Bởi vì Oa Nhi rất ngoan, hai ngày nay căn bản không bước ra, tiên đế cũng vừa nhìn thấy nàng.
Hắn thực ngạc nhiên, "Không phải tiểu gia hỏa này muốn canh giữ bên trong thạch thất, không chịu ra sao?"
Đúng vậy...
Mọi người cũng vừa nhớ đến điểm này, "Oa Nhi, sao ngươi lại đi ra ?"
"Rõ ràng là cứng rắn muốn ta đi ra nha."
Mọi người thương tâm, "Ngươi chỉ nghe lời Tiểu Trong Suốt, chúng ta nói thế nào ngươi cũng không nghe."
Oa Nhi thực vô tội nhìn bọn họ, "Nhưng rõ ràng nói chúng ta nên nghe Tiểu Tiểu nha."
"... Ai là Tiểu Tiểu?"
Còn nhỏ hơn bọn hắn ... Tiểu đậu đỏ hay là Tiểu đậu xanh?
"Chính là nàng nha."
Oa Nhi cố sức nâng đầu nhỏ lên, nhìn người cao hơn nàng nhiều lắm ... Quý Ngữ Hàm.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Ta là Tiểu Tiểu?" Ô...
"Rõ ràng là nói vậy nha."
Oa Nhi thực thành thực thuật lại, "Hắn nói ngươi thực ngu ngốc, đã quên trước kia mình tên là gì, còn nói sau khi hắn tỉnh ngủ nhất định sẽ khinh bỉ ngươi nha."
"..." Quý Ngữ Hàm che mặt khóc ròng.
Mọi người còn lại đều nghe ra điểm không thích hợp, "Trước kia Tiểu Trong Suốt biết nàng?"
"Đúng nha, rõ ràng hắn nói nhớ tới đến chuyện trước kia, nhưng mà hắn không có tinh thần để nói, liền lại đang ngủ nha."
"... Trước kia đã biết Tiểu Tiểu?"
Tiên đế không thể nào tin, "Nhưng tại sao ta lại không biết hai tiểu tử này?"
Trước kia ở tiên giới mọi người kêu Quý Ngữ Hàm là Tiểu Tiểu, cái tên Tiểu Tiểu này thật ra cùng Tiểu Tiểu mới được nhắc tới có liên quan.
Oa Nhi vô tội nhìn hắn, "Ta không biết nha, cái gì ta cũng không nhớ rõ."
Những người liếc nhìn nhau vài lần, đều xúm lại kích động tiên đế.
"Bạn hữu, chúng ta gần đây đều động kinh, thiếu chút nữa quên mất chính sự, kỳ thật chúng ta tới tìm ngươi là vì khối đá cầu nguyện kia lại khôi phục bình thường."
"Đúng, hơn nữa nguyên nhân là vì hai tiểu tử này."
"Có muốn biết đây là nguyên nhân gì hay không?"
"Rất đơn giản, gọi Tiểu Trong Suốt dậy! Huynh đệ, tận tình đánh thức hắn đi!"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tiên đế chưa chính mắt nhìn thấy Tiểu Trong Suốt sau khi bị "Rầm rộ" đánh thức, cho nên không có phòng bị gì nâng tiểu tử nằm úp sấp trên đầu Quý Ngữ Hàm lên.
Tính cảnh giác của Tiểu Trong Suốt kỳ thật rất cao, bình thường mọi người đem hắn dời đến dời đi hắn không phản ứng, là vì mọi người đều là người quen...
Hôm nay cảm giác được có người xa lạ bắt lấy hắn, trong nháy mắt tiểu tử kia liền mở mắt ra.
"Ngươi biết ta?" Tiên đế còn chưa ý thức được mình sắp bi kịch, trực tiếp hỏi hắn.
Tiểu Trong Suốt tức giận nhìn hắn, "Không phải là tiên đế sao!"
"..."
Mọi người nhìn nhìn tiểu thư mặc áo choàng đột nhiên vươn cánh tay không mang bao tay ra, lại nhìn nhìn tiên đế, bắt đầu bi ai ...
Tình huống rõ ràng là sắp diễn ra một màn bạo lực huyết tinh, mọi người đều là người yêu chuộng hòa bình, gặp loại tình huống này, kia tất nhiên là muốn... Lui về phía sau.
Đương nhiên cũng không thể lui quá xa, bằng không làm sao có thể vây xem?
Thấy tiểu thư mặc áo choàng muốn đến gần, Tiểu Trong Suốt rất có dáng vẻ nâng một bàn tay lên, "Chậm đã."
"Vì sao?"
"Ta muốn đánh hắn trước."
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh, "Có thể, nhưng không cần trực tiếp đánh chết hắn."
"Được."
Tiểu tử kia nhìn lên nhìn xuống tiểu thư mặc áo choàng, sau đó vươn một mảnh nhánh cây, thực nghiêm túc nói, "Tiểu Trong Suốt."
Tiểu thư mặc áo choàng cũng bình tĩnh vươn một bàn tay, "Không tên."
Sau đó hai người liền học theo nguyên thủ quốc gia bắt tay khi gặp nhau...
"..."
Mọi người run run vịn lấy vách tường, lập tức đoạt lấy đồ ăn vặt của Quý Ngữ Hàm nhét vào miệng.
Tiên đế cũng co rút.
Nhưng mà vị trí hắn đứng không tốt, rời xa đại đội, không thể đúng lúc lấy chút đồ ăn vặt bồi bổ.
Vì thế hắn liền động kinh...
Không Không nuốt điểm tâm xuống, giọng nói kịch liệt đau thương tổng kết, "Đây là kết cục của thoát ly quần chúng nhân dân đó..."
"..."
Tiểu Trong Suốt nhíu mày nhìn tiên đế đo sàn, "Chờ lần sau ta tỉnh lại lại đánh hắn, trước lúc đó, ngươi để hắn bảo trì hơi sức trước."
"Cũng được."
Một mảnh nhánh cây lại duỗi ra, Tiểu Trong Suốt nghiêm túc nói, "Chờ mong lần sau hợp tác."
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh cầm nhánh chồi nhỏ kia, "Chúc ngươi ngủ sảng khoái."
"..."
Mọi người lập tức đoạt lấy bao đồ ăn vặt mà Quý Ngữ Hàm vừa muốn thu hồi, tiếp tục bồi bổ.
Quý Ngữ Hàm run run rơi lệ, "Sau khi Tiểu Trong Suốt khôi phục trí nhớ liền sẽ nói như vậy?"
Ô, hiện tại nàng dạy dỗ lại tiểu tử kia còn kịp hay không...
Mọi người đồng tình nhìn nàng, sau đó lui về phía sau từng bước, "Đến lúc đó chúng ta cũng đứng tách ra!"
Đoan Mộc Ly cười ôn hòa, "Người của tổ chức tà giáo sẽ đi ra."
"..."
Mọi người quyết đoán nhảy tới, đứng bên cạnh Đoan Mộc Ly, "Nhưng Mao chủ tịch nói, đoàn kết chặt chẽ với trung ương đảng quan trọng hơn!"
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Những lời này không phải Mao chủ tịch nói ..."
Mọi người cào tường, "Những tri thức này đều do học tập ..."
"..."
Mọi người động kinh một chút, mà tiên đế bi kịch... động kinh mạnh nhất.
Tiểu thư mặc áo choàng quơ qua quơ lại cánh tay không đeo bao tay ngay trước mắt hắn, lúc này trong lòng tiên đế đang nhảy vũ khúc động kinh, đã sắp không chịu được...
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh, "Ta đã đồng ý với Tiểu Trong Suốt, hiện tại sẽ không sờ chết ngươi."
Đáp án này thật sự khiến hắn vui vẻ không thôi, tiên đế lấy nước mắt rửa mặt...
Cái người của tổ chức tà giáo thần bí kia quả thật đi ra.
Nhưng mà là ở nơi ngoài năm trăm mét, một đội người lòng vòng vài vòng, giống như cảm thấy bọn họ không có gì khả nghi, liền lại đi trở về.
Tiểu thư mặc áo choàng nhìn bọn họ, "Đến tột cùng các ngươi là loại người nào, vì sao lại ở cùng ác ôn?"
Mọi người đồng tình nhìn "Ác ôn", thực chân thành nói, "Chúng ta thích luyện tập đánh hội đồng, hắn chính là người bị đánh."
Tiểu thư mặc áo choàng không thực tin tưởng đáp án này, nhưng mà theo hiểu biết mấy ngày nay, nàng cũng biết mọi người không phải là người xấu, nhất thời có chút do dự.
Quý Ngữ Hàm khuyên nàng, "Chúng ta thật sự là người tốt, tiên đế cũng không phải kẻ ác ôn, chờ khi vào bên trong tà giáo, ngươi sẽ biết việc này căn bản không quan hệ với hắn."
"Đúng đúng."
Những người khác cũng phụ họa, "Ngươi không thể bị biểu tượng động kinh của chúng ta che mờ hai mắt, phải tinh tế phát hiện nội tâm chúng ta hồn nhiên lương thiện!"
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Ngươi xem, mọi người đều động kinh thành như vậy ... Căn bản không có tâm tư đi làm người xấu."
Tiểu thư mặc áo choàng đồng tình nhìn nàng.
Quả thật, động kinh như vậy, một ngày trôi qua rất nhanh, cũng không có thời gian đi hại người.
Bởi vì mọi người đều có biểu hiện động kinh, nàng có chút tin tưởng lời Quý Ngữ Hàm nói, "Các ngươi còn muốn đi vào?"
Bởi vì đã biết thân phận của tiên đế, tiểu thư mặc áo choàng không cần vội vàng trở về tà giáo.
"Bắt đầu từ nơi này, đều là thế lực thuộc phạm vi tà giáo, lúc ấy chính là ở ngoài năm trăm mét, ta đi ba ngày mới ra được."
Đoan Mộc Ly cười ôn hòa, "Cơ quan rất nhiều?"
"Đúng, hơn nữa bụi cây cũng đều có độc, bất quá ta không sợ."
"..."
Mọi người ngẫm lại khối gỗ bị nàng nhất sờ có thể thiêu ra cái lỗ...
Trước mắt bụi cây lợi hại như vậy?
Một đám người nháy mắt cảm thấy cơ hội đã tới, vui sướng mà chuẩn bị "Khởi công".
"Tiểu thư mặc áo choàng, ngươi cũng quá coi thường người, có Đoan Mộc Ly ở đây, qua mấy lùm cây có gì là khó?"
"Đúng vậy, hắn không cần đến thời gian một ngày là có thể khiến chúng ta không mất một sợi lông mà qua được!"
Phi Phi lại còn rất sâu lắng nhìn Đoan Mộc Ly, "Tuy rằng ta vẫn xem ngươi không vừa mắt, nhưng hôm nay ta vẫn muốn nói câu nói có lương tâm —— bọn họ đang khiêu khích!"
Phi Phi nói xong liền kích động, "Bọn họ cũng dám khiêu khích đến trên đầu ngươi, ngươi nói chuyện này ngươi có thể chịu sao? Tuyệt đối không thể! Ra tay đi! Khiến bọn họ biết được lợi hại của ngươi!"
Đối mặt với mọi người kẻ xướng người hoạ lừa gạt như vậy, Đoan Mộc Ly vô cùng ôn hòa cười cười, "Nửa canh giờ là đủ rồi."
"..." Khoác lác!
Trong lòng mọi người hung hăng phỉ nhổ hắn, lại còn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường.
Đoan Mộc Ly cười nhìn Phi Phi ở gần mình nhất, "Vừa rồi Tiểu thư mặc áo choàng đã sờ soạng ngươi một chút."
"Cái gì —— "
Phi Phi giật mình quát to một tiếng, chỉ e chính mình sẽ biến thành một cái rổ.
Bọn họ vốn đứng trong phạm vi thế lực của tà giáo, không lên tiếng thì thực tốt, kêu to như vậy, hơn năm trăm mét roẹt một tiếng đồng loạt xuất hiện hàng loạt người mặc áo đen.
Những người khác đồng tình vỗ vỗ Phi Phi, "Chúc mừng ngươi, bị hắn chọn làm loa."
"..."
Trước kia luôn bi kịch - Không Không an ủi hắn, "Bị lừa cho đen mặt như vậy, ít nhất điều này cho thấy giọng của ngươi có vẻ to rõ."
"... Cút!"
Những người khác gật đầu, "Ừ, đúng là to rõ ~ "
Người áo đen ở đối diện hung ác mắng một câu, "Muốn chết thì nhanh lăn lại đây!"
Mọi người nhìn về phía Phi Phi, "Người này cũng dám so ai lớn giọng hơn với ngươi? Hô lại đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...