Khi buổi tuyển phi vừa kết thúc, mọi người vẫn còn đang bàn tán về tân vương mới, thì lại một sự kiện khác xuất hiện, gây trấn động cả vương đô, làm bách tính khắp nơi căm hận vị vua mới mà sinh lòng nổi loạn.
Vào ba hôm sau ngày tuyển phi, một sứ đoàn người ngoại quốc cũng tiến vào Liêu Quốc.
Liêu Nguyệt vẫn lười nhác không đến dự triều, mấy bá quan thay nhau bàn tán, nghị luận sôi nổi.
Bỗng một tên thái giám trẻ tuổi, mặt mày hốt hoảng chạy vào điện chính nơi các lão quan đang tụ tập thông báo.
Tên thái giám, vội vàng.
"Sứ...! sứ đoàn nước láng giềng, Phú Ngọc Quốc, vừa tiến vào thành...!Người dẫn đầu là...!là đại hoàng tử của Phú Ngọc Quốc, danh xưng Phú Ngọc Hoàng."
Các vị quan ngạc nhiên nhìn nhau, vì ai ai cũng biết một điều, tuy nước ta có qua lại giao thương với một số quốc gia lân cận, nhưng chỉ với quy mô vừa và nhỏ, chưa từng có tiền lệ hay ghi chép nào về việc có hoàng gia từ nước khác viếng thăm, lại là một nước có nền văn minh khá phát triển hơn so với những nước khác, phải nói là, nước Phú Ngọc Quốc này là một trong ba quốc gia mạnh nhất, là cường quốc không ai dám có ý đồ xâm lăng, ngoài Phú Ngọc Quốc, còn hai nước hùng mạnh khác, với Phúc Ngọc Quốc là về sự phát triển mạnh khoa học, kinh tế, nông nghiệp, với những món đồ chơi lạ mắt, kèm theo các loại vũ khí tiên tiến hơn.
Như mọi người đã biết ở chương đầu có nói, Liêu Quốc giáp bốn mặt hoàn toàn khác nhau.
Mặt phía Tây của Liêu Quốc là dãy núi non trùng điệp, nhưng vượt qua các dãy núi là quốc gia Phú Ngọc Quốc, nhờ vào sự phát triển công-nông-lâm hiện đại hơn mà nước này đã dễ dàng xây dựng nên một con đường nối liền từ nước mình đi qua Liêu Quốc, những con đường đó đều phải đi thẳng vào các con núi, và mỗi con núi sẽ có trạm thu phí đường đi rất cao, chỉ một số ít thương gia lớn mới đủ khả nằng đi qua đất nước đó mà lấy đồ về nước mình bán, nên có thể nói Phú Ngọc Quốc là một đất nước giàu có nhất hiện nay.
Bên cạnh đó có một quốc gia khác, mang tên Hoa Quốc.
Giáp với Liêu Quốc về phía Bắc, là biển cả mênh mông, nhưng vượt qua vùng biển đó chính là Hoa Quốc, vốn dĩ Hoa Quốc bốn bề là biển, nên đất nước này tập trung lớn về ngành tàu biển, cũng như thuỷ chiến của họ rất mạnh, khó có cường quốc nào dám liều lĩnh vượt biển xâm lăng, nhưng họ dư sức vượt biển tới các quốc gia khác, vì họ mạnh về tàu biển, nhưng đất nước này vốn chưa từng có ý định chủ động tấn công ai, nên các quốc ra một phần khá yên tâm nhưng cũng rất dè chừng.
Cường quốc thứ ba là một bộ tộc sống lang thang trên vùng sa mạc, nằm ở phía Nam của Liêu Quốc, hiện có một đội quân đang lập phòng tuyến trấn thủ nơi đó, đề phòng bộ tộc đó tấn công bất ngờ, dù lúc đầu nơi đây được Liêu Thanh làm tướng quân chỉ huy, nhưng vì sự kiện trước đó đã bị giáng chức xuống còn một vị phó tướng nhỏ.
Vị trí lãnh đạo thì đang được để trống chờ Liêu Nguyệt chọn người thay vào, nhưng mãi đến nay, vị tân vương này ham vui nên mặc kệ các vị quan đề nghị về việc chọn người lãnh đạo mới, mà cứ như gió thoảng qua tai, việc này đến nay vẫn chưa có quyết định mới.
Bộ tộc đó, hầu như chưa từng có một ai qua lại với Liêu Quốc, nên Liêu Quốc không biết nhiều về họ, chỉ nghe đồn họ có giao lưu kinh thương với các cường quốc khác, nên có truyền miệng kể rằng, bộ tộc đó ban đầu chỉ vài trăm, sau đó không biết vì lý do gì, họ phát triển khá nhanh, quân số đã ngang một nửa các quốc gia khác, tuy dân số có hạn chế, nhưng họ lại mang tròng mình dòng máu chiến binh, ai nấy cũng thuộc dạng cuồng chiến đấu, quanh năm hay tổ chức cuộc thi chém giết lãnh nhau để giành vị trí cao nhất trong bộ tộc, bộ tộc đó được gọi là Cuồng Nhân, hay cách khác, Cuồng Quốc, người ta còn truyền nhau đồn đại rằng, dù chỉ là một đứa bé 5 tuổi ở bộ tộc đó, cũng có khả năng cầm rìu chiến đấu, hạ một lúc 5 người.
Không chỉ một, mà ai ai trong bộ tộc đó đều mạnh một cách lạ thường.
Cũng vì những lời đồn đại đó, mà chả có đất nước nào dám xâm lược, họ chỉ dám phòng thủ đề phòng mà thôi.
Cũng như mọi người đã biết về ba cường quốc, giáp ba phía của Liêu Quốc, thì vẫn còn mặt phía Đông, vùng bắc cực lạnh giá quanh năm, nơi đó vẫn còn là một bí ẩn ở hiện tại.
Những lão quan sau khi nghe tên thái giám thông báo, thì trên mặt ai ai cũng mang một nét mặt lo lắng khó tả, trong lòng ai nấy cũng có cùng một suy nghĩ.
"Rốt cuộc, nước Phú Ngọc Quốc có âm mưu gì với nước chúng ta đây?"
Khi mọi người đang xôn xao, thì Liêu Nguyệt cũng vừa hay tin thông báo về sứ đoàn, nên cũng đang đi vào đại sảnh điện, từ tốn bước lên ngai vị rồi thong thả ngồi xuống.
Các lão quan thấy thế, cũng ngừng bàn tán mà cúi đầu hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...