Mắt thấy bi kịch của Phi Phi, Mặc Kỳ Thụy cảm thấy...... Hắn cũng nên đem thủ hạ gọi tới trợ giúp thôi.
Mặc dù lần này Trương đại hiệp thúc giục, đã lấy trêu cợt cho qua chuyện, nhưng cũng không thể mỗi lần đều nháo như vậy.
Cho nên......
Đoan Mộc Ly bình tĩnh mở miệng, "Không Không, ngươi đi tìm Trương đại hiệp, thêu dệt kế hoạch hành thích sao cho có thể tin được, và nói Quả Quả đang chuẩn bị."
"...... Tại sao là ta?"
Thanh Long vỗ vỗ vai hắn, "Bởi vì ngươi đánh không lại chúng ta."
"......"
Không Không nổi giận, "Quân tử động khẩu không động thủ ~"
"Ngươi có thể nói thắng chủ nhân của chúng ta sao?" Tứ đại thị vệ cùng nhau hỏi ngược lại.
Không Không liếc nhìn Đoan Mộc Ly bình tĩnh, không có khí thế, "Ta đi bịa kế hoạch......"
——— ————
Có Minh Chủ tiền nhậm là Không Không lập kế hoạch, Trương đại hiệp tin tưởng bọn họ mỗi ngày tiến tiến xuất xuất đều là đang vội vàng thảo luận kế hoạch ám sát, cũng không dám tới quấy rầy nữa.
Trong lúc Quý Ngữ Hàm đang tràn đầy hy vọng, Đoan Mộc Hồng rốt cục lại xuất hiện, khụ, khụ.
Chính là đang ở rừng cây, mọi người vẫn đang đi tìm Tiên Hạc quả, Quý Ngữ Hàm thì đọc sách dưới tàng cây.
Sau đó mĩ nam yêu nghiệt lại đột nhiên xuất hiện......
Thật ra thì Đoan Mộc Hồng đã do dự rất lâu.
Mỗi lần hắn thực hiện kế hoạch đem người bắt trở về, ngay lúc đó nhất định lại sẽ có dự cảm xui xẻo cho bản thân, cho nên chậm chạp không có ra tay.
Bất quá hiện tại hắn đang cần Tiên Hạc quả gấp, duy nhất tìm được chính là quả đã bị Quý Ngữ Hàm ăn.
Cho nên sau khi liên tục do dự, hắn vẫn là xuất hiện, dự tính bắt người.
Lần này hắn trước tiên ở chỗ tối quan sát địa hình, xác định nơi này không có hố, không có động, không có bẫy rập, mới nhảy ra, điểm huyệt đạo Quý Ngữ Hàm sau đó trực tiếp đem người bắt đi.
Ách......
Bay ở giữa không trung, Quý Ngữ Hàm xúc động, nàng hiện tại quả nhiên rất mạnh mẽ a.
Đoan Mộc Hồng rõ ràng điểm huyệt đạo của nàng, nhưng nàng vẫn có thể tự do mà di chuyển tay để ra dấu.
Chuyển mắt nhìn xung quanh, nàng thấy được trong rừng bay lên một luồng khói xanh.
Đó là tín hiệu nàng cùng Đoan Mộc Ly thống nhất, điều này nói rõ hắn đã biết nàng bị bắt đi, đã đuổi theo tới đây.
Yên tâm, Quý Ngữ Hàm bắt đầu yên lòng thưởng thức mĩ nam.
Khoảng cách gần, nhìn càng thêm yêu nghiệt a......"Ực"......
Khụ, khụ, bình tĩnh, nàng còn phải vừa nhìn vừa nắm chặt thời gian làm thuyết khách.
Ho khan một tiếng......" Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện.
"......" Đoan Mộc Hồng đang mang theo nàng hướng nơi xa mà chạy, đột nhiên dừng bước, khiếp sợ nhìn nàng.
Ách......
Quý Ngữ Hàm bị nhìn như thế, rất vô tội.
Sao vậy?
Nhìn ánh mắt hắn, sao giống như nàng không phải mới vừa nói tiếng người?
Hu hu.
"Ngươi có thể nói chuyện?"
"......" 囧.
Quý Ngữ Hàm hết sức khó xử, "Cái đó, ta vốn không phải câm, ngươi không phải nhớ lầm người chứ?"
Chẳng lẽ vị yêu nghiệt mĩ nam này hôm nay không phải tới bắt nàng sao? Lạ thế.
Gân xanh trên trán Đoan Mộc Hồng nhảy nhảy, lần nữa hoài nghi quyết định bản thân lần này tới bắt người có chính xác hay không?
"Ta đã điểm á huyệt của ngươi (huyệt câm)! Sao ngươi còn có thể nói chuyện?"
"...... Ta còn tưởng rằng ngươi điểm chính là huyệt đạo để ta không thể hoạt động chứ."
Quý Ngữ Hàm giơ tay lên, gãi gãi chỗ ngứa một chút sau đó thả trở về.
Ai, nàng bị lộ......
Nhìn thấy tay nàng tự do hoạt động, vẻ mặt Đoan Mộc Hồng có chút vặn vẹo.
"Hai huyệt đạo ta cũng điểm, chẳng qua là nhanh tay, ngươi cho rằng chỉ điểm một!"
"......" Khụ, khụ, kế hoạch mai phục bên cạnh quân địch không quá thành công, xuất sư bất lợi.
Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Cái này...... Ta cảm thấy đừng nên tranh cãi về vấn đề này, chúng ta nói chuyện khác đi."
"......" Tốn hơi thừa lời.
Nữ nhân này cho là hắn bắt người về để tâm sự, tán gẫu sao?
Cho nên một chút đều không sợ, còn có thể cười được!
Đoan Mộc Hồng hé ra khuôn mặt yêu nghiệt, "Ngươi cho rằng ta bắt ngươi trở lại làm gì?"
"...... Ngươi không ăn ta?"
"...... Ta muốn cứu Mị nhi!"
" Cứu?"
Quý Ngữ Hàm ngẩn cả người, "Tề tiểu thư không phải đã...... Ngươi có thể cải tử hồi sanh?"
"Mị nhi không có chết."
Bởi vì nghĩ đến chuyện năm đó, Đoan Mộc Hồng mặt càng âm trầm, "Nàng chẳng qua là vẫn ngủ, ta không có năng lực làm cho nàng tỉnh lại mà thôi."
"......" Quý Ngữ Hàm kinh ngạc đến ngây người mà nháy mắt mấy cái.
Nếu như không phải Đoan Mộc Hồng không cách nào tiếp nhận chuyện thanh mai trúc mã mà hắn thương yêu đã thật sự qua đời, thì lời hắn nói có thể là trạng thái người thực vật?
Chuyện này cũng rất có thể, mọi người năm đó không phải cũng cho là Đoan Mộc Hồng cũng đã chết sao?
Nhưng hắn bây giờ còn rất yêu nghiệt như vậy.
Đoan Mộc Hồng mặt âm trầm, "Ta cần Tiên Hạc quả chế thuốc."
"...... Nga, thì ra là ngươi muốn đem ta ném vào lò luyện đan."
Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm như mới vừa chợt hiểu ra, làm cho cả khuôn mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng cũng co lại.
Nữ nhân này rốt cuộc nghe không hiểu tiếng người!
Cũng sắp bị ném vào lò luyện đan, còn một bộ dáng"Thì ra là như vậy a" !
Quý Ngữ Hàm không có chú ý sự khác thường của hắn, hảo tâm đề nghị, " Y thuật của Mặc Kỳ Thụy cũng rất tốt, hơn nữa hắn biết rất nhiều thứ kỳ quái, ngươi có muốn cùng hắn nghiên cứu một chút hay không?"
"......"
"Ngươi......"
"Câm miệng!" Đoan Mộc Hồng nghiêm mặt quát nàng.
"Nhưng......" Quý Ngữ Hàm định đưa tay ngăn cản hắn.
Quay đầu tránh tay Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Hồng lập tức mạnh mẽ mà… đụng mạnh vào một thân cây...... =))
"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi phía trước có cây......"
Quý Ngữ Hàm rất vô tội nhìn Đoan Mộc Hồng ngã xuống đất.
Sao mỗi lần hảo tâm muốn nhắc nhở người ta, cũng bị người ta quát bảo câm miệng là sao vậy kìa?
Bởi vì Quý Ngữ Hàm biểu hiện quái dị, Đoan Mộc Hồng giận đến mức chỉ lo tranh cãi kịch liệt, hoàn toàn không có chú ý đường, hơn nữa tốc độ tiến về phía trước cực nhanh, nên va chạm này......
Cho dù hắn phản ứng nhanh hơn nữa, cũng là đụng rất mạnh.
Trên trán xuất hiện rất nhiều khối hồng hồng tím tím, trước mắt rất nhiều ngôi sao bay quanh, trong lòng rất nhiều hỏa khí có thể nổ tung như núi lửa hủy diệt thiên địa, Đoan Mộc Hồng loạng choạng đứng lên.
"Ta thật sự nên đem ngươi để lại bên cạnh Đoan Mộc Ly mà!" Hắn cắn răng nghiến lợi mà nói.
"...... Là bản thân ngươi không nhìn đường."
Hu hu, không phải là bị nàng làm xui xẻo, nàng rõ ràng là tượng trưng cho may mắn!
Ở dưới tầm mắt sắp ăn thịt người của Đoan Mộc Hồng, Quý Ngữ Hàm lựa chọn trầm mặc.
Hay là trước thưởng thức mĩ nam đi......"Ực".
Bởi vì sợ Đoan Mộc Ly đuổi theo, Đoan Mộc Hồng nắm Quý Ngữ Hàm lên, tiếp tục chạy về hướng đã định.
Trong rừng cây bên kia.
Đoan Mộc Ly phát hiện Quả Quả đã bị hoàng huynh hắn mang đi nên lập tức gọi thủ hạ tới, phân phó bọn họ lưu lại tiếp tục tìm kiếm Tiên Hạc quả, còn mình nhanh chóng đuổi theo.
Biết đã xảy ra chuyện, Mặc Kỳ Thụy nhíu mi lại, sau đó không nói một lời liền đuổi theo.
"Thụy Vương gia, ngài...... Ngài không cần Tiên Hạc quả?" Thanh Long gọi hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...