Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Lão thái y cũng đi lại nhìn đơn thuốc nói, giọng điệu nghi ngờ.
"Ta thấy các loại thuốc trong đây đều là mấy loại thảo dược đơn giản, còn không có gì quý hiếm, như nhân sâm cũng không có ở trong đây."
Tống Phi nhìn lão thái y mà đáp lại.
"Chính vì chúng chỉ là những đơn thuốc bồi bổ đơn giản, mới có thể hiệu quả hơn.

Càng quý hiếm chỉ làm càng nguy hiểm hơn mà thôi."
Lời vừa dứt thì hoàng thượng mặt khởi sắc người bắt đầu đổ mồ hôi, từ từ lấy lại tư thế ngồi thẳng.
Rồi nhìn đại thái giám cạnh bên mà ra lệnh.
"Ngươi.

Mau đi chuẩn bị thức ăn cho trẫm, hình như trẫm cảm thấy đói bụng rồi."
Liêu Sương thấy vậy cũng vui mừng mà hỏi.
"Phụ hoàng, người thấy khỏe rồi à?"
Hoàng thượng vui vẻ gật đầu nhìn Liêu Sương rồi hướng nhìn Tống Phi, ánh mắt cực kỳ hài lòng mà nói.
"Cũng lâu lắm rồi ta mới có được cảm giác thoải mái như bây giờ vậy, cơn khó chịu cũng đã hết rồi.


Phò mã ngươi lại gần đây đưa tay trẫm xem."
Tống Phi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng từ từ đi tới đưa tay ra.
Hoàng thượng cầm tay Tống Phi mặt khâm phục mà khen ngợi.
"Phò mã, đúng là có cánh tay thần kỳ, tốt lắm, tốt lắm, chỉ mới đây mà ta đã khỏi hẳn."
Mọi người thấy vậy cũng đồng thanh cúi đầu nói.
"Xin chúc mừng bệ hạ."
Hoàng thượng ra hiệu cho mọi người lui xuống, chỉ để lại Tống Phi cùng Liêu Sương ở lại.
Hoàng thượng nhìn Tống Phi mà điềm đạm nói.
"Phò mã, sau này con không cần quá lễ nghi với trẫm, cứ gọi ta là phụ hoàng là được rồi."
Tống Phi nhẹ gật đầu.
"Vâng.

Phụ hoàng."
Hoàng thượng vui vẻ nhìn cả hai người rồi lại nói tiếp.
"Hai đứa mau ngồi xuống, hôm nay ở lại đây cùng dùng bữa với trẫm."
Liêu Sương cùng Tống Phi cùng cúi đầu, đi lại ngồi cạnh bên mà đồng thanh.
"Vâng.

Phụ hoàng."
Bữa cơm ba người cũng vui vẻ trôi qua.
\*\*\*\*\*\*
Nói về Sát Lang hay còn gọi là Lang Sát.
Là một tổ chức nhận nhiệm vụ ám sát và bán tin tức.
Đứng đầu tổ chức này là người tên Lăng Tiêu, hắn được cho là kẻ tàn độc nhất trong tổ chức, một khi đã ra tay thì không ai được toàn thây, hắn rất ít khi xuất hiện, mọi việc đều để thuộc hạ của hắn làm và giấu sau lớp mặt nạ đó, hắn lấy danh phận kẻ ăn mày Lăng Tiêu.

Phía sau Lăng Tiêu gồm hai tên trợ thủ đắc lực.


Một là gã đeo mặt nạ nửa màu vàng nửa màu đen, hắn là một kẻ rất giỏi trong việc ám sát, lúc nào cũng lạnh lùng và ra tay nhanh gọn.

Một kẻ khác đeo mặt nạ vàng, nói đúng hơn là một nữ tử, nàng thực ra là một người rất xinh đẹp nhưng luôn giấu dưới lớp mặt nạ, nàng chuyên về y nhưng cũng là một người giỏi võ lại biết dịch dung.
Tổ chức chỉ hơn trăm người nhưng ai nấy cũng là võ công bậc nhất, giỏi ẩn thân, giỏi ám sát và trăm tên ám sát này đều đeo mặt nạ đen.
Tổ chức này được thành lập cách đây khoảng 6 năm, cũng là năm mà cái tên Độc Lang vang dội nhưng Độc Lang thì hiện tại vẫn chưa tiết lộ nhiều.
Quay về quá khứ của 6 năm, ngày Sát Lang ra đời.
Gia phủ của nhà họ Lương.
"Lương Sinh, huynh không thể chết."
Phu nhân của phủ họ Lương gào khóc thảm thiết mà ôm lấy xác phu quân mình đang bê bết máu.
Cùng với đứa con trai duy nhất của nhà họ Lương, tên là Lương Ngọc Tín.
Đứa nhóc chỉ mới 11 tuổi, nhìn mẫu thân ôm xác phụ thân mình mà không hề rơi một giọt nước mắt vì hận thù đã ăn sâu vào tâm hồn của hắn.
Mấy tên nô bộc lẫn nô tì ai nấy cũng nằm lăn lộn khắp nơi vì trúng độc.
Một đám người là các huynh đệ ruột thịt của Lương Sinh thì đứng nhìn cảnh tượng này mà bật cười hả hê.
Lương Ngọc Tín nhìn bọn họ mà cắn chặt môi mình đến rỉ máu.

Ánh mắt hận thù hiện lên trong đôi con ngươi rực lửa ấy.
Phu nhân họ Lương vừa khóc vừa liếc nhìn bọn huynh đệ của phu quân mình, lòng căm phẫn nói.
"Bọn ta có chết cũng sẽ không để các ngươi được yên."
Một tên trong số đó là Lương Tài cười khinh bỉ.
"Gia sản này từ nay thuộc về chúng ta rồi, haha."

Sau đó hắn tiến tới ép hai mẹ con nhà họ Lương uống thuốc độc.
Sau khi thấy hai người đều nằm ôm ngực đau đớn thì bọn họ quay mặt rời đi.
Lúc này một thiếu niên cũng trạc tuổi Lương Ngọc Tín, hắn mang chiếc mặt nạ đỏ thẫm đi tới quan sát hồi lâu.

Rồi khi đi tới cạnh chỗ Lương Ngọc Tín nằm thì bị nắm giữ một chân lại.
Lương Ngọc Tín cố gắng nói, giọng nói ngắt quãng.
"Ta...!Muốn...!Sống!"
Tên thiếu niên đeo mặt nạ ngồi chồm hổm nhìn xuống, rồi hắn lấy ra từ trong người một viên thuốc khác nhét vào miệng của Lương Ngọc Tín.

Lương Ngọc Tín thiếp đi, hắn ra hiệu cho hai tên áo đen khác từ bụi cây phóng lại đỡ lấy Lương Ngọc Tín, rồi cả bọn cùng nhau biến mất.
......
Tại một căn nhà cũ kỹ, 6 năm trước.
Lương Ngọc Tín từ từ mở mắt ra thì trông thấy một tên thiếu niên đang đưa mắt dáo diết quan sát mình.
Lương Ngọc Tín gượng người, ngồi dậy hỏi.
"Là ngươi cứu ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận