đã thay đổi cách nhìn, thừa nhận đứa con trai này, Dạ Cẩm cũng lắc mình một cái, trở thành Cửu hoàng tử.
Năm nay, hoàng thượng rất vui vẻ, còn phong cho hắn làm tướng quân.
Đây chính là toàn bộ tin tức Quý Ngữ Hàm hỏi thăm được.
Nàng cảm giác có chút không ổn.
Loại người có thể nhẫn nhịn trong thời gian dài, lúc bộc phát ra tay cực kỳ tàn nhẫn thật ra rất đáng sợ a......
Trước đây bất kể hắn và Tề Mị nhi có quan hệ như thế nào, trước đây hắn có lòng tin mà nói có thể diệt Tề loan quốc như vậy, nhất định không phải là tùy tiện nói chơi.
Chẳng lẽ đã sớm chuẩn bị chu đáo?
Bởi vì bản thân có võ công, nàng phát hiện có người luôn luôn ở sau lưng theo dõi nàng.
Chắc là người của Dạ Cẩm......
Nếu không trong cung cũng sẽ không có người nào dám theo dõi nàng.
Sợ bại lộ thân phận, không có cách nào trở về tẩm cung, lại sợ đụng phải người khác cùng nàng thỉnh an, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là rẽ đường nhỏ đi tìm Đoan Mộc Hồng.
Nàng bây giờ là giả mạo thân phận Tề Mị nhi, đi tìm vị hôn phu trước của “Mình”, thoạt nhìn chính là quá hợp lý.
Đoan Mộc Hồng ở cung điện không ai canh giữ, cũng giống như trước kia, đại môn đóng chặt.
Mấy lần đều gõ cửa cũng không có ai để ý, Quý Ngữ Hàm định trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Có chút ngoài ý muốn, trong sân trống rỗng, Đoan Mộc Hồng không có đứng ở đàng kia ngẩn người.
Xoay người muốn vào nhà đi tìm, Quý Ngữ Hàm bước chân cứng đờ.
Giống như có thanh âm nữ nhân nói chuyện ?
Ách...... Không phải nói tòa cung điện này luôn luôn không cho người ngoài tới sao?
Quý Ngữ Hàm hối hận không có gõ cửa liền tiến vào.
Rón rén, nàng định rời đi.
"Chi nha" một tiếng, cửa phía sau nàng mở ra, "Ngữ Hàm."
"A, ngươi ở đây." Quý Ngữ Hàm không có biện pháp, đành xoay người lại, cười cùng hắn chào hỏi.
Tầm mắt đối diện với khuôn mặt Đoan Mộc Hồng, Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người.
Chính là vẻ mặt mê người có chút yêu khí, nhưng bây giờ cả người hắn nhiều tia...... hơi thở Mùa xuân ?
Quý Ngữ Hàm lúng túng sờ sờ lỗ mũi, giống như quấy rầy đến chuyện không nên quấy rầy ?
"Khụ, khụ, cái đó, ta đi trước......"
"Đi vào ngồi đi." Đoan Mộc Hồng ngắt lời nàng, khách khí mà gọi.
Đi vào?
Không sợ nàng nhìn thấy vị tiểu thư bên trong sao?
Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngu, còn nữa không chừng nàng suy nghĩ nhiều, có lẽ vị tiểu thư trong nhà chẳng qua là cung nữ hoặc là người nào truyền tin tức cho hắn.
Về phần vẻ mặt hắn...... Cái đó, không nên nghiên cứu kỹ.
Vào gian phòng, không có dấu hiệu có những người khác ở đây, ngay cả trên bàn trà đều chỉ có một chén, giống như là căn bản cũng không có khách nhân từng đến.
Cảnh tượng như vậy trong nháy mắt lại đẩy ngã kết luận trước của nàng.
Cái này...... Xem ra vẫn là có vấn đề a.
Quý Ngữ Hàm không hỏi nhiều, bất quá trong lòng có chút thất vọng.
Nàng còn tưởng rằng hai huynh đệ này đều là nam nhân tốt một lòng một dạ.
Tề tiểu thư bây giờ tung tích còn không rõ, Đoan Mộc Hồng đã cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ...... Ai.
Bất quá như đã nói qua...... Cũng là Tề tiểu thư phản bội Đoan Mộc Hồng trước.
Ai, thôi đi, chuyện tình cảm thật phiền toái, như nàng cùng Đoan Mộc Ly, một đối một, thật là tốt.
Ở trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang cùng Đoan Mộc Hồng nói chuyện phiếm.
Mặc dù phân tâm, nàng vẫn cảm giác được thái độ của Đoan Mộc Hồng hôm nay đối với nàng có chút biến hóa.
Giống như...... Thoạt nhìn rất thân thiết?
Cũng không phải là loại thân thiết mập mờ, mà là giống như đại ca rất đúng em dâu mình, đem nàng thân thiết như người một nhà.
Hắn nhiệt tình như vậy, Quý Ngữ Hàm dĩ nhiên là ngượng ngùng lạnh nhạt đối đãi, bắt đầu cướp đoạt các loại đề tài cùng hắn tán gẫu.
Gần đây mới nhất đề tài tiên thoại chính là Tiểu Trong Suốt trên đầu nàng, hiện tại hai người tự nhiên cũng nói đến chuyện này.
"Nó thật sự đang sống? Sao một chút phản ứng cũng không có?"
Quý Ngữ Hàm có chút buồn cười mà vẫy vẫy đầu, tiểu tử không có phản ứng, cũng không có rớt xuống, "Có thể là đang ngủ rồi."
Trên căn bản, Trong Suốt Đại Gia một ngày trừ ăn ra chính là ngủ, một ít thời gian thanh tĩnh cũng đều dùng để trêu cợt nàng...... Rơi lệ.
Đợi đã, nàng mới vừa hất đầu......
Nâng lên ly trà làm bộ uống trà, ánh mắt của Quý Ngữ Hàm nhìn theo hướng sang màn che kín bưng bên cạnh một cây cột.
Đúng là đôi chân nhỏ có mang giày thêu.
Có chân cũng không kỳ quái, chỉ là vị tiểu thư kia chưa kịp rời đi, trốn phía sau màn che.
Nhưng mấu chốt vấn đề là..... Phía trên giày còn lộ ra mắt cá chân...... Khỏa thân.
Cái này...... mỹ nữ sau màn che không có mặc y phục?
Quý Ngữ Hàm lúng túng vạn phần.
Mặc dù biết bản thân chọn đúng thời điểm không quấy rầy lại tới quấy rầy, cũng không nghĩ đến bọn họ đã tiến hành đến thời điểm này......
Nàng muốn khóc.
Trước đó nàng rõ ràng cũng muốn đi, tại sao Đoan Mộc Hồng phải ra cửa gọi nàng lại, còn mời nàng vào ngồi?
Đoan Mộc Hồng vẫn còn đang nhìn Tiểu Trong Suốt trên đầu nàng, giống như cảm thấy rất có hứng thú, "Ngữ Hàm, có thể đem nó cho ta mượn xem một chút hay không?”
"Có thể, nhưng mà ngươi phải cẩn thận, sau khi nó tỉnh, tính khí thật lớn, hơn nữa không biết lúc nào thì phát tác."
Đưa tay đem Tiểu Trong Suốt mềm mại lấy xuống, Đoan Mộc Hồng ngăn cản nàng, "Để ta."
"Ừ."
Vừa đúng lúc nàng còn sợ mình không nhìn thấy, nắm lấy tiểu gia hỏa kia.
Mi tâm khẽ nhíu một cái bí ẩn, Đoan Mộc Hồng vươn tay.
"Hắc, ngươi cũng không cần để ý như vậy, lúc nó ngủ giống như cảm giác cũng không có gì, tiểu Dật ngày ngày đem nó lấy xuống chơi."
Cười cười, lần này Đoan Mộc Hồng cẩn thận hơn, bắt Tiểu Trong Suốt cẩn thận quan sát.
Thừa dịp hắn đang bận rộn chuyện khác, tầm mắt Quý Ngữ Hàm lại chạy về màn che.
Da nhẵn nhụi, hơn nữa rất trắng, rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, mắt cá chân cũng dài tinh xảo linh lung, người cũng có thể rất đẹp chăng?
Lòng hiếu kỳ nhô ra, nàng có chút tò mò vị tiểu thư kia hình dáng ra sao.....
Bất quá cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, ai, nàng cũng không thể trực tiếp đi vén màn che?
Thật ra thì nàng có chút không hiểu, tại sao Đoan Mộc Hồng phải lén lén lút lút như vậy.
Hắn thích ai, muốn cùng ai ở chung một chỗ, lại không có ai dám chất vấn hắn, thật ra thì cũng không cần lừa gạt.
Đang suy nghĩ, chân nhỏ sau màn che giống như lắc lắc.
Vị tiểu thư kia đứng không vững?
Quý Ngữ Hàm đang muốn tìm cớ rời đi, liền nghe đến một tiếng kêu to duyên dáng, "A ~"
Người sau màn che giống như kiên trì không nổi nhào tới trước, mà nàng té xuống, màn che cũng bị kéo rơi.
Bùm bùm, một trận âm thanh hỗn loạn, màn che dầy nặng bày ra trên mặt đất lộ ra đôi chân trơn bóng như ngọc không gì che đậy, những nơi khác trên thân thể đều ở trong màn che, cũng không thấy rõ dung mạo của nàng ấy.
Ách......
Lúc này Quý Ngữ Hàm muốn giả bộ ngu cũng không được, lúng túng phải không biết nên nói cái gì cho phải.
“Khụ khụ, cái đó…. Ta đi trước nhé.”
Nói xong câu đó, Quý Ngữ Hàm nhấc chân bỏ chạy, xông thẳng ra cửa.
Nhưng mới qua mấy giây, nàng lại mắt nhìn thẳng mà chạy trở lại, chạy thẳng tới hướng Đoan Mộc Hồng.
"Thiếu chút nữa quên mất Tiểu Trong Suốt."
Không biết có phải là tình huống lúng túng hay không, khiến cho nàng sinh ra ảo giác, nàng giống như thấy Đoan Mộc Hồng sững lại khi đang nghe những lời này.
Nhận lại Tiểu Trong Suốt mềm mềm, còn đang ngủ, Quý Ngữ Hàm giải thích một câu.
"Ta sợ tên tiểu tử này sau khi tỉnh lại, sẽ cho là ta bỏ lại nó, nếu ngươi thích nó, chờ nó tỉnh lại, ta cùng nó thương lượng một chút, để cho nó ở chỗ này vài ngày."
Dừng một chút, vị tiểu thư kia còn té, nàng giải thích nhiều như vậy làm gì a.
Lúng túng cười cười, Quý Ngữ Hàm xoay người nhấc chân bỏ chạy.
Chờ nàng đi xa, Đoan Mộc Hồng đỡ người trên đất dậy.
"Nàng cũng thấy đấy, ta thật không có động tâm đối với nàng ấy."
"Hừ, ai biết được, nói không chừng ngươi chính là giả bộ!"
Thanh âm nữ nhân hờn dỗi, mặc dù là đang quở trách người, nhưng nghe giống như đang làm nũng, "Không phải là nhiều người rất thích nàng sao?"
"Nàng a......"
Đoan Mộc Hồng có chút bất đắc dĩ cười cười, "Bọn họ là bọn họ, ta là ta."
Đôi mắt như hoa đào cười rũ xuống, che giấu suy nghĩ.
Chính xác là giả bộ, nhưng mà......
Cứ giả bộ như vậy đi, giả bộ làm không thích, thật không động tâm, nếu không...... Còn có thể như thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...