Đã là quang cảnh tháng tư, tuy lạnh giá mùa xuân chưa qua nhưng thời tiết cũng đã ấm hơn nhiều, hoa cỏ đều đâm chồi nảy lộc vươn mình phát triển, toàn bộ An Tây Bá phủ chỉ có trong phòng tam tiểu thư nhị phòng là đốt than bạc cả ngày.
Trong phòng đốt huân hương, là ôn hương ngọt ấm mà nữ nhi khuê các thường dùng, khói từ lư hương lượn lờ bay ra tản ở trong phòng, xuyên qua bình phong len vào bên trong màn giường.
Ngu Lệnh Phi còn đang nửa tỉnh nửa mê thì ngửi được mùi hương như có như không này, nàng hoảng hốt thở dài nhắm chặt mắt lại, mí mắt dường như lại nặng trịu.
Không muốn tỉnh lại.
Ngu Lệnh Phi vô cùng mệt mỏi cũng vô cùng chán chường.
Nàng lại sống lại lần nữa.
Nếu có thể ngủ luôn thì tốt.
Ngu Lệnh Phi nghĩ, nghiêng đầu vùi mặt nhỏ bằng bàn tay vào chăn gấm thêu đầy hoa, ý chí tinh thần nàng vốn sa sút, cứ như thế lại dần ngủ mê man.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng có thêm nhiều người, đều đang thấp giọng xuống sợ làm nàng không yên giấc.
“Tuyết Thanh sao không ở trong phòng hầu hạ?” Giọng của Cố thị dịu dàng động lòng người lại có chút mềm mại vùng Giang Nam giáp ranh Ngô Nông, ở Thượng Kinh này rất dễ nhận ra.
Ngu Lệnh Phi từ nhỏ đã được khen có một giọng nói ngọt ngào, chính là vì giống mẫu thân.
Lúc này nghe được tiếng của mẫu thân, nàng mơ màng giống như bị một cái lưỡi câu hồn trong hư không câu đi ba hồn bảy phách.
Đúng vậy, mặc kệ sống ở thế gian bao nhiêu lần, tình nghĩa giữa nàng và mẫu thân chỉ càng ngày càng sâu, chưa từng cảm thấy một chút phiền chán nào.
Mũi Ngu Lệnh Phi bỗng nhiên chua xót, nước mắt thấm vào chăn gấm không lộ chút dấu vết nào.
Đại Lục ở bên kia đáp lời: “Tuyết Thanh sợ mấy tiểu nha đầu kia không làm ổn thỏa nên đích thân đến phòng bếp lớn bưng thuốc, còn nói sẽ lấy mứt táo tơ vàng mà tiểu thư thích ăn về đây.”
Cố thị khen: “Tuyết Thanh thật quá cẩn thận.” Bà ngồi ở ghế nhỏ kế bên giường, chỉnh chăn cho Ngu Lệnh Phi, buồn bã nói: “Thân thể Lệnh phi không tốt, bị những thứ kia kinh sợ liền gặp ác mộng mấy ngày, hiện giờ lại bị bệnh, làm sao ta có thể yên tâm đây.”
Cố thị nói hàm hồ, nhưng những người trong phòng đều nhớ tới chuyện lần trước, ai cũng sợ hãi trong lòng nhưng lại không dám nhắc tới, im như ve sầu mùa đông.
Vẫn là Tống ma ma bên người Cố Thị lão luyện, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Hiện giờ trong phủ vượt qua kiếp kia đã là vạn hạnh, tiểu thư cứ từ từ nghỉ ngơi chắc chắn sẽ khoẻ lên.”
Lời này trong lòng mấy đại nha hoàn đều rõ ràng, chỉ là Tống ma ma là người Cố thị vô cùng nể trọng, bà ấy nói ra sẽ thích hợp hơn.
Cố thị quả nhiên nghe vào, trong lòng bà làm sao lại không rõ, nhưng nhìn nữ nhi chịu tội bà cũng đau lòng.
May là bà vừa cúi đầu liền thấy lông mi Ngu Lệnh Phi khẽ run, như hồ điệp vỗ cánh muốn bay, sau đó lộ ra một đôi đôi mắt long lanh xinh đẹp, vì đang bệnh nên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, màu da nhợt nhạt nay càng giống mỹ nhân yếu đuối.
Cố thị nhìn thương lại càng thương, thấy nàng tỉnh lại thì thần sắc vui vẻ: “Con của ta, con lại bị bóng đè sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngu Lệnh Phi nhìn mẫu thân không rời, đối với Cố thị thì bọn họ chỉ mới không gặp nửa ngày, nhưng với Ngu Lệnh Phi lại là mười mấy năm, lúc này chưa rơi lệ là nàng đã cực lực khắc chế rồi.
“Mẫu thân, con rất ổn, ngược lại mẫu thân đừng vì nữ nhi mà mệt mỏi.” Ngu Lệnh Phi hơi mỉm cười, lúc này nàng không có khí lực nên giọng nói càng dịu dàng hơn.
Cố thị yêu thương mà xoa xoa thái dương nàng, vừa vặn Tuyết Thanh cũng bưng thuốc tới, có thêm một đĩa điểm tâm, nhìn màu sắc kia thì không giống với mứt táo tơ vàng mà nàng thích ăn.
Đại Lục tiến lên vài bước hỏi nàng: “Sao không phải là mứt táo tơ vàng?”
Tuyết Thanh mím môi nói: “Từ ma ma phòng bếp lớn nói, hôm qua lão phu nhân phân phó trong phủ phải tiết kiệm nên không mua mứt táo tơ vàng nữa, đều đổi thành táo đỏ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều lén quan sát biểu tình của Cố thị, Cố thị hơi giật mình, nhớ tới hôm qua khi thỉnh an đúng là có như vậy, chẳng qua không nghĩ nhanh như vậy đã phân phó xuống dưới, bà vò khăn, trong lòng sao không buồn rầu chứ, nhưng chỉ bình tĩnh nói: “Thất thần làm gì, bưng thuốc lại trước đi.”
Ngu Lệnh Phi nghe cuộc đối thoại quen thuộc này, trong lòng một mảnh trầm tư.
An Tây Bá phủ Ngu thị đi theo tiên đế đánh đông dẹp tây trở thành võ tướng định thiên hạ, được tiên đế vô cùng tín nhiệm, không phụ chiến công.
Sau khi lập quốc tiên đế sửa quốc hiệu Đại Húc, đóng đô tại Trường An.
Khi luận công ban thưởng, Ngu thị nhận sắc phong An Tây Bá, ban An Tây Bá phủ, tuy không phải công hầu nổi bật nhất nhưng vinh sủng khi tiên đế còn sống cũng hiển hách một thời.
An Tây Bá phủ dùng võ mà được phong tước, tổ tiên lại là nho tướng, sau vài thập niên trong nội tộc có vài người theo văn, cũng cho ra vài vị đại thần, nhưng vương tước đầy Thượng Kinh, An Tây Bá lại không có một danh hào nào.
An Tây Bá hiện tại là tổ phụ của Ngu Lệnh Phi, thường bị đồng liêu giễu cợt là lão Bá gia hồ đồ, nhưng hôm nay không ai may mắn còn ung dung như An Tây Bá, chuyện gì ông cũng không nổi bật, trong triều vừa có sóng gió gì thì liền cáo ốm ở nhà mới khiến cả phủ tránh được đại nạn.
Những kẻ từng cười ông, mười không còn một.
Ngu Lệnh Phi uống xong thuốc Đại Lục liền lấy một miếng táo đưa cho nàng giảm đắng.
Đại nha hoàn của Cố thị là Linh Bích đi tới báo đại phu nhân tìm bà nghị sự, Cố thị không tiện trì hoãn, sau khi dặn dò Ngu Lệnh Phi nghỉ ngơi cho tốt liền dẫn người đi.
Ngu Lệnh Phi nghe lời mà nằm xuống giường, đại phu nhân tìm vì việc gì nàng biết quá rõ.
Đại phu nhân Hứa thị xuất thân Trường Nhạc Hầu phủ, lớn lên dưới gối lão phu nhân Trường Nhạc Hầu, làm người trầm ổn cẩn thận, từ sau khi quản gia chuyện gì cũng lo liệu thoả đáng làm cả nhà trên dưới đều kính phục.
Đại công tử Trường Nhạc Hầu phủ Hứa Anh Khuyết đi theo đương kim Thánh Thượng nhậm chức Ngự tiền thị vệ, chức quan tuy không cao nhưng lại có vinh sủng đi theo hầu thánh giá, nắm bắt đợc tin tức, lúc này chính là nhận được tin tức nên mới báo cho thông gia một tiếng.
Mà phong thư này chính là ngọn nguồn thống khổ luân hồi vô hạn của Ngu Lệnh Phi, nghĩ đến đây tay trong chăn gấm của Ngu Lệnh Phi siết chặt, lần này —— mình nên đi con đường nào đây?
Cố thị tới nơi thì thấy vị tẩu tử này đang đỡ trán nhìn một phong thư trên bàn, giấy viết thư là loại những quý gia vẫn thường dùng khi thư từ qua lại, nhìn không hiếm lạ gì, không biết có chuyện gì mà muốn gọi mình lại đây.
Hứa thị nâng mắt, thấy bà tới mặt liền giãn ra: “Ngươi đã đến rồi ta cũng có người để thương lượng.”
“Là chuyện gì khiến đại tẩu cũng khó xử?” Quan hệ của mấy nàng dâu trong An Tây Bá phủ cũng tạm được, Cố thị với Hứa thị còn khá thân thiết nên nói chuyện có ít nhiều tùy ý, lúc này cũng không cần nói lời xã giao gì, Cố thị vừa ngồi xuống uống một hớp trà liền hỏi.
Hứa thị cũng không nói đùa vài câu mà ngồi nhiêm chỉnh nói: “Lần này đúng là có đại sự, có liên quan đến Lệnh Phi.”
“Cái gì?” Vừa nghe đến có quan hệ với con gái duy nhất nhà mình sắc mặt Hứa thị liền không tốt, lông mày Cố thị cũng nhíu lại.
“Ngươi cũng đừng nóng vội, việc này còn chưa quyết định, chúng ta nên chuẩn bị từ sớm.” Hứa thị lại trấn an bà, nhắc tới chính sự, “Ngươi cũng biết chất nhi của ta ở làm việc ở trong cung có thể nghe phong thanh được chút chuyện, lần này trong nhà nhận được tin tức của hắn cũng theo thường lệ đưa tới cho ta —— nghe nói, trong cung muốn tuyển tú.”
Trong lòng Cố thị nhảy dựng, tay cũng không kìm được làm rơi chung trà xuống mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thuý.
Hứa thị thấy nàng nghe tin xong thì mặt trắng bệch, liền nói: “Ta đoán là ngươi không muốn Lệnh Phi vào cung, nhưng với tài mạo của nha đầu Lệnh Phi, một khi được đưa vào danh sách thì vào cung là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ta muốn nói vẫn nên sớm tính toán mới tốt.”
Cố thị nói chuyện cũng khó khăn hơn vài phần: “Ta chỉ mong con ta luôn sống tốt, cung cấm lại là nơi ăn thịt người không nhả xương, Lệnh Phi từ nhỏ nào đã chịu khổ bao giờ, ta chưa bao giờ nghĩ tới đưa nàng đi giành thể diện, huống chi ——”
Câu nói kế tiếp lại không thể nói ra, nhưng trong lòng hai người đều hiểu.
Phi tần trong cung xưa nay tranh giành ngươi chết ta sống, càng không cần phải nói đến vị quân vương trên long ỷ hiện giờ tàn nhẫn độc ác, máu lạnh âm u, là bò từ người chết ra chiếm long ỷ này, vừa mới đăng cơ đã dùng trượng hình hại chết trắc phi của mình khi còn làm thân vương, còn bắt các phi tử khác ở một bên nhìn dụng hình.
Sau chuyện đó không biết bao nhiêu mỹ nhân ngã bệnh, nghe nói hoàng đế sau khi biết được thì vỗ tay cười to: “Tốt lắm.”
Như vậy làm sao người thương tiếc nữ nhi như Cố thị nguyện ý đưa thân sinh cốt nhục vào miệng hổ cho được!
Cố thị càng nghĩ càng sợ hãi, nhất thời không ngồi yên được nữa: “Đại tẩu coi trọng tấm lòng người mẹ của ta, nhưng người quyết định là lão bá gia và lão phu nhân, phải đi nói lại với họ lời vừa rồi mới được.”
Hứa thị nói: “Hiện giờ biện pháp để tránh được chỉ có trước khi thánh chỉ ban ra thì nghị thân cho mấy người các nàng, lệnh đã sớm soạn xong rồi chỉ đợi ban ra thôi.” Hứa thị nhìn người trước mặt thăm dò một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Ngược lại chuyện của Lệnh Phi, trong lòng các ngươi đã từng tính toán qua chưa?”
“Ta và lão gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, yêu hơn trân bảo, định giữ nàng ở lại thêm một năm, không nghĩ tới ——” Lúc này Cố thị hối hận vô cùng, hai người họ thật ra cũng từng xem qua con cháu vài nhà, hoặc là ngại trong nhà nhiều quy củ, hoặc là ngại nhân phẩm không đủ đoan chính, nhìn tới nhìn lui không vừa ý một ai, càng nhìn nữ nhi càng luyến tiếc, dù sao nàng cũng còn nhỏ cứ để từ từ rồi tính, ai ngờ đến nhanh như vậy đã tuyển tú rồi.
Tựa như đại họa rớt xuống đầu.
Nghe Cố thị nói như vậy, Hứa thị đối với chuyện được người nhà nhắn gửi có vài phần tự tin, bà xoa xoa thái dương nói: “Không giấu gì ngươi, lần này ngoại trừ tin tức trong cung trong thư còn nhắc tới một chuyện, nghe ngươi nói việc hôn nhân của Lệnh Phi còn chưa định ra, ta cũng đề cập thẳng.”
Cố thị hơi kinh ngạc, trong lòng cũng ngờ ngợ điều gì: “Đại tẩu muốn nói?”
“Tẩu tử nhà mẹ đẻ ta coi trọng nhân phẩm, tướng mạo của Lệnh Phi, ủy thác ta tới mai mối hỏi cưới Lệnh Phi cho chất nhi Hứa Anh Khuyết.”
Cố thị thật sự không nghĩ tới chuyện này, nếu nói Hứa thị được người khác gửi gắm mà hỏi tới bà cũng không ngạc nhiên, không phải bà khoe khoang gì, trong cái vòng quan lại này cô nương lớn bé nhiều như vậy nhưng Lệnh Phi nhà bà là người nổi bật nhất, sau khi cập kê bà mối cũng đã tới không ít đều bị lão gia dùng lời cự tuyệt.
Nhưng một phần là Hứa Anh Khuyết là cháu trai Trường Nhạc hầu, còn là đích trưởng tử, tư thế oai hùng bất phàm, lại luôn ở canh Thánh Thượng, ai không coi hắn như Trường Nhạc hầu tương lai? Nói cách khác chính thê của hắn sau này phải quản gia việc cả phủ, Lệnh Phi lại được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, ngây thơ có thừa, trầm ổn không đủ, trưởng bối nhà ai cũng sẽ không muốn chọn một cô con dâu như vậy làm đích trưởng tức, cũng có thể đây là……ý của chính Hứa Anh Khuyết.
“Tẩu tử cũng nên cho ta một lời chắc chắn, đây rốt cuộc là ý của Trường Nhạc hầu phu nhân, hay là chuyện đại công tử phó thác?”
Hứa thị cười than: “Ngươi đúng là người nhạy bén, đứa cháu kia của ta là người có chủ ý, với năng lực hiện tại của hắn người trong nhà đương nhiên sẽ không phản đối hắn đâu.”
Cố thị suy tư, nàng và phu quân tình cảm hòa thuận, tất nhiên cũng mong nữ nhi gặp được phu quân tốt, nhân phẩn của Hứa Anh Khuyết rất tốt, lại có thể hỏi cưới thê tử theo ý mình tất nhiên là sẽ đáng quý hơn vài phần.
Nhưng điểm không tốt cũng rõ ràng, Trường Nhạc hầu phu nhân chưa từng để mắt tới Lệnh Phi.
Nếu là con dâu mà mình chướng mắt, nhi tử lại ngỗ nghịch mà cầu hôn, cuộc sống sau này của Lệnh Phi sẽ rất khó khăn.
Cố thị suy nghĩ hồi lâu chậm chạp không nói, Hứa thị cảm thấy trong chốc lát không có lời chắc chắn cũng không vội, dù sao Cố thị yêu thương nữ nhi thế nào cả nhà đều biết, chung thân đại sự sao có thể dễ dàng định ra, chưa kể việc này còn cần Ngu nhị gia gật đầu mới được.
Bởi vì ban đêm Ngu Lệnh Phi trằn trọc khó ngủ, nàng vừa uống thuốc có công hiệu yên giấc an thần nên nhanh chóng ngủ say.
Chỉ là lần này thuốc kia dường như mất đi công dụng, người nàng chìm trong bóng tối vô biên vô hạn, quanh người nàng là những mảnh nhỏ rơi rớt tan tác, trôi nổi tản ra ánh sáng nhạt.
Có một mảnh nhỏ va vào nàng, Ngu Lệnh Phi hoảng hốt sợ hãi nhưng người như bị cố định không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn vật kia đâm thẳng vào lồng ngực của mình.
Thoáng chốc nàng lại thấy được một không gian khác, nàng thấy được chính mình, nàng đang cùng Hứa Anh Khuyết bái đường thành thân.
Ngu Lệnh Phi biết sau đó mình sẽ trải qua những gì, trấn tĩnh trở lại, chẳng qua là lại xem một đời mình đã trải qua thôi có gì đáng sợ chứ.
Mắt nàng đầy bi thương mang theo chút thương hại nhìn thiếu nữ yêu kiều kia cùng phu quân tân hôn cử án tề mi, nhìn thiếu nữ bị bà bà răn dạy uốn nắn, nhìn…… Một năm sau, một nữ nhân khác vào phủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...