Edit: Wishella | Beta: Daisy
Trường Nhạc Hầu phủ.
Trước giờ Hứa Anh Khuyết rất hiếu thuận, mỗi ngày đều đến chỗ mẫu thân thỉnh an trước khi rời phủ.
Dọc đường đi, nha hoàn thấy hắn đều đỏ mặt, Đại công tử anh tuấn phi phàm, là nhân tài hàng đầu của Thượng Kinh, là quân tử như ngọc trong lòng của biết bao nhiêu nha hoàn, chạm cũng không dám chạm.
Lâu thị, phu nhân phủ Trường Nhạc Hầu đang nói thầm với ma ma điều gì đó, thấy hắn vào thì nở nụ cười, nói: “Vừa nhắc đến con, con đã đến rồi.”
Hứa Anh Khuyết nói: “Tâm trạng mẫu thân hôm nay trông rất tốt.” Sau đó mới hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
Lâu thị nói: “Con còn nhớ Hàng phu tử, ân sư lúc nhỏ của con không?”
Hứa Anh Khuyết nghiêm túc nói: “Nhi tử không dám quên.”
Đệ tử kính thầy như cha, cùng học chữ, học đạo.
Từ lúc hắn năm tuổi, Hàng phu tử đã chuyển đến Trường Nhạc Hầu phủ sống 6 năm để dạy chữ cho hắn.
Sau vì chuyện riêng của gia tộc, cả gia đình ông dã chuyển về nhà cũ ở huyện Sở Châu.
Mặt Lâu thị hiện vẻ hài lòng, nói bâng quơ: “Ta biết là con sẽ nhớ rõ.”
“Phu tử có gửi thư sao?”
“Phải, nhưng cũng không phải.” Lâu thị cũng không thừa nước đục thả câu: “Hàng gia có gửi thư đến, nhưng không phải của phu tử.”
“Hàng phu tử tính cách kiêu ngạo, chưa bao giờ yêu cầu phủ ta bất cứ chuyện gì, nhưng mấy năm bị người trong tộc bào mòn, buồn bực đến chết.”
“Lâu nay Hàng phu nhân bệnh liệt giường, thấy Hàng cô nương sắp trở thành cô nhi mặc người trong tộc bố trí, bà chợt nhớ đến tình hữu nghị với chúng ta nên gửi thư đến.”
Ánh mắt Lâu thị đau buồn, cũng là mẫu thân nên từng từng chữ trong huyết thư đều chạm đến đáy lòng bà.
Bà xuất thân từ Sở Châu, có chút tình nghĩa đồng hương với Hàng gia cũng từ Sở Châu đến.
Hơn nữa nhà Lâu thị quản lý Minh Viễn thư viện ở Sở Châu, sơn trưởng thư viện bây giờ lại là phụ thân Lâu thị, bà từ nhỏ đã được đọc sách, học chữ nghĩa và đạo lý đầy đủ, và rất hợp ý với Hàng phu nhân.
“Mấy năm nay, ta cũng lơ là quan hệ giữa hai nhà rồi.” Ngoài miệng Lâu thị nói vậy, nhưng biểu cảm hờ hững, đây chỉ là cảm thán chứ không hề cảm thấy chuyện này là lỗi của mình.
Hứa Anh Khuyết không ngờ lại nhận được tin phu tử mất, nghĩ một lát nói: “Phu tử gửi gắm đương nhiên phải đồng ý, xem như thành toàn cho phần tình nghĩa này.”
Lâu thị gật đầu, bà biết nhi tử bà trước nay trọng tình trọng nghĩa.
“Ta cũng nghĩ vậy, định giao cho con đi là thỏa đáng nhất, nhưng con mang trong người chức vị quan trọng, nên là để cho ma ma dẫn người đi đón Hàng cô nương, nhân tiện thay ta đi thăm ngoại tổ phụ của con.”
Lâu thị nguyện ý để ma ma bà coi trọng đi đón, xem ra bà cũng rất chú ý việc này, Hứa Anh Khuyết liếc nhìn lá thư trên bàn, “Vâng” một tiếng, lại cùng bà ăn sáng rồi rời đi.
Ma ma nhìn hắn đi rồi nói: “Trong tin còn nhắc đến chuyện của công tử và Hàng cô nương…”
Cốt cách văn nhân của Hàng phu nhân cuối cùng cũng không thắng nổi tấm lòng người mẹ.
Nếu không phải sợ nhà chúng ta khắc nghiệt với cô nương nhà bà, bà ấy cũng sẽ không nhắc tới việc nạp thiếp.” Lâu thị thản nhiên nói: “Còn chưa thấy tận mắt, người tốt mới xứng với con ta, nếu như bình thường, trong nhà nhiều viện tử như vậy ở lại cũng được, cũng chỉ là nuôi thêm một người mà thôi.”
“Vâng.
Công tử đương nhiên xứng đáng với người tốt nhất, cho dù là thiếp cũng không thể quá tầm thường.” Ma ma cười nói.
Lâu thị thở dài: “Nó không nói nhưng ta biết trong lòng nó không vui, con bé họ Ngu kia dung mạo không tồi, cũng khó trách nó ngày đêm thương nhớ.”
“Mấy ngày nay trông nó thiếu sức sống như vậy, không biết trong lòng có trách lúc trước ta không đồng ý với nó hay không.
Nhưng nó cũng không nhìn xem, người ta là chướng mắt nó, chỉ một lòng muốn vào cung!” Giọng Lâu thị đầy châm chọc.
Ma ma ôi chao một tiếng, hạ giọng nói: “Nàng ta bây giờ là quý nhân trong cung.” Đây là muốn nhắc Lâu thị chú ý một chút.
Lâu thị trước giờ cẩn thận, nghe thế liền nói: “Những lời này ta đè nén trong lòng lâu nay, thấy nàng ta nổi bật như thế, lại phô trương thanh thế trong cung, vì nàng ta mà con ta buồn bực không vui, lo lắng của ta tích tụ trong lòng.”
“Nói như vậy, Hàng cô nương kia đến sớm không bằng đến đúng lúc, công tử có người bầu bạn vẫn tốt hơn.” Nói đến đây, ma ma ngập ngừng nói: “Không biết sau này Thiếu phu nhân có để ý đến chuyện công tử nạp thiếp hay không…”
“Ai bảo đứa nhỏ này nhất thời không muốn bàn đến chuyện hôn sự, ta cũng chưa nhìn trúng ai – nếu như để ý, tìm cớ đuổi đi là được, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”
“Chẳng lẽ phải đưa nàng ta lên làm chính thất? Ta thà chọn người nọ.” Giọng điệu Lâu thị khinh miệt, phất tay ra hiệu cho ma ma lui ra, không muốn bàn thêm.
Trong lòng ma ma cũng rõ ràng, Lâu thị ngoài miệng nói khó nghe nhưng trong lòng hẳn là khó chịu.
Chuyện trong cung dân gian ít nhiều cũng nghe nói, đợt tú nữ này Hoàng Thượng chỉ độc sủng duy nhất một người làm cho người trong Thượng Kinh bàn tán xôn xao.
Nhắc tới việc này thì mặt mày hớn hở, nước miếng văng tứ tung.
Tuy chỉ hơn năm ngày, nhưng cũng là ân sủng khó có được, không biết kéo dài được bao lâu.
Trường Nhạc Hầu phủ trước giờ đều cao cao tại thượng nhìn xuống An Tây Bá phủ, trong lòng Lâu thị không để người của nhà đó vào mắt, bây giờ lại thấy Ngu quý nhân bay lên cành cao, người phải nhìn lên trở thành bà, lòng Lâu thị không mấy dễ chịu.
Người ngoài cuộc như ma ma hiểu rõ, nhưng Lâu thị một bên là nhi tử bà tự hào bị Ngu thị từ chối, một bên là phong thái cao quý của Hầu phu nhân, sự nhạy bén lúc trước cũng bị mài mòn đi phần nào.
Hiện giờ chỉ có khi Ngu thị bị ghẻ lạnh, thậm chí là tin sứt đầu mẻ trán trong cung thì lòng Lưu thị mới được an ủi.
Nữ tử mà Trường Nhạc Hầu phủ trông chờ gặp xui xẻo, lúc này đây đang tiễn Hoàng Thượng đến buổi triều sớm.
Nói là tiễn, cũng chỉ là tiễn đến bên ngoài Ỷ Trúc Trai, Ngu Lệnh Phi còn buồn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở, cả người mệt mỏi.
Hôm qua, người nam nhân này dùng nhiều cách lộn nàng đến nửa đêm.
Hôm nay tinh thần y sáng láng, còn nàng lại đau nhức eo, không biết trên lưng đã bị y hôn thành dạng gì, lát nữa phải để Tuyết Thanh xem cho nàng.
Ngu Lệnh Phi buồn ngủ đến thất thần, Yến Lan nhìn nữ tử nhỏ nhắn trước mặt, giống như một con chin hoàng yến bất cứ khi nào cũng có thể ngủ trên trụ ngọc thạch, đôi mắt mơ màng nổi lên hơi nước, cánh môi hồng nhuận kể cả chưa tô son do chính y làm ra sau khi tỉnh dậy, bên cổ vẫn còn vệt đỏ do y làm khi động tình đêm qua…
Mắt Yến Lan càng thêm u ám, đầu lưỡi liếm qua hàm răng như nhớ lại mùi vị.
Sau đó, y ngừng suy nghĩ trong đầu lại, nếu không buổi triều này cũng không cần đi nữa.
“Dìu tiểu chủ của ngươi về đi, không lại ngã ở bên ngoài.”
“Vâng.” Tuyết Thanh ở bên cạnh lập tức lên tiếng, giữ chặt cánh tay Ngu Lệnh Phi.
“Hoàng Thượng nói gì thế.” Ngu Lệnh Phi cố chớp mắt cho tỉnh táo, cấp trên còn chưa đi, nàng cũng không dám lấy lệ cho xong, nàng nũng nịu nói: “Thần thiếp đang tốt, làm sao ngã được.”
Yến Lan không trả lời, bàn tay đặt lên cạnh cổ nàng, ngón tay cái cọ qua vệt đỏ trên làn da trắng mịn.
Ngu Lệnh Phi không biết y đang làm gì, chỉ thấy ánh mắt y thật đáng sợ, như muốn nuốt sống nàng, nàng nhỏ giọng thúc giục: “Hoàng Thượng đi mau đi, Lư công công sốt ruột rồi.”
Lư Đức Tân đột ngột bị “Họa thủy đông dẫn”* thì vội nói: “Nô tài không dám, không dám.”
*Có nghĩa là bản thân gây họa đẩy sang cho người khác gánh thay.
Đừng nói là Hoàng Thượng cùng phi tần của mình chậm trễ chút thời gian, cho dù người có bế Ngu quý nhân về trên giường ở Ỷ Trúc Trai tức thì, hắn ta cũng chỉ có thể đóng cửa lại giúp Hoàng Thượng.
“Lại nói lung tung.” Yến Lan không nặng không nhẹ nói nàng, cũng không làm thêm gì khác, lên ngự liễn rời đi.
“Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Tuyết Thanh đỡ Ngu Lệnh Phi lên, Ngu Lệnh Phu nói: “Nhanh, ta phải về nằm thêm một lát.”
Một đám cung nhân giải tán đi làm việc, bên cạnh không có người khác, Tuyết Thanh nói: “Mấy ngày tới tiểu chủ có thể thoải mái hơn một chút.”
Thời gian Hoàng Thượng đến Ỷ Trúc Trai có thể lần ra được, ngoại trừ ba ngày đầu đến liên tục, lúc sau đều thỉnh thoảng mới ghé, ngày thường đều nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, ghi chép rất chi tiết.
Thật ra tiểu chủ cũng bị gọi qua cùng dùng bữa vài lần, chỉ như vậy cũng đủ khiến hậu phi cảm thấy ghen tị.
“Làm sủng phi cũng là một việc mệt nhọc.” Ngu Lệnh Phi che tay ngáp nhỏ một cái, ứa chút nước mắt.
Nàng đi vào chính phòng, định xoay người tìm giường Bạt Bộ*, đột nhiên nhớ đến động tác vừa rồi của hoàng đế.
* Giường Bạt Bộ: là giường giống như một ngôi nhà nhỏ độc lập.
Mấy ngày nay không xua tan được sự thận trọng của Ngu Lệnh Phi, nàng dựa theo ký ức chạm vào chỗ kia, bước đến trước gương đồng mới mơ hồ thấy được chỗ đó —
Ngay lập tức mặt đỏ bừng.
“Tuyết Thanh, nhanh đi đấy thuốc mỡ đến.”
Chỗ này lộ ra bên ngoài y phục, không biết có ai chú ý đến không, cũng may hôm nay nàng chưa ra ngoài nên chỉ có người của Ỷ Trúc Trai thấy, nếu không đã mất hết mặt mũi.
Giờ cũng không cần ngủ nữa, nàng bị xấu hổ tỉnh cả người, Ngu Lệnh Phi lấy tay che lại chỗ kia, nhỏ giọng mắng: “Làm như chó không bằng, không xem là chỗ nào mà cắn bậy.”
Tuyết Thanh thành thục tìm được thuốc mỡ tiêu huyết mà thái y điều phối lúc trước, bôi thuốc xong bình tĩnh nói: “Trên người tiểu chủ có cần bôi thuốc luôn không?”
Ngu Lệnh Phi mím môi, mặt nàng lại nóng hơn: “Vậy tắm rửa rồi bôi sau.”
Đại Lục sáp lại, cười khúc khích nói: “Tạm thời cũng không làm xong, buổi sáng tiểu chủ ăn no không? Người muốn dùng thêm chút gì không?”
Dạ dày Ngu Lệnh Phi yếu, phải dậy sớm cùng dùng bữa cùng Hoàng Thượng, định ngủ nướng nên không ăn nhiều, Đại Lục rất chu đáo, nhưng —
“Cái gì mà một lát không thể làm xong? Ngươi ngứa da phải không?” Ngu Lệnh Phi xấu hổ tức giận nói.
“Tiểu chủ tha tội, tiểu chủ tha tội.” Đại Lục không sợ chút nào mà xin chủ tử tha thứ.
Mấy ngày gần đây, trên dưới Ỷ Trúc Trai đều rất nhẹ nhàng, ở trong cung tiêu diêu tự tại hơn, tính tình Đại Lục vốn hoạt bát càng không thể ở yên một chỗ, Ngu Lệnh Phi trừng nàng ta một cái.
“Tiểu chủ đừng nóng giận, nô tỳ đi chuẩn bị cho người một chút canh mộc lan.”
Đại Lục vụt phóng ra ngoài, Tuyết Thanh nói: “Hoàng Thượng sủng ái tiểu chủ, Đại Lục cũng vui mừng.”
“Hai người các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngươi lúc nào cũng che chở nàng.” Ngu Lệnh Phi nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, hai nha đầu đều không biết cuộc trò chuyện của nàng và Hoàng Thượng lúc tối, thời gian này cảm vui mừng cho nàng, nàng đều thấy hết.
“Nói đến canh mộc lan này, trong cung chỉ có Hiền phi là được dùng, nhưng Hiền phi được nhận theo phẩm vị, còn tiểu chủ là Nội vụ phủ đặc biệt mang đến, Đoạn quý nhân cũng không có.”
Canh mộc lan mà Nội vụ phủ mang tới là được nấu từ hương liệu trân quý của Tây Vực tiến cống, được cung nhân chuẩn bị, mùi thơm bay khắp nơi, trong trẻo bất phàm, là cống phẩm quý hiếm, chỉ có ở trong cung mới được thưởng thức, là vật hiếm gặp.
Ngu Lệnh Phi cười khúc khích: “Tuyết Thanh mà lại dùng lời nói dỗ dành ta, đúng là hiếm thấy.”
“Những câu nô tỳ nói là thật lòng.” Mặt Tuyết Thanh nghiêm túc.
“Đực rồi, được rồi.”
Tuyết Thanh nói tiếp: “Tiểu chủ nếu cảm thấy mệt, chi bằng nghỉ thêm một lát, từ chối Chương bảo lâm kia là được.”
Hôm qua Chương Uyển Oánh sai tiểu cung nữ đến mời Ngu Lệnh Phi hôm nay cùng đi bình phẩm rượu và ngắm hoa, cũng không phải lần đầu tiên, Ngu Lệnh Phi không sao cả mà đồng ý.
Trong cung cũng chỉ mấy người với nhau, tìm người trò chuyện cùng tốt.
“Không cần.” Đây là có ý muốn đi: “Giang ma ma đâu?”
Nhắc đến người này, vẻ mặt Tuyết Thanh quái lạ: “Vừa rồi Tinh Vệ nhắc đến muốn mang điểm tâm về, sợ là thức ăn cho tiểu chủ dùng nên Giang ma ma đi trông chừng.”
“Ừm, bà ấy thích nhìn cũng không sao, thức thời và hữu dụng, không tồi.”
Giang ma ma này cũng rất có địa vị..