Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Liêu Nguyệt vui vẻ ăn rất ngon miệng, rồi cũng nhanh gấp thức ăn bỏ vào bát của Văn Bích mà nhẹ giọng nói.
"Nàng ăn nhiều vào, ta thấy nàng đã ốm đi rất nhiều rồi đó."
Văn Bích e thẹn đáp lời.
"Ưm, đa tạ điện hạ"
Liêu Nguyệt nhẹ lắc đầu nhìn thẳng Văn Bích mà nhẹ nhàng cất lời.
"Ta đã nói, không cần quá khách khí với ta mà."
Văn Bích nghe vậy cũng vui vẻ mà mỉm cười gật đầu.
Dùng xong bữa Liêu Nguyệt đưa Văn Bích về phòng ngủ, rồi hướng về phòng của mình mà đi tiếp.
Văn Bích nhìn bóng lưng người vừa đi, ánh mắt mất mác nhìn theo, nàng không hiểu sao, người đó đối xử nàng tốt như vậy nhưng lại không bao giờ ngủ cùng nàng.
Bất giác nàng nhớ lại cảnh thân mật của Lưu Tiết cùng Liêu Nguyệt mà khẽ thở dài tự hỏi rồi bước vào trong phòng của mình.
"Phải chăng thái tử chỉ thích nam nhân?"
            ******
Trong hoàng cung.
Liêu Sương đứng trước các quần thần đọc thánh chỉ cuối cùng của hoàng thượng giao lại cho nàng.
"Tuyên chỉ."

Tất cả mọi người có mặt đều quỳ xuống nghe thánh chỉ.
"Hoàng thượng chiếu viết.

Thái tử thông minh tài giỏi, trẫm rất hài lòng, nay trẫm quyết định truyền lại ngai vị cho thái tử Liêu Nguyệt..."
Mọi người tuy không hài lòng nhưng chỉ biết cúi đầu nhận lệnh mà cùng đồng thanh lớn.
"Chúng thần đã rõ, thánh thượng anh minh."
Đại thái giám bên ngoài cũng dõng dạc hô to, truyền trừ trong bên ngoài, vang cả điện.
  "Hoàng thượng vào điện."
Liêu Nguyệt mặc long bào, phong thái oai nghiêm không thua kém gì các bậc đế vương trước đó.
Thẳng hướng bước lên ngai vị ngồi xuống rồi tia mắt nhìn xuống mọi người đang quỳ phía dưới mà nhàn nhã nói.
"Miễn lễ, các ái khanh bình thân."
Sau khi các bá quan trong triều đứng dậy, Liêu Nguyệt lại nói tiếp.
"Do tang kỳ của phụ hoàng vẫn còn, trẫm bãi bỏ nghi thức lễ đăng cơ, chỉ ban sắc lệnh dán cáo thị thông báo cho dân chúng khắp nơi được biết."
Các bá quan trong triều đồng lúc cúi đầu.
"Chúng thần đã hiểu."
Liêu Nguyệt nhìn mấy lão già phía dưới mà chau mày.
"Các ái khanh có gì cần bẩm báo không? Nếu không thì bãi triều."
Mọi người bên dưới xôn xao mà nhìn nhau, nói thầm.
"Mới ngày đầu đăng cơ, mà đã muốn nhanh về tẩm cung vui chơi rồi sao?"
Liêu Nguyệt thấy không ai nói gì, chỉ xì xào to nhỏ mà cảm thấy phiền phức liền đứng lên định rời đi.
Bỗng lão thái y đứng ra giữa thưa chuyện.
"Bẩm bệ hạ, việc Tống thái y thất trách, không cứu được thái thượng hoàng, xin bệ hạ cho hắn hình phạt thích đáng."
Liêu Nguyệt đang đứng lên, chưa kịp thẳng người thì nghe có người nói cũng nhanh ngồi xuống lại, nhìn lão thái y mà thẳng thừng đáp.
"Vậy ngươi lúc đó có thể cứu được không?"
Lão thái y tái mặt, ấp úng.
"Việc này...!thì..."

Liêu Nguyệt đanh mặt nhìn vào lão thái y, giọng điệu sắc bén.
"Thì sao? Người đâu lôi lão thái y ra ngoài điện vã miệng một trăm cái cho trẫm."
Lão thái y bị lôi đi, ánh mắt thảm thiết nhìn Liêu Nguyệt như van xin.
Liêu Nguyệt chỉ hừ mạnh nhìn hắn bị lôi đi, nở nụ cười nửa miệng.
Cả đám quan đứng đó nhìn mà cũng sợ, không dám tuỳ ý nói gì thêm nữa, sỡ buộc miệng mà ăn tát như lão thái y.
Lúc này quan lễ bộ cũng từ từ dè chừng mà bước ra, trình tấu.
"Bẩm bệ hạ, việc ở hậu cung sớm cần người đứng ra quản lý, mong bệ hạ sắc phong hoàng hậu."
Liêu Nguyệt hơi chau mày lại, suy nghĩ.
Mấy người phía dưới lại to nhỏ với nhau.
Một vị quan nói.
"Hoàng hậu chắc là Văn tiểu thư rồi, hiện tại hoàng thượng chỉ có một chính thê mà thôi."
Mấy vị quan kế đó cũng cùng nhau đồng tình mà gật đầu lia lịa.
Liêu Nguyệt lúc này nở nụ cười tinh quái mà nhìn lễ bộ nói.
"Cũng hay, đang lúc hậu cung của trẫm khá vắng vẻ, ngươi mau chuẩn bị tổ chức tuyển phi đi, rồi từ từ ta sẽ chọn hoàng hậu trong số đó."
Lễ bộ nghe xong chỉ cúi đầu nhận lệnh, mà lòng thì mắng thầm.
"Đúng là...!mới đăng cơ đã muốn mỹ nhân, ta chưa từng thấy hoàng thượng nào *** tặc như vậy cả.

Chưa kể tang kỳ chưa mãn, không biết sau này lại nổi lên sóng gió gì nữa đây, trời đất ơi."
Mấy vị quan khác cũng không ngừng bàn luận.

"Không lẽ thái tử phi Văn Bích thất sủng sao?"
Ai nấy vừa nói cũng vừa nhìn về hướng Văn Bách.
Văn Bách vẫn không tỏ ra thái độ gì mà cúi đầu trong im lặng.
Mội vị quan khác lại tươi cười xen vào.
"Các ông nên vui mừng đi, đây là cơ hội ngàn vàng đó, biết đâu con gái mấy ông lại lọt vào mắt xanh của hoàng thượng."
Mấy vị quan khác nghe vậy, cũng vui trong lòng mà cười thầm gật gù.
Liêu Nguyệt thấy mọi người phía dưới ồn ào liền nói lớn, giọng điệu không vui.
"Được rồi, nếu không còn gì nữa.

Bãi triều!"
Liêu Nguyệt nói xong mặc kệ tất cả, không thèm nhìn lấy ai, mà đi thẳng ra khỏi đại điện.
Liêu Sương cùng Liêu Phàm cũng dần đi khỏi, chỉ không có sự hiện diện của Liêu Phan mà thôi, vì Liêu Phan đã xin vắng mặt hôm nay.
Mọi người còn lại vẫn không ngừng bàn tán.
Một số người lại ôm hy vọng cho nữ nhi của mình tham gia vào tuyển cung, biết đâu may mắn đắc sủng mà thành hoàng hậu, ai ai cũng mơ mộng viễn cảnh đó mà cười thầm trong bụng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận