Quý Ngữ Hàm vội vàng đuổi theo, "Ngươi đừng chạy, ta không biết dùng khinh công!"
Làm thế nào cũng không đuổi kịp bóng lưng sắp biến mất, Quý Ngữ Hàm nổi giận.
"Ngươi chạy nữa ta cũng không ôn hòa nhã nhặn mà chịu ngồi vào nồi đâu !"
"......" Thân hình cao to xa xa vụt qua một cái, suýt nữa từ giữa không trung té xuống.
"...... Quý Ngữ Hàm!"
Đoan Mộc Hồng xông trở lại, nhịn không được mà quát lớn tên nàng.
"Khụ, khụ, phải bình tĩnh, tức giận dễ dàng già cả, có nhiều nếp nhăn ~"
Quý Ngữ Hàm nuốt nước miếng nhìn hắn, "Ngươi nên hảo hảo bảo dưỡng gương mặt này."
"......"
Đoan Mộc Hồng nhìn lò luyện đan phía sau nàng có thể dùng để nấu thức ăn, đột nhiên cảm thấy ăn chay đã lâu, ăn thịt cũng là lựa chọn tốt......
——— ——————
Người chính là không thể ăn tùy tiện......
Cho nên Quý Ngữ Hàm đang trong sơn cốc sống rất tốt, nhưng mà Đoan Mộc Hồng lại không thế nào tốt được.
...... Phải nói là hết sức không tốt, hắn mỗi ngày đều bị tức chết không biết bao nhiêu lần ấm ức trở về.
Một đêm, lúc hai người đã ngủ, Phi Phi trở lại trong cốc, đứng ở bên cạnh là Đoan Mộc Ly.
Võ công của hắn chưa đủ tốt, sợ Đoan Mộc Hồng phát hiện, thời điểm ban ngày vẫn không dám vào cốc.
"Chủ nhân gần đây không giống như trước kia." Phi Phi mở miệng.
" Vì sao ngươi gọi hắn là chủ nhân?"
"...... Đánh cuộc thua."
Phi Phi một bụng oán khí, hai huynh đệ này cũng không có một ai là trung hậu đàng hoàng !
Đoan Mộc Ly cười một tiếng, "Ngươi muốn nói gì?"
"Tính tình của hắn không cần ta nói ngươi cũng biết, ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, để cho hắn mở miệng nói so với lên trời còn khó khăn hơn, cho dù muốn hắn liếc người ta một cái cũng không dễ dàng."
Phi Phi vừa nói nhìn về phía gian phòng của Đoan Mộc Hồng
"Hắn mấy ngày nay cùng Cục than nhỏ nói đã quá nhiều, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy hắn có thể tiếp nhận có người ở bên cạnh hắn nhanh như vậy."
Chuyện này rất khác thường.
Đoan Mộc Ly cười, "Quả Quả vốn là có lực tương tác, ta còn chưa nhìn thấy người nào có thể ghét nàng."
Lời này cũng không phải tán thành, nhưng đây không phải là vấn đề chính.
Hắn có chút phát hỏa, hạ thấp giọng, "Ngươi biết rõ ta nói gì mà! Phản ứng của ngươi như thế là sao? Nếu hoàng huynh ngươi thích cục than nhỏ, ngươi còn muốn chắp tay đem nàng đưa ra ?"
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể, "Chuyện năm đó ngươi vẫn cảm thấy đối với hắn ta có chút áy náy, hắn ta đã mất đi Tề Mị nhi, nếu lần này hắn ta thích cục than nhỏ, ngươi sẽ đem nàng đưa ra?"
Phi Phi oán giận mà nói một chuỗi dài như vậy, Đoan Mộc Ly chỉ đáp lại bằng một câu nhẹ nhàng.
"Ngươi nghĩ quá nhiều."
"......"
Đoan Mộc Ly nói xong cũng định đi, Phi Phi đang muốn đuổi theo, lại phát hiện lòng bàn chân không biết bị thứ gì dính lại, không thể động đậy.
"Trời ơi, thứ gì nữa vậy?"
"Nhựa cây của Đoạn Quỳ Thảo."
Đoan Mộc Ly cười lắc lắc nửa đoạn quỳ thảo trong tay, "Ngươi bị dính."
"......"
Phi Phi giận đến mức giương nanh múa vuốt, " Có phải ngươi chỉnh người nghiện rồi không!"
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười một tiếng, "Không sai."
"......"
"Ở chỗ này coi chừng, ta đi một chuyến."
Nhường sao?
Nợ hoàng huynh, hắn có thể dùng phương thức khác để đền bù, về phần Quả Quả...... Chỉ có thể là của một mình hắn, hoàng huynh nói gì cũng sẽ không nhường.
Phi Phi nhìn bóng lưng Đoan Mộc Ly nhàn nhã xuất cốc, nổi giận mà tiếp tục dùng gót chân chiến đấu hăng hái với chất lỏng của Đoạn Quỳ thảo.
Ngoài cốc, Mặc Kỳ Thụy thần sắc lạnh như băng mà tựa vào trên cây khô, từ xa xa nhìn sang chính là một tòa tượng đá.
...... Nhìn gần là tượng đá ngồi rất đẹp.
"Trừ Tiên Hạc quả, còn có biện pháp gì khác làm cho Tề Mị nhi tỉnh lại không?" Đoan Mộc Ly trực tiếp hỏi hắn.
Mặc Kỳ Thụy cũng không nói nhiều, "Có lẽ có, ta cần nhìn tình huống của Tề Mị nhi."
Đoan Mộc Ly đưa mắt hướng về trong cốc, "Hàn ngọc băng không thể thấy ánh nắng, để bảo vệ, phải đặt ở mật thất trong lòng đất."
"Ngươi không tìm được?" Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt hỏi.
Hắn dĩ nhiên là không rảnh rỗi mà giúp Đoan Mộc Ly chăm sóc huynh đệ hắn ta, nhưng nếu quả thật cứu sống Tề Mị nhi, thì đồng nghĩa với việc khiến cho Quý Ngữ Hàm ít phiền toái, cho nên hắn hiện tại mới có thể cùng Đoan Mộc Ly nói nhiều như thế.
Đối với Vương gia khối băng ít nói mà nói, hỏi đáp bình thường là rất quý rồi......
"Không tìm được, cửa vào mật thất ở trong phòng hoàng huynh."
"Ngươi không yên lòng rời khỏi nàng?" Lạnh buốt.
"Đúng vậy." Giọng nói tràn đầy ấm áp hoàn thuận vui vẻ.
Hai nam nhân nhiệt độ chênh lệch cực lớn nhìn nhau một phen......
"Ngươi cùng Phi Phi giúp ta bảo vệ an toàn cho Quả Quả."
“Ta cùng Phi Phi đi vào."
Hai người đồng thời mở miệng.
Sau đó Mặc Kỳ Thụy mặt lạnh, "Ta đi cùng Phi Phi, võ công hai chúng ta không cao như ngươi, ngươi trông chừng nàng, chúng ta xông vào thử một chút."
Vì Quý Ngữ Hàm, tình địch liền tạm thời bắt tay hợp tác.
Chỉ là kết quả hợp tác thật sự là không thể nào tốt đẹp......
Ngày thứ hai, Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy thừa dịp Đoan Mộc Hồng rời phòng, cùng nhau xông vào, cũng rốt cuộc không thể ra ngoài.
Ở một góc thạch thất dưới đất, Phi Phi bực tức rất lớn, "Mới vừa rồi nên nghe ta, đi bên trái!"
Mặc Kỳ Thụy không có phản ứng.
"...... Điên rồi, bị nhốt thì bị nhốt, còn phải bị nhốt chung với khối băng như ngươi, ngay cả giải buồn cũng không có!"
...... Tiếp tục không có phản ứng.
Buồn bực cũng không có cách nào, ai, chờ cứu viện đi.
Hai người bọn họ không có nguy hiểm gì, hai người trên mặt đất cũng nóng nảy, không biết phía dưới xảy ra tình huống gì.
Trực tiếp yêu cầu đi nhìn Tề Mị nhi, bây giờ không tìm thấy liền trực tiếp động thủ sao?
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Thương lượng đối sách, Quý Ngữ Hàm đi tìm Đoan Mộc Hồng.
Phía tây sơn cốc, Đoan Mộc Hồng đang chắp tay đứng ở bên thác nước.
Tóc dài như tơ lụa đen bóng đổ xuống trên vai, đôi mắt tràn đầy ánh sáng mị hoặc khẽ khép, thác nước bay lên bọt nước văng khắp nơi ở bên cạnh hắn, Quý Ngữ Hàm nhìn không khỏi rung động......
Không có mang máy chụp hình a!
...... =.=
Lau nước miếng, nàng chạy tới, "Làm sao vậy?"
"......"
Đoan Mộc Hồng hiện tại vừa nhìn thấy nàng thì có cảm giác gân xanh trực tiếp nhảy vọt, "Ngươi lại muốn làm sao?"
Mặc dù giọng nói hung ác, nhưng hắn cũng không có trực tiếp đem người đuổi đi.
Giống như...... Đã quen có nàng ở bên cạnh để nhẫn nhịn.
Đoan Mộc Hồng nhìn nàng chằm chằm, mặt lạnh trầm xuống từng chút từng chút.
Hắn mới vừa ý thức được, mình gần đây quá khác thường, cũng quá dễ dàng tha thứ cho nữ nhân trước mắt này.
Ách......
Hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để thưởng thức mĩ nam, Phi Phi cùng khối băng còn chờ nàng đi cứu.
Quý Ngữ Hàm có chút hơi khẩn trương.
Sao nhìn nàng như vậy?
Nàng mới mở miệng nói một câu nói, ngay cả mục đích cũng chưa nói, không thể lộ tẩy nhan h như vậy chứ?
"Đi theo ta." Đoan Mộc Hồng rốt cục lạnh lùng lên tiếng.
“Đi đâu?"
Thanh âm Đoan Mộc Hồng rất lạnh, "Đến gặp Mị nhi."
Sửng sốt một chút, Quý Ngữ Hàm lệ nóng đoanh tròng.
Mĩ nam này rất hiểu ý người mà, nàng còn chưa mở miệng nói mục đích, hắn đã chủ động nói lên yêu cầu này.
Về phần dụng ý của hắn......
Tạm thời không suy tính, đem bọn Phi Phi cứu ra trước rồi hãy nói.
Giống như bọn người Đoan Mộc Ly đoán, Tề Mị nhi hiện tại ở một tòa thạch thất trong lòng đất, mà cửa thạch thất đang ở trong phòng Đoan Mộc Hồng.
Vào gian phòng, Quý Ngữ Hàm nhìn thấy đầu tiên chính là một bức vẽ tỉ mỉ, người được vẽ cùng nàng có chút tương tự, chính là Tề Mị nhi lần trước nhìn ở trên ảnh thêu.
Đẩy ra bức họa bên cạnh, lộ ra cửa thạch thất ở phía sau, Đoan Mộc Hồng nhìn cũng như không nhìn Quý Ngữ Hàm, trực tiếp đi vào.
Sơn cốc này luôn luôn không có người ngoài xông vào, Đoan Mộc Hồng cũng không có phòng bị, sau khi đi vào cũng không có đóng cửa.
Chờ tiếng bước chân bọn họ hơi đi xa một chút, Đoan Mộc Ly luôn luôn ẩn ở chỗ tối đi theo cũng lắc mình đi vào.
Không giống như Quý Ngữ Hàm nghĩ, từ cửa đi vào, trước mắt là một hành lang dài đen như mực, hai bên không có phòng, cũng không có cơ quan.
Nhìn phản ứng của Đoan Mộc Hồng, cũng không giống như đã bắt được bọn Phi Phi, vậy bọn họ chạy đi đâu rồi?
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Đi ở phía trước, Đoan Mộc Hồng đột nhiên xoay người hỏi nàng.
"......" Đây là có mắt ở sau lưng sao?
Quý Ngữ Hàm lúng túng, khụ, khụ hai tiếng, "Ta cảm thấy nơi này rất tối, có chút sợ."
Những lời này ngược lại nửa thật nửa giả.
Nếu không phải biết Đoan Mộc Ly đang đi theo ở phía sau, nơi tối như vậy, nàng thật sự rất sợ.
Hu hu...... Nàng sợ ma.
Ánh sáng quá kém, cũng không thấy rõ vẻ mặt Đoan Mộc Hồng, nhưng hắn xoay người, sau đó bước chân chậm lại.
Chậm đến mức Quý Ngữ Hàm đi với tốc độ đi bình thường, cũng không tốn mấy bước liền đi tới bên cạnh hắn.
Hành lang dài không rộng, hai người đi song song có vẻ có chút chật chội.
Quý Ngữ Hàm không biết tại sao hắn lại đi chậm như vậy, dứt khoát dừng bước lại, muốn cho hắn đi trước.
Trong bóng tối đột nhiên có bàn tay nắm lấy cánh tay của nàng, "Đi."
"......" Hả?
Cánh tay kia bắt được nàng sau đó không buông ra, Quý Ngữ Hàm kinh ngạc một lần nữa.
Là nàng suy nghĩ quá nhiều chăng......
Nghĩ thì nghĩ như thế, Quý Ngữ Hàm vẫn đem cánh tay rút về phía sau một cái, muốn tránh tay của hắn.
Dừng bước, Đoan Mộc Hồng nhìn nàng.
"Khụ, khụ, sao không đi? Nơi này rất tối."
Đoan Mộc Hồng mặt lạnh thật lâu đột nhiên cười, "Hình như cuối cùng ngươi cũng sợ ta."
"......" Đúng vậy, mồ hôi tuôn như suối a.
Quý Ngữ Hàm cảm giác có chút không ổn, cũng không biết yêu nghiệt hoàng huynh trước mắt muốn nói gì, nếu như lúc này mà Đoan Mộc Ly lao ra đánh nhau với hắn......
Hai huynh đệ đại khái vĩnh viễn cũng chưa có cơ hội hòa thuận?
Nghĩ tới đây, Quý Ngữ Hàm bắt đầu hướng chỗ tối phía sau lưng điên cuồng xua tay, ý muốn bảo Đoan Mộc Ly không nên kích động.
"Ngươi đang làm gì?"
"Khụ, khụ, cái đó, hoạt động đầu dây thần kinh......"
"......"
Quý Ngữ Hàm nghiêm trang, hết sức nghiêm túc theo sát hắn nghiên cứu thảo luận vấn đề dưỡng sinh.
"Ngươi nghe không hiểu sao? Đây là một từ hiện đại, tóm lại chính là thường xua tay như vậy, có ích cho sức khỏe."
"......" Cảm giác gân xanh trên trán trực tiếp nhảy lại trở lại,
"Quý Ngữ Hàm!"
"...... Có mặt?"
Sao có cảm giác như điểm danh......
"Đừng ở chỗ này mà đông kéo tây kéo !"
"......" Nàng không phải muốn nói sang chuyện khác sao......
Chẳng qua xem ra không quá thành công.
Đoan Mộc Hồng chống một cánh tay trên thạch bích bên cạnh nàng, cúi đầu, "Ngươi cho rằng ta muốn nói gì?"
Tư thế quá mập mờ a......
Quý Ngữ Hàm rất khẩn trương, cứ tiếp tục như vậy không phải sẽ lập tức phải trình diễn một cuộc đại chiến huynh đệ đánh nhau sao?
Nàng dán chặc thân thể vào thạch bích ở sau lưng, muốn cách xa Đoan Mộc Hồng một chút.
"Khụ, khụ, ta cũng không biết. Bất quá ta cảm thấy chỗ này không thích hợp nói chuyện phiếm, không bằng chúng ta đi ra ngoài trước đi."
"Ngươi sợ ở chung với ta?"
Thanh âm của Đoan Mộc Hồng chậm chạp ưu nhã, ở nơi ánh sáng mờ ảo này nghe làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.
Quý Ngữ Hàm hiện tại cố nhớ lại những hình ảnh đã nhìn thấy trước đây trong đầu, bất quá tất cả đều là hình ảnh bạo lực......
"Khụ, khụ...... Ta ghét nhất nam nhân không chung thủy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...