Tiên đế lộ vẻ bi thương, "Không có biện pháp khác sao?"
Những người khác khẳng định gật gật đầu, "Có."
"Biện pháp gì?" Trong mắt Tiên đế dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Mọi người hứng trí bừng bừng đề nghị, "Ngươi đánh bại Đoan Mộc Ly, đưa hắn vào cái hộp kia vĩnh viễn nhốt trong nhà, sau đó cứ coi như cho tới bây giờ mình chưa từng bị bán, mấy ngày nay đều là ảo giác của ngươi!"
"..."
Ngọn lửa nhỏ vụt tắt, tiên đế bi tráng nhắm mắt lại, "Ra tay đi! Hai mươi năm sau, ta vẫn là một thần tiên!"
Vỗ vỗ bả vai hắn, giọng của mọi người vô cùng đau đớn an ủi hắn, "Ít nhất cũng vẫn là một kẻ lưu manh!"
"Yên tâm, chúng ta đều không chết được, sau khi ngươi trọng sinh có thể qua tìm chúng ta!"
"Lỡ như ngươi lờ đờ ngu ngốc, chúng ta có thể bảo bọc ngươi!"
"Đúng, chúng ta nhất định sẽ xem trọng nữ nhi nhà mình, không để tên lưu manh ngươi nhìn thấy các nàng!"
Tiên đế nổi giận, mở tay bọn họ chuẩn bị bóp chết hắn ra, "Có người an ủi như các ngươi vậy sao!"
“Lo lắng an ủi rất khác biệt như vậy mới có thể thể hiện được ngươi không giống người bình thường!"
"... Ta muốn phương pháp an ủi bình thường!"
Những người khác khinh bỉ hắn, "Thực không tiến bộ!"
"... Được, ta tự đánh chết chính mình!"
"Chậm đã." Giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng của Đoan Mộc Ly truyền tới.
"..." Tiên đế run lên, thần sắc bi thống trên mặt tăng thêm.
"Ngươi muốn gì chứ?"
Đoan Mộc Ly đi tới, ôn hòa cười, "Ta có thể hỗ trợ."
Những lời này đương nhiên là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi... Điều kiện tiên quyết là nói ra từ miệng người khác.
Đoan Mộc Ly vừa nói như vậy, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí...
Tiên đế nháy mắt chảy xuống nước mắt hối hận.
Vừa rồi bọn Phi Phi họ muốn ra tay giết hắn, hắn nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì chứ?
Nếu trực tiếp ra tay, hiện tại hắn đã dễ chịu uống canh nóng đi qua cầu Nại Hà rồi!
Sao hiện tại còn có thể đứng ở đây chờ Đoan Mộc Ly tra tấn chứ...
Lập tức đưa tay kéo ghế dựa qua ngồi xuống, tiên đế chặt chẽ vịn lấy cái bàn, vẻ mặt anh dũng nhất ngẩng đầu, "Nói đi, ngươi muốn gì!"
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười, "Ta chỉ vui vẻ giúp người mà thôi."
Mọi người nháy mắt rơi lệ, đúng vậy, ngươi không phải là người tính toán thù lao...
Ngươi là kẻ tính toán không phải người!
Tiên đế cảm thấy chảy nước mắt sám hối đã không đủ phát tiết cảm xúc, cho nên không chút do dự bắt đầu mỗi ngày đều phải làm một hoạt động —— đập đầu.
Hắn vừa đập vừa nói, "Ta sai lầm rồi, ta không nên quên ngươi thích giúp người nhất, ngươi là người phẩm đức cao thượng, ngươi thích lấy đức thu phục người!"
Đang ăn cơm Quý Ngữ Hàm cũng thay bọn họ rơi lệ, cuộc sống của bọn họ thật ấm ức mà...
Đập đủ, tiên đế run run quay đầu, lệ nóng doanh tròng giữ chặt tay Đoan Mộc Ly.
"Ta biết ngươi làm chuyện tốt không cần báo đáp, nhưng ta muốn báo đáp ngươi! Ta sẽ đưa ngươi bất cứ thứ gì, ngươi hãy thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé của ta đi!"
Đoan Mộc Ly cười cười, dùng một loại âm thanh thực khoan dung trả lời, "Ngươi đã nhất định yêu cầu như vậy, ta đồng ý với ngươi."
"..."
Đấm đấm ngực, tiên đế kiềm nén xúc động muốn hộc máu, tiếp tục hỏi hắn, "Vậy ngươi muốn ta đưa cho ngươi thứ gì?"
Đoan Mộc Ly ngữ điệu thoải mái, "Chỉ cần đế quan thôi."
"..." Đế quan (cái mũ của tiên đế)?
Hắn muốn vị trí tiên đế này?
Không thể nào, tiên đế căn bản chính là công việc gian khổ muốn đòi mạng, Đoan Mộc Ly không thể có tâm địa tốt giải cứu hắn như vậy!
Tiên đế lộ vẻ khẩn trương hỏi, "Ngươi muốn làm tiên đế?"
Quả nhiên, Đoan Mộc Ly cười lắc đầu, "Không phải, ta chỉ là muốn khối đá ngọc bích kia."
"Răng rắc" một tiếng, bàn tay vịn cái bàn của tiên đế bóp nát cái bàn.
"Chỉ muốn"?
Ngoại trừ đá cầu nguyện ra đó chính là thứ đáng giá nhất toàn bộ tiên giới!
Đây là cướp bóc mà!
Phẫn nộ tiên đế giận xắn tay áo, "Đoan Mộc Ly! Ta nói cho ngươi biết, ta không dễ khi dễ!"
Bạo phát bạo phát, rốt cục có người muốn phản kháng!
Bọn Phi Phi vô cùng hưng phấn mà đứng một bên, dùng tinh thần ủng hộ hắn.
Tiên đế căm tức nhìn Đoan Mộc Ly, "Ngươi muốn đá ngọc bích? Ngươi cho là thứ quý trọng như vậy ngươi nói muốn liền muốn!"
Đúng, nói rất đúng!
Là khí thế này, thổi gió mạnh hơn nữa đi!
Trong lòng mọi người nhiệt liệt ủng hộ...
Dồn sức đập tường, tiên đế hiên ngang lẫm liệt giận quát Đoan Mộc Ly, "Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nói cho ta biết ngươi muốn đá ngọc bích làm gì, ta sẽ không cho ngươi!"
"..." Kích động nửa ngày bọn Phi Phi chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Không Không không cam lòng đấm ngực , "Vì sao, đây là vì sao chứ!"
Tiên đế đắc ý phất đầu, "Không phải các ngươi đều nói là tự học thành tài sao? Ta tiến bộ nhanh hơn các ngươi!"
"..." Mọi người phẫn nộ nhìn hắn.
Thật đáng giận, khoe khoang cái gì chứ?!
Tìm cơ hội chúng ta sẽ chỉnh chết ngươi! Mới nhập học còn dám càn rỡ như vậy!
Vây xem nửa ngày tiểu thư mặc áo choàng lắc đầu, "Các ngươi đó... Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân?"
Phụt ——
Khóe môi một đám "Nữ nhân" xuất hiện tơ máu, tay cẩn thận bảo vệ tâm hồn bé nhỏ bị kích thích, nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán đến cực điểm.
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh, "Ta cũng muốn thử cái gọi là tự học thành tài."
Phụt ——
Mọi người hộc máu phun càng thêm khoan khoái ...
"..." Quý Ngữ Hàm chảy xuống nước mắt vui mừng.
Rốt cuộc đến từ hiện đại, năng lực tự học thật rất mạnh mẽ mà...
Qua nửa ngày, tiên đế giãy giụa đứng lên, "Để bão tuyết tới càng mãnh liệt hơn đi! Đoan Mộc, ngươi muốn đá ngọc bích làm gì!"
"Đế cắm nến."
"..." Tiên đế chống đỡ không được lui về phía sau hai bước.
Rốt cục những người khác cũng tìm được cơ hội trả thù, lau tơ máu trên khóe miệng chen vào nói.
"Cũng đúng, màu sắc đá ngọc bích kia nếu làm đế cắm nến quả thật xinh đẹp, đẹp hơn đế cắm nến hiện tại rất nhiều."
"Ngươi làm đế cắm nến sẽ ném bỏ rất nhiều thứ, lưu cho chúng ta làm đồ đặt cược chơi xúc xắc."
"Các ngươi..."
Tiên đế bi phẫn rơi lệ, "Các ngươi ghen tị ta tiến bộ nhanh!"
"Còn dám đề cập việc này?!"
Mọi người nổi giận, "Đánh hắn!"
Trong trận hỗn chiến, tiên đế phát ra tiếng hô ai oán, "Ông trời ơi..."
Mọi người không để ý tới, tiếp tục đánh.
"... Ta mét lão sư các ngươi!"
"..." Một đám người nhanh chóng thu tay lại, mắt nhìn "Lão sư" Đoan Mộc Ly này, chưng ra bộ dáng "Ta là đệ tử tốt".
Những lời này thật sự là mang đậm sát khí nhất từ trước đến giờ...
Bất quá Quý Ngữ Hàm vừa rơi lệ vừa kháng nghị trong lòng.
Nói bậy! Đoan Mộc Ly rõ ràng mang cấp bậc chủ nhiệm...
Tiên đế từ trên mặt đất đứng lên, ai oán mà hỏi đầu sỏ liên tiếp gây nên bi kịch này.
"Ngươi muốn khối đá ngọc bích kia, vì sao không trực tiếp lấy đi! Vì sao!"
Đoan Mộc Ly đã ngồi trở lại bên cạnh bàn, quay đầu cười cười với bọn họ, "Ta không thích đoạt mấy thứ này nọ của người khác."
"..."
Mọi người bi thương che chắn tâm hồn nhỏ bé của mình khỏi bị đả kích.
Đúng vậy, hắn đều là muốn gạt này nọ, muốn tra tấn người, hai tay nắm lấy hai tay, đều phải cứng rắn!
Lau lau nước mắt, mọi người sục sôi ý chí chiến đấu ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Nói giữa mưa gió, chút lệ ấy tính cái gì?! Lau khô lệ, phải nói —— tiếp tục ăn cơm!
Mọi người biến bi thương thành sức ăn, tướng ăn dũng cảm càn quét cả cái bàn.
Quý Ngữ Hàm vô cùng vui mừng, năng lực chống cự của mọi người ngày càng mạnh ...
Khối đá ngọc bích kia cũng thật đáng giá mà, không có thì không có.
Nghĩ đến Đoan Mộc Ly đồng ý hỗ trợ, tiên đế không khỏi phóng ánh mắt lóe lóe về phía tiểu thư mặc áo choàng.
Tiểu thư mặc áo choàng nghi hoặc, "Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Những người khác lập tức buông bát đũa, cùng kêu lên trả lời, "Hắn đang đùa giỡn lưu manh!"
Tiểu thư mặc áo choàng gật đầu, "Các ngươi thực hiểu biết hắn."
"Đúng vậy ~" mọi người đắc ý.
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh, "Quả nhiên là hiểu muội không ai bằng tỷ."
"Rắc" ... Đũa trong tay mọi người gãy đôi.
"Loảng xoảng" ... Mọi người tan nát cõi lòng.
Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng, "Ngươi tiến bộ quá nhanh, ta bỏ phiếu tuyển ngươi làm lớp phó học tập!"
"..." Một đám nam nhân bi kịch dồn sức ăn cơm.
Lớp phó học tập tính cái gì, cuộc thi lần sau, chúng ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!
Buổi tối hôm nay, bởi vì mọi người động kinh quá mức, không ai giữ nguyên kế hoạch thương lượng làm sao để tiến vào cái tổ chức tà giáo kia.
Cho nên ngày hôm sau lúc đi ra, tiểu thư mặc áo choàng có chút lo lắng, "Chúng ta không có chuẩn bị gì sao?"
Mọi người buồn bã ỉu xìu khinh bỉ vị "Lớp phó học tập" này, "Yên tâm đi, có Đoan Mộc Ly ở đây rồi."
Phi Phi đảo hai mắt đã dại ra, "Còn để cho Đoan Mộc Ly ra tay? Ta chịu không nổi tra tấn này, rõ ràng có thể để Oa Nhi một đường đánh qua."
"Oa Nhi là ai?"
"Là ta nha." Oa Nhi là một đứa bé ngoan có hỏi sẽ đáp, nghe thấy có người kêu nàng, lập tức từ trong túi áo của Quý Ngữ Hàm ló đầu ra tìm hiểu.
"..." Tiểu thư mặc áo choàng bị thể tích của Oa Nhi làm chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...