Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Tên thiếu niên đó nhoẻn miệng cười rồi đè Ngọc Tín nằm xuống lại mà nói.
"Ngươi còn độc trong người, nên nằm yên đi."
Nói xong hắn lấy đoản đao ra cắt vào ngón tay của của chính mình, nhỏ vào chén từng giọt máu, mặt hắn cũng nhăn nhó vì đau.

Rồi lại lấy ra trong người một lọ thuốc bột pha vào đó.
Xong rồi, hắn đưa cho Lương Ngọc Tín nói.
"Ngươi uống đi."
Lương Ngọc Tín hơi do dự nhưng rồi cũng ngoan ngoãn cầm lấy mà uống cạn.
Cứ thế hết 10 ngày hắn đều dùng máu của mình pha với thuốc cho Lương Ngọc Tín uống mỗi ngày.

Cũng vì thế mà mặt hắn cũng xanh xao hẳn đi.
Lương Ngọc Tín dần khỏi hẳn, rồi quỳ xuống trước mặt hắn nói.
"Đa tạ ngươi, ơn này ta nguyện lấy mạng báo đáp."
Tên thiếu niên cười vui vẻ đỡ hắn dậy.
"Sau này cứ gọi ta là Lăng Tiêu."

Lương Ngọc Tín vẫn cúi đầu, kính trọng đáp.
"Thuộc hạ đã hiểu, mong người nhận ta theo người làm việc."
Lăng Tiêu hít lấy một hơi dài rồi từ từ thở ra.
"Ngươi lớn hơn ta 1 tuổi, xưng hô như vậy có vẻ không thích hợp."
Lương Ngọc Tín vẫn không ngước đầu lên mà đáp.
"Xin người đừng vì tuổi tác, mạng này là được người mang về, ta nguyện đi theo người cả đời."
Lăng Tiêu lắc đầu, ánh mắt tươi cười mà tiếp nhận.
"Ta nhận ngươi nhưng mạng là của ngươi, sau này không được tuỳ tiện nói giao cho người khác như vậy."
Lương Ngọc Tín gật đầu nghe theo.
Lăng Tiêu lại nói tiếp, với ánh mắt nghiêm túc.
"Ta cho ngươi biết, những người còn lại trong gia tộc ngươi cũng bị Độc Lang cho ăn độc mà chết hết rồi."
Lương Ngọc Tín nhếch môi cười, ánh mắt như trút được gánh nặng.
"Đa tạ chủ tử."
Lăng Tiêu cười, lắc lắc cái tay.
"Không cầm cám ơn ta, là do Độc Lang thôi, ta chẳng làm gì ngoài nhặt cái mạng của ngươi về."
Nói rồi, Lăng Tiêu đi tới một góc nhà mở ra một cái hòm, bên trong có rất nhiều mặt nạ màu đen nhưng có đúng 2 cái khác màu.

Lăng Tiêu lấy cái màu nửa vàng nửa đen giao cho Lương Ngọc Tín.
"Ngươi đeo cái này khi làm nhiệm vụ."
Lương Ngọc Tín hiểu chuyện nên nhanh đưa tay nhận lấy.
"Đa tạ chủ tử ban tặng."
Từ đó về sau, hai người cùng nhau lập ra Lang Sát và phát triển tới tận bây giờ.

Và trong thời gian đó, có một lần làm nhiệm vụ tại Tuý Nguyệt Lầu.
Ma ma Tuý Nguyệt Lầu lôi một nha đầu chỉ vừa 10 tuổi vào gian phòng của một lão quan già.
Ma ma vứt nha đầu đó ở lại chỉ để lại một câu.

"Ngươi phục vụ lão gia đó cho tốt đó, nếu không biết tay ta."
Nha đầu đó tuy còn nhỏ nhưng gương mặt đã nhìn ra là một mỹ nữ, ánh mắt trong trẻo, đôi môi hồng nhu thuận, thân người cũng trắng trẻo nuột nà, từng đường từng nét trên gương mặt của nha đầu như được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.
Nha đầu này tên là Liễu Giai Kỳ.
Liễu Giai Kỳ vốn nhà họ làm nghề y, phụ thân cũng làm thái y trong triều.

Gia đình không quá dư dả nhưng cũng không thiếu thốn.
Chỉ vì phụ thân bị hãm hại mà cả nhà cũng mất mạng, vì nhan sắc của bản thân nên bị người ta bắt đem bán vào Tuý Nguyệt Lầu.

Do còn nhỏ tuổi nên chỉ làm việc bưng bê, không ngờ xui xẻo mà gặp lão già biến thái có sở thích kinh tởm là thích được các bé gái phục vụ nên Liễu Giai Kỳ cũng bị nhắm tới.
Liễu Giai Kỳ lấy ra một con dao nhỏ mà cô ăn cắp từ phòng bếp giấu trong người, giơ ra trước mặt lão già.
Lão già chỉ cười trêu chọc, vì thừa biết sức của đứa nhỏ này làm sao đấu lại với mình.
Lão già dê đi tới chụp lấy con dao, xong hắn vác Liễu Giai Kỳ quăng mạnh lên giường.

Hắn lột áo ra chỉ còn cái quần chuẩn bị tuột xuống thì Lăng Tiêu từ ngoài phóng nhanh vào chém ngay chỗ hiểm của hắn.
Hắn nhăn mặt nhìn của quý mình bị đứt đôi, rớt xuống đất mà lăn khắp sàn.
Mặt hắn cũng đầm đìa nước mắt nước mũi, khuôn mặt đau đớn hét to.
Bọn lính của hắn nghe vậy vội chạy vào.

Lương Ngọc Tín ở ngoài thấy tình hình thay đổi cũng nhanh có mặt hỗ trợ Lăng Tiêu.

Cả hai đánh nhau một hồi nhưng vì còn nhỏ sức yếu nên đánh với đám đông như vậy cũng dần yếu thế.
Thấy tình hình không ổn, Lăng Tiêu vội nắm lấy Liễu Giai Kỳ cùng nhau chạy trốn.
Lương Ngọc Tín vừa chạy theo vừa hơi nhăn mặt khó chịu mà nói.
"Chủ tử, nhiệm vụ ta đã xong, ngài lại đi gây thêm chuyện làm gì?"
Lăng Tiêu vừa cười vừa nắm chặt tay Liễu Giai Kỳ, chân không ngừng chạy mà đáp.
"Ngươi đúng là tảng đá mà, ta mà không vào cứu tiểu cô nương này chắc ngươi cũng mặc kệ rồi."
Lương Ngọc Tín đanh mặt, giọng chắc chắn:
"Thì là vậy mà."
Liễu Giai Kỳ ngây ngô nghe hai người đối thoại mà trong lòng vô cùng cảm kích vì được họ cứu.
Sau khi trốn thoát về lại căn nhà cũ kỹ, Liễu Giai Kỳ quỳ xuống cảm tạ cả hai.
"Đa tạ hai vị công tử."
Lời vừa dứt thì Lăng Tiêu ngất đi do vô tình bị thương khi giao đấu.

Vết thương nằm bên trong ngực nên không ai để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận