Thấy Tam cô nương đã bị chọc tức đến nỗi thần trí không rõ, mọi người đang do dự nên làm thể nào để đoạt lại Tiểu Dật, đem về số điểm tròn trịa cho cuộc kiểm tra lần này ——
Đột nhiên Đoan Mộc Ly ngẩng đầu, cười nhìn về phía sau Tam cô nương, "Ngươi đã đến rồi."
Theo trực giác, Tam cô nương nghĩ người cứu nàng đã đến, kinh ngạc quay đầu.
Nhắm đúng thời cơ, Đoan Mộc Ly đi lên, nâng tay điểm huyệt đạo của nàng ta, dễ dàng đoạt Tiểu Dật đang ngủ say về.
Mọi người giận dữ, đây là hắn giành lấy thành quả thắng lợi của bọn họ!
Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhìn bọn họ phẫn nộ híp đôi mắt nhỏ, "Xem như các ngươi đã đủ tư cách."
Tức giận của mọi người trong nháy mắt liền biến mất, giành lấy thì cứ giành lấy đi, chỉ cần thừa nhận bọn họ thuận lợi thông qua kiểm tra là được ~
Dưới tra tấn của Đoan Mộc Ly, yêu cầu của mọi người càng ngày càng thấp ...
Biết mình lại bị lừa, mặt Tam cô nương xám như tro tàn nhìn Đoan Mộc Ly, có chút chưa từ bỏ ý định hỏi, "Cuối cùng thì chuyện bồn hoa màu lam là sao?"
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười, "Quả Quả cảm thấy màu sắc đặc biệt, tùy tiện nuôi dưỡng một chút hoa dại."
Phụt... Tam cô nương hộc máu ngất xỉu.
"..." Mọi người run run cào tường, đều tự nhắc nhở chính mình.
Trăm ngàn lần không thể làm như vậy với Đoan Mộc Ly... Tam cô nương trước mắt chính là kết quả cuối cùng.
Sau kkhi bình tĩnh lại, mọi người đều vây quanh đánh giá Tam cô nương đang té xỉu.
"Bây giờ phải làm sao? Người cứu nàng có thể làm đứt 'Cánh tay' của Tiểu Trong Suốt? Thật là một nhân vật lợi hại."
Hơn nữa thân phận của người thần bí phải để sau này hãy lại suy đoán, trước mắt đang có một phiền toái cần giải quyết ngay lập tức ——
Bọn họ có rất nhiều chuyện không rõ, có thể còn muốn thẩm vấn Tam cô nương, cho nên tạm thời không thể giết nàng.
Bất quá trên đời này, có thể tìm thấy vật rắn chắc hơn so với "Cánh tay" của Tiểu Trong Suốt, chẳng lẽ còn phải tìm người trông coi Tam cô nương, đề phòng nàng ta lại được cứu đi?
Thật ra Đoan Mộc Ly đều đã có chủ ý, tâm tình thực không tệ nói, "Đào hố chôn nàng ta đi."
"..." Mọi người hoảng sợ vịn tường, vì sắp không chịu được mà mặc niệm cho trái tim mình.
Tam cô nương vừa tỉnh, lại hộc máu, lại hôn mê bất tỉnh...
————
Nếu "Đại ma đầu" Đoan Mộc Ly cũng đã nói muốn chôn người, mọi người chỉ có thể không cam lòng nuốt nước mắt, bắt đầu ra tay đào hố.
Mấu chốt là, chôn Tam cô nương làm gì chứ?
Chẳng lẽ sẽ có thêm càng nhiều Tam cô nương, tổ hợp thành đội đánh bóng rổ hay đội đá banh gì đó?
Ngay cả khi đang không ngừng dằn vặt, mọi người vẫn có suy nghĩ không bình thường ...
Thấy hố đào sắp xong, Đoan Mộc Ly nâng tay đo đo, ý bảo bọn họ ném người vào trong hố.
"..." Tâm tình mọi người phức tạp quăng người xuống, chỉ chừa lại ngực ở bên ngoài.
Đoan Mộc Ly đi qua đi lại, nhặt Tiểu Trong Suốt luôn khò khò ngủ li bì lên, đặt bên cạnh Tam cô nương, "Được rồi, đi thôi."
"..." Đúng vậy, thế này là được rồi!
Nếu bây giờ có người muốn đào Tam cô nương lên, nhất định phải đánh thức Tiểu Trong Suốt, căn bản không cần bọn họ quan tâm, tiểu tử kia sẽ đánh cho người đó một trận.
Mọi người lại đồng loạt rơi lệ.
Đó là một suy nghĩ quá bình thường mà!
Kích thích bọn họ thành như vậy, Đoan Mộc Ly vẫn có thể làm một người bình thường?
Nhân sinh ơi, sao ngươi lại tàn khốc đến thế! Đối xử khác biệt quá, sao ngươi phải vĩ đại vậy chứ!
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái không nói gì mà hỏi trời...
Cảm khái xong rồi, Phi Phi đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Không đúng lắm!"
Tỉnh ngộ xong, hắn lập tức châu đầu ghé tai với người bên cạnh, vài giây sau, mọi người đều đã biết tin tức khiến người ta phấn chấn này.
Hắc hắc hắc... Mọi người đều cười đắc ý.
Mà dưới tình huống này lại có thể khiến bọn họ cười tươi như vậy chính là...
"Ngươi cũng không biết người cứu Tam cô nương ra là ai chứ gì?!".
Đây là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Phúc hắc còn có phúc hắc hơn!
Không phải Đoan Mộc Ly cũng không phát hiện còn có một người thần bí chưa xuất hiện như bọn họ sao?
Rốt cuộc vẫn là có người còn thông minh hớn hắn, còn là người có thể ẩn nấp!
Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười cười, "Ta biết là ai."
Nhưng quả thật cũng vừa mới nghĩ đến, vài chuyện trước đó đã bị hắn xem nhẹ.
Mọi người đắc ý, "Tam cô nương cũng đã ngất rồi, ngươi không cần lại lừa gạt người nữa ~ "
"Đúng vậy, dũng cảm thừa nhận đầu óc của ngươi đã không đủ dùng đi!"
Mọi người tỏ vẻ khoan dung "Cổ vũ" hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...