Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Mặc Kỳ Thụy lạnh giọng, "Đừng ầm ĩ, nên nghĩ làm thế nào để đi ra ngoài."

"Ngươi gấp cái gì?"

Những người khác cùng khinh bỉ hắn, "Ở nhà xem tivi không phải rất tốt sao!"

Khối băng ném qua một ánh mắt lạnh buốt, "Ở nhà không ăn cơm?"

"... Mau nghiên cứu làm thế nào để ra ngoài đi!"

...

Một đám người thảo luận khí thế ngất trời, chỉ có Đoan Mộc Ly thực nhàn nhã ôm Quý Ngữ Hàm ngồi trên sô pha.

Bọn Phi Phi nổi giận, "Chúng ta đều có võ, đến lúc đó đói trước hết nhất định là cục than nhỏ!"

Đoan Mộc Ly không để ý tới bọn họ, bình tĩnh lấy ra một túi đồ ăn vặt, đút cho Quý Ngữ Hàm mới vừa khóc lớn ăn.

"... Sao ngươi còn có đồ ăn ?"

"Mua hôm qua."

Mọi người nổi giận, chỉ trích lẫn nhau, "Sao hôm qua lại không nghĩ tới việc mua chút đồ ăn!"

Sau khi tức giận, bọn họ mới ý thức được đáp án của vấn đề này——

"Chúng ta căn bản không có tiền!"

Trước khi tới đây bọn họ đều bị Đoan Mộc Ly cướp đoạt, nhưng sau khi tất cả vàng bạc châu báu đổi thành nhân dân tệ, một chút xíu bọn họ cũng chưa thấy.

Cướp giật làm người ta giận sôi mà...

Mọi người dùng ánh mắt tiến hành nguyền rủa Đoan Mộc Ly trong im lặng.

Bọn họ chỉ nói cho có, bởi vì nói không lại Đoan Mộc Ly... mà đánh cũng đánh không lại...

Quý Ngữ Hàm bi phẫn thay bọn họ một chút, sau đó gạt lệ nhắc nhở, "Các ngươi lạc đề ..."

"..."

Mọi người quay lại bàn luận vấn đề trước đó, làm thế nào để ra ngoài?

Đoan Mộc Hồng nhìn túi đồ ăn vặt trong tay đệ đệ mình, "Đối với một người đói khát đến cực điểm mà nói, cho hắn cái bánh bao thịt, tuyệt đối có thể dụ dỗ được hắn."

"Ừ, người bên ngoài hẳn là đã đứng rất lâu, chắc đã đói bụng."

Sau khi gật đầu, Không Không lại cảm thấy không thích hợp, khinh bỉ hắn, "Bản thân chúng ta còn chưa ăn, tìm đâu ra bánh bao thịt chứ!"

"..."

Những người khác không ôm hy vọng với chỉ số thông minh của hắn.

Đoan Mộc Hồng vỗ vỗ Không Không, thực thương hại nói, "Không Không, ngươi từng nghe một từ gọi là so sánh chưa?"

"... Ta là bị đói hôn mê, không phản ứng kịp!"

Mọi người đều thực hoài nghi những lời này, dù sao chỉ số thông minh của Không Không đã quá rõ ràng, ai cũng biết ...

Nhưng bọn hắn quả thật cũng đói bụng, hiện tại trước mặt đều là hình ảnh đồ ăn, không có tâm tư thảo luận vấn đề chỉ số thông minh của Không Không.

Vừa rồi Đoan Mộc Hồng nói thật đúng, các phóng viên đều ở bên ngoài chờ thật lâu, hiện tại chỉ cần một người ra ngoài, nhất định có thể dễ dàng dụ dỗ bọn họ rời đi.

Nhưng vấn đề mấu chốt là...

Ai tới đảm nhận cái chức "Bánh bao thịt"?

Sau vài giây cùng nhau trầm mặc, Phi Phi phát biểu ý kiến của mình ——

"Ta cảm thấy việc này nên là lạnh buốt ra tay, chúng ta đều không được."

Bọn họ cũng không muốn tự mình ra ngoài dẫn dắt "kẻ địch" rời đi, có thể lựa chọn người khác đi làm "Bánh bao thịt" tự nhiên là chuyện tốt.

Nhưng nghe hắn nói vậy, mọi người vẫn là nhịn không được hỏi ra nghi hoặc, "Vì sao?"


Phi Phi nhướng mày.

Sao lại có nhiều vấn đề vậy chứ?

Còn hỏi cặn kẽ hắn làm gì? Có biết cái gì gọi là vẻ đẹp “chim sa cá lặn” hay không!

Nhưng mọi người đều là đứa trẻ hiếu học, không tiếp xúc nhiều với cái gọi là "Chân lý", cho nên trong nháy mắt, Phi Phi đã bị những đôi mắt nhỏ vô cùng hiếu kỳ bao phủ.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải trầm tư quay đầu nhìn sang hướng khác, "Vừa rồi trong TV có chiếu quảng cáo làm bánh bao đông lạnh cấp tốc."

Hắn tìm được linh cảm ...

"..." Quý Ngữ Hàm khóc lớn đoạt lấy gói đồ ăn vặt to, một hơi đổ hết vào miệng.

Mọi người không phỉ nhổ.

Ngược lại, bọn họ còn cảm thấy đó là một phương pháp thật tốt.

Cho nên bạn học khối băng đã được đặt rất nhiều kỳ vọng ...

Kỳ thật hắn luôn luôn không thích chỗ đông người, theo lý mà nói đúng là không thể giải quyết ý chuyện này.

Hắn vốn cũng không đồng ý, bất quá mọi người dùng ngôn ngữ thân thể thân thiết mà hữu nghị "Đưa" hắn ra ngoài ...

Như bọn họ dự đoán, khối băng vừa xuất hiện, các phóng viên đóng quân ở cửa như ong vỡ tổ tiến lên, trước cửa nhà bọn họ lập tức yên tĩnh.

Vì thế, để lại tờ giấy, một đám người vô cùng vui vẻ chạy ra ngoài kiếm ăn.

Nhóm người bọn họ có một đặc điểm, chính là vô cùng "Hoạt bát nhiệt tình", biểu hiện cụ thể chính là thực thích dùng ngôn ngữ thân thể tiến hành tìm hiểu...

Cho nên thời gian ăn bữa cơm này rất dài, cuối cùng còn muốn ăn sặp cả bảng hiệu của khách sạn người ta.

Nhưng bọn hắn ăn lâu như vậy, Mặc Kỳ Thụy lại không theo kịp bọn họ.

"Lạc đường ư?" Mọi người suy đoán.

Không thể chứ, khách sạn này ra cửa quẹo phải, là chỗ mọi người vẫn thường đi, hôm qua bọn họ cũng ăn ở đây, trên tờ giấy đã viết lại rõ ràng.

Chờ khi bọn hắn rời khỏi khách sạn, lúc trở về nhà, phát hiện tờ giấy để ngoài cửa vẫn còn ở chỗ cũ, trong nhà cũng không có người.

Còn chưa trở về?

Mặc Kỳ Thụy cũng không phải người có nhiều kiên nhẫn, lâu như vậy, nếu phóng viên còn chạy đuổi theo hắn, hắn đã sớm thi triển khinh công quay trở lại.

Chẳng lẽ là ở bên ngoài tự mình tìm chỗ ăn cơm?

Càng không thể nào, thứ nhất hắn không có tiền, thứ hai cho dù là hắn chặn đường cướp bóc, lấy tiền, bây giờ cũng nên ăn xong trở về rồi.

Phi Phi hoài nghi, "Vì để tỏ ra là một cái bánh bao thịt phẫn nộ, hắn rời nhà trốn đi?"

"..." Vừa mới cơm nước xong, Quý Ngữ Hàm liền cảm thấy mình hẳn là cần bồi bổ tiếp ...

Người khác còn đang lo lắng rất có khả năng hắn đã làm như vậy, Không Không nổi giận ——

"Rời nhà trốn đi?! Hôm qua hắn chơi bài thua, còn thiếu ta hai con rùa chưa vẽ đó!"

"..." Quý Ngữ Hàm được Đoan Mộc Ly đỡ vào cửa.

"Đừng đi đừng đi!"

Phi Phi gọi nàng lại, "Cục than nhỏ, gọi điện thoại báo nguy đi."

"..."

Quý Ngữ Hàm run run vịn lấy vách tường, "Trong vòng 24 tiếng mới được xem là mất tích."

Các ngươi tạm tha cho mấy chú cảnh sát đi, người ta đã có nhiều việc ... Ô.

"Ai nói là mất tích!"

"Đúng rồi, không phải đã nói sao, hắn thiếu ta hai con rùa chưa vẽ."


Giọng điệu Không Không trầm trọng, "Chuyện rất nghiêm trọng, đây là chạy án đó..."

"..." Ô... Quý Ngữ Hàm chống đỡ không được ngã xuống.

Đoan Mộc Ly liếc mắt bọn họ một cái, "Hình như ta nên dạy các ngươi làm một người bình thường là như thế nào."

"..." Mọi người bi phẫn.

Chúng ta là bị ngươi hại mà thành như vậy, hiện tại ngươi còn muốn xuống tay độc ác với chúng ta?!

Lấy độc trị độc không phải cũng dùng như vậy sao!

Nhưng mà dưới uy hiếp của Đoan Mộc Ly, mọi người không dám động kinh, đều vô cùng nghiêm túc, "Bây giờ làm sao để tìm bánh bao thịt về?"

...

Kỳ thật không cần tìm, "Bánh bao thịt" tự dùng chân dài của mình trở về.

Không đúng, người ta vốn còn có chân...

Bọn họ liền đứng ở cửa, cho nên rất rõ ràng nghe được ngoài cửa có thanh âm dừng xe.

Hiện tại cả tiểu khu chỉ có nhà của bọn họ có người ở, chẳng lẽ đuổi theo "Bánh bao thịt" bị lạc, cho nên các phóng viên lại trở về vây khốn bọn họ?

Mọi người đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, phát hiện dĩ nhiên chính là bạn học bánh bao đông lạnh nhanh chóng từ trên chiếc xe còn dài hơn xe taxi bước xuống.

Sau khi xuống xe, bọn họ liền đứng ở bên cạnh xe nói chuyện phiếm.

Những người khác mờ mịt, "Cục than nhỏ, đấy chính là 110 ngươi nói là lạc đường có thể gọi, có xe đưa người về nhà?"

"... Đây không phải xe cảnh sát, bất quá người thường cũng không thể gọi xe như vậy..."

“Xe này thế nào?" Bây giờ mọi người chỉ có thể phân biệt được xe taxi và xe taxi...

Quý Ngữ Hàm rối rắm, "Ta chỉ nhớ từng thấy xe lớn như vậy là lúc hôn lễ, người ta đi thuê xe."

"A..."

Không Không ngộ đạo, "Hiểu rồi! Nhất định là trong hôn lễ của người ta thiếu cái tủ lạnh, liền khẩn cấp kéo Mặc Kỳ Thụy đi."

"..." Mọi người đều bị sức tưởng tượng siêu phàm của Không Không thuyết phục.

Nhưng ý tưởng động kinh như vậy mọi người vẫn không tin tưởng.

Một hôn lễ sao, vậy mời được bao nhiêu người, dùng bao nhiêu đồ ăn?

Năng lực đông lạnh của bạn học khối băng còn chưa mạnh mẽ như vậy đâu...

Lúc lòng hiếu kỳ của mọi người đều lên tới cực điểm, rốt cục Mặc Kỳ Thụy đã trở lại.

Mọi người lập tức vây lại, "Đó là ai?"

Lạnh buốt nhìn mọi người liếc mắt một cái, rốt cục bạn học khối băng bắt đầu biểu hiện mình là một cái bánh bao thịt phẫn nộ rồi...

Không trả lời.

Mọi người tức giận, chúng ta nhiều người như vậy, còn không chế trụ được một cái bánh bao đông lạnh cấp tốc như ngươi sao?!

"Cục than nhỏ, nhắm mắt lại!"

"... Gì chứ?"

Bình thường không phải đều đùa giỡn đánh đánh sao? Chẳng lẽ hôm nay trận chiến này sẽ là máu chảy thành sông?

Mọi người xắn tay áo, cùng kêu lên trả lời nàng, "Chúng ta muốn lột da bánh bao, biến hắn thành cục thịt viên!"

Mọi người hiển nhiên là càng thêm tiến bộ thần tốc trên con đường động kinh này, càng chạy càng xa ...


Quý Ngữ Hàm che mặt khóc lớn, quyết định không bao giờ thừa nhận mình quen biết bọn họ.

Sắp bị lột, khối băng dĩ nhiên là muốn ra sức phản kháng.

Nhưng hai tay khó địch lại n cánh tay, "Da bánh bao" lập tức sẽ cách hắn thật xa...

Thân là một khối băng, người ta vẫn luôn không làm thất vọng câu nói “băng thanh ngọc khiết”...

Cho nên loại tình huống này tuyệt đối hắn không nhịn được, quyết đoán lựa chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thề sống chết giữ lại da bánh bao, "Đó là người của công ty quản lý!"

Kỳ thật sự tình rất đơn giản, lúc Mặc Kỳ Thụy đi ra ngoài dẫn dắt phóng viên rời đi, đi được không xa liền đụng phải chiếc xe kia, hắn liền đi cùng người ta.

Phi Phi khinh bỉ hắn, "Không phải trước kia cục than nhỏ từng nhắc tới công ty quản lý này nọ sao, ngay cả người ta là gì ngươi cũng không biết, lại theo lên xe?"

Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt liếc hắn một cái, "Hắn nói vừa ăn vừa nói chuyện."

"..."

Người đói bụng quả nhiên là trạng thái không thể nào ổn định mà...

Những chuyện khác của hắn cũng không có gì hay để hỏi, vẫn như Quý Ngữ Hàm giải thích đơn giản nhất, bọn họ đều hiểu được công ty quản lý tìm tới cửa cũng vì vài mục đích như vậy.

Tuy rằng người thực động kinh, nhưng bộ dạng bọn họ rất đẹp mà... còn không phải đẹp bình thường.

Hôm qua mặt mày mọi người còn rạng rỡ, tự nhiên sẽ có tâm lý mạnh mẽ chịu đựng người đại diện tìm tới cửa.

Những người này đều không có hứng thú với việc làm ngôi sao, Mặc Kỳ Thụy có thể ngốc lâu như vậy, cũng chính là muốn ăn cơm chùa thôi...

Thời điểm mọi người đều muốn tự trở về phòng, Đoan Mộc Ly vẫn nhàn nhã chơi đùa tóc Quý Ngữ Hàm mở miệng ——

"Ngày mai các ngươi đi xem đi."

"..." Mọi người kinh ngạc, hắn lại muốn làm gì?

Đoan Mộc Ly ôn hòa cười, "Quả Quả không phải đã nói làm ngôi sao có rất nhiều cơ hội lộ diện sao?"

"... Ngươi muốn tìm kiếm thân nhân thất lạc ở hiện đại, cho nên muốn bọn ta xuất đầu lộ diện?" Không Không đoán.

"..." Những người khác nhanh chóng đánh cho hắn choáng váng, chờ nghe câu sau của Đoan Mộc Ly.

Cười đến càng thêm ôn hòa, ánh mắt Đoan Mộc Ly quét mọi người một lượt, "Các ngươi còn mấy người chưa tìm được nương tử đó."

"Ha ha ha..." Tiểu Mễ cười điên cuồng chạy đến, vui sướng khi người gặp họa, thuận tiện còn đập tỉnh Không Không.

Hai người bọn họ là người đã thành thân!

Đoan Mộc Ly cười nhìn về phía Phi Phi, "Ngươi coi như là đã có chủ."

"..." Phi Phi lệ nóng doanh tròng, nháy mắt liền cảm thấy Tiểu Trừu Trừu quả thực là ân nhân cứu mạng của hắn.

Tiểu Trừu Trừu là biệt danh hắn gọi Phó bảo chủ...

Đoan Mộc Hồng khẩn trương, không chút nghi ngờ đệ đệ ruột thịt của hắn sẽ bán mình đi, lập tức tỏ rõ lập trường, "Lần trước ta tìm bạn trăm năm, có một người cũng không tệ lắm ~ "

Mọi người hoài nghi nhìn hắn, "Ai?"

"... Trở về các ngươi sẽ biết!" Trở về nói gì thì hắn cũng phải tìm một người!

Đoan Mộc Ly cũng không vạch trần hắn, cười gật đầu, "Tốt lắm, chờ chúng ta trở về, một tháng sau liền thành thân."

"..." Trước mắt Đoan Mộc Hồng tối sầm, "Được!"

Chỉ trốn được nhất thời, trở về mỗi ngày hắn không làm gì, chỉ lo tìm nương tử thôi!

Thấy hắn cũng an toàn, bốn người bọn Thanh Long cảm thấy rất nguy cơ đứng sang một bên.

Đoan Mộc Ly cười cười, "Bốn người các ngươi cũng nên thành thân."

"... Chủ tử, chúng ta còn muốn ở lại hầu hạ ngài, chúng ta không thể đi làm ngôi sao!"

Bốn người đồng thời rơi lệ, chủ tử vẫn không buông tha bọn họ!

"Các ngươi yên tâm đi, kỳ thật ta cũng không cần người hầu hạ."

Đoan Mộc Ly vừa nhìn thì đúng là một chủ tử tốt, biết "Thông cảm với cấp dưới".

"... Tiểu chủ tử! Tiểu chủ tử rất nhanh sẽ được sinh ra, phải có người tin cậy lưu lại hầu hạ!"

Còn chưa ra đời, Tiểu Bảo Bảo lập tức bị bọn họ kéo ra làm tấm chắn.

Suy nghĩ một chút, lời này nói cũng có lý, Đoan Mộc Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Được cứu trợ ... Bốn người gạt lệ đứng qua một bên, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, tiến vào hàng ngũ vui sướng khi người gặp họa.

Còn lại, chỉ có Dạ Cẩm cùng Mặc Kỳ Thụy ...

Liếc nhau, hai người không chút do dự chỉ vào đối phương, "Kỳ thật ta thầm mến hắn thật lâu!"

"..." Mọi người đều run run ngã xuống đất.

Sau đó bọn họ phóng đôi mắt nhỏ oán giận tới Đoan Mộc Ly.

Nhìn xem, nhìn xem ngươi đã bức người đến cái dạng gì, ngay cả loại nói dối này cũng có thể nghĩ đến!

Quả thực chính là... Hả lòng hả dạ mà!

Dù sao bị ép buộc cũng không phải bọn họ...

Nếu không vui vẻ một chút, sao có thể không phụ lòng câu nói “vui sướng khi người gặp họa” chứ?

Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh cười cười, nhìn về phía hai nam nhân bi kịch, "Kỳ thật ta đã sớm nhìn ra."

"..." Dạ Cẩm cùng Mặc Kỳ Thụy đen mặt, có dự cảm mãnh liệt, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách ứng đối đáp trả.

Đứng lên, Đoan Mộc Ly phân phó bọn người Thanh Long, "Gọi điện thoại đặt vé máy bay, đi Hà Lan."

"..." Quý Ngữ Hàm chảy lệ ròng ròng cầm khăn tay cắn điên cuồng.

Nàng ân hận, nàng không nên dạy hắn tri thức hiện đại nhiều như vậy!

"... Đi Hà Lan làm gì chứ?"

Những người khác còn chưa hiểu được, không biết sao đề tài lại dời tới chuyện này.

Đoan Mộc Ly cười nhạt nhìn hai người bọn Dạ Cẩm, dùng giọng điệu chúc phúc nói, "Hà Lan cho phép đồng tính luyến ái kết hôn."

"..." Mọi người nhịn xuống ý muốn ngất xỉu quăng tới cho hai người bọn Dạ Cẩm ánh mắt đồng tình ngắn ngủi.

Sau đó lại tiếp tục vui sướng khi người gặp họa...

Tục ngữ nói nếu dám đấu tranh, phải dũng cảm nắm giữ số mệnh của kẻ thấp cổ bé họng, cho nên sáng sớm hôm sau, bọn Dạ Cẩm chết sống cũng không chịu đến công ty quản lý.

Vì thế chiến tranh bạo phát...

Vừa xuống lầu, Quý Ngữ Hàm đã tập mãi thành thói quen với loại tình huống này, cho nên thực bình tĩnh kêu Không Không cách tủ lạnh gần nhất, "Đánh xong thì lấy giúp ta hộp sữa chua."

"Được!"

Không Không vừa đánh người vừa trả lời.

Bọn họ thường xuyên hỗn chiến như vậy, bình thường Đoan Mộc Ly đều ở một bên xem náo nhiệt, không gia nhập cũng không can thiệp.

Nhưng mà hôm nay hắn lại mở miệng ngăn cản, "Đừng đánh."

Hắn mà cũng thiện lương như vậy?

Hôm nay là ngày mấy?

Mọi người đều kinh ngạc dừng tay, sau đó nhất loạt nhìn về phía hắn.

Đi qua lấy giúp Quý Ngữ Hàm hộp sữa chua, Đoan Mộc Ly cười nhìn về phía bọn họ, "Chút nữa còn phải đến công ty quản lý, đừng đánh vào mặt."

... Quả nhiên vẫn là không có lòng tốt.

Nói đến tự nhiên như vậy!

Vì thế mọi người đều đổi lại, đánh lên người, kiên quyết "Nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn" hai bọn người Dạ Cẩm ra ngoài.

Đứng ở ngoài cửa, Dạ Cẩm cười hung dữ, "Ta nhất định phải khiến công ty kia gấp gáp đem ta trở về!"

Hắn muốn người đại diện công ty căn bản không dám lưu hắn lại!

Mặc Kỳ Thụy chỉ sửa sang quần áo, ném cho hắn một ánh mắt đến từ Bắc Cực, "Cơm trưa tính thêm một phần cho ta."

Hắn tự tin trước giữa trưa sẽ mau chóng trở về?

Mọi người thì không tin, vô cùng vui sướng ngoắc bọn họ, "Không cần trở lại ~ "

"..." Nhìn cánh cửa dần khép lại, Dạ Cẩm cùng Mặc Kỳ Thụy liếc nhau, đều tự bắt đầu nghiệp lớn động kinh của bọn họ.

Bởi vì Đoan Mộc Ly đã gọi điện giao phó trước, cho nên hiện tại bọn họ có xe đưa đón riêng, ngồi vào trong xe, Dạ Cẩm lập tức bắt đầu kế hoạch của mình.

Hắn nhìn về tiểu nữ sinh buồn bã ỉu xìu cùng ngồi phía sau, "Ta là Dạ Cẩm."

"..." Tiểu nữ sinh nâng khuôn mặt trắng bệch lên, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui