Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Tẩm cung hoàng thượng.
Liêu Sương mặt đầy lo lắng đứng nhìn Tống Phi đang bắt mạch cho Hoàng thượng.

Thấy Tống Phi bắt mạch xong, nàng liền gấp gáp hỏi.
"Tình hình phụ hoàng sao rồi phò mã."
Tống Phi ngước nhìn Liêu Sương rồi lại nhìn hoàng thượng mà cúi đầu nói.
"Thưa bệ hạ, dựa vào mạch máu và khí sắc của bệ hạ thì thần đoán được đây là bệnh đầy bụng do thức ăn không tiêu gây chướng khí tạo thành khí hư vì vậy cần đẩy khí hư này ra ngoài."
Hoàng thượng hướng nhìn Tống Phi, hơi nghi ngờ.
"Hửm?"
Lão thái y khác đứng kế bên, lão là người có thâm niên nhất trong thái y viện nên ỷ mình có kinh nghiệm mà tỏ thái độ không hài lòng với Tống Phi, lão thái y nhìn thẳng mặt Tống Phi mà nói với giọng điệu không tin tưởng.
"Tống Phi.

Bệ hạ thân thể ngàn vàng, sao ngươi dám nói càn."
Rồi lão thái y nhanh chóng hướng nhìn hoàng thượng mà cúi đầu thưa.
"Hoàng thượng, xin xử hắn tội bất kính."
Hoàng thượng ngước nhìn Tống Phi, dò hỏi mà chẳng thèm để ý đến lão thái y.

"Phò mã, vậy ngươi có cách trị không?"
Tống Phi cúi đầu, kính cẩn đáp.
"Dạ có! Là phượng hoàng tam điểm đầu!"
Lão thái y lần đầu tiên nghe qua không khỏi chê cười mà nói.
"Đây là cách gì mà ta chưa từng nghe nói.

Ngươi bớt nói càn đi."
Hoàng thượng đưa tay ra hiệu cho lão thái y im lặng rồi nở nụ cười nhìn Tống Phi, nhẹ giọng.
"Liệu cách này có tác dụng ngay không?"
Tống Phi giọng chắc chắn đáp.
"Dạ có."
Hoàng thượng hơi tò mò, nhưng cũng gật đầu đồng ý để Tống Phi chữa trị.
Tống Phi thấy hoàng thượng gật đầu, rồi lại từ tốn cúi đầu nói tiếp.
"Vi thần xin bệ hạ thứ tội trước, nếu có mạo phạm đến long thể của người."
Hoàng thượng rất ngạc nhiên với thỉnh cầu này của Tống Phi nhưng nhìn thấy Liêu Sương, con gái mình nhìn hắn với ánh mắt rất tin tưởng nên cũng tin tưởng mà gật đầu cho phép.
Tống Phi đi tới gần hoàng thượng rồi nhẹ nhàng nói.
"Xin bệ hạ quay lưng lại."
Hoàng thượng cũng nhanh làm theo.
Tống Phi vuốt hai cánh tay hoàng thượng rồi xoay mặt tay ra ngoài, đặt vào giữa điểm lưng của hoàng thượng ra chưởng nhẹ một cái, rồi hai cái, cuối cùng dừng lại ở cái thứ ba xong lại thu tay về.
Lão thái y cùng Liêu Sương đều chăm chú nhìn từng hành động của Tống Phi mà không hề chớp mắt, ánh mắt rất tò mò lẫn kinh ngạc.
Sau khi Tống Phi thu tay về liền cúi đầu nói thêm.
"Thưa bệ hạ, đã xong rồi ạ."
Hoàng thượng quay lại nhìn, mặt ngạc nhiên, mà hỏi lại.

"Cái này gọi là phượng hoàng tam điểm đầu sao?"
Tống Phi gật đầu thưa, giọng điệu chắc chắn.
"Vâng.

Bệ hạ."

Lão thái y vuốt râu rồi nói vẻ khinh thường.
"Thật tức cười, cái này chỉ là trò mãi võ trong giang hồ mà thôi."
Hoàng thượng lúc này chợt cúi đầu, mặt hơi khó chịu rồi lại ngẩng đầu lên cao ợ một hơi rõ to.Sau đó mặt mày giãn ra như rất thoải mái.
Tống Phi thấy vậy liền nở nụ cười, cúi đầu kính cẩn thưa.
"Xin chúc mừng bệ hạ, tam tiêu khí đã thông."
Hoàng thượng hài lòng rồi nhìn Tống Phi gật đầu khen ngợi.
Tống Phi đi tới nói nhỏ vào tai của Liêu Sương.

Liêu Sương nghe xong gương mặt tò mò nhưng cũng vội chạy đi.
Không lâu sao, Liêu Sương đi vào lại, trong tay nàng cầm một bình rượu mà Tống Phi đặt trong phòng, dặn nàng mang tới đây.
Tống Phi đi tới cầm bình rượu rồi rót vào chén gần đó, cúi đầu dâng lên cho hoàng thượng mà từ tốn nói.
"Bệ hạ, xin mời người, đây là rượu thuốc ạ."
Hoàng thượng nhìn vào chén rượu nghi ngờ hỏi lại.
"Cái này là gì nữa?"
Tống Phi nhẹ nhàng đáp.
"Đây là rượu kiến thần, mời bệ hạ dùng thử uống vào có thể điều tiết được dạ dày."
Hoàng thượng chăm chăm nhìn vào chén rượu, mặt hơi hoảng sợ vì trong rượu toàn xác mấy con kiến màu đen xì nằm khắp trong chén.
Tống Phi thấy vẻ mặt lo lắng của hoàng thượng nên vội giải thích thêm.
"Bệ hạ.


Xin đừng lo lắng đây là kiến đen lấy từ trong hang núi sâu, chỉ có lợi không có hại."
Lão thái y lúc này cũng lớn giọng xen vào.
"To gan, kiến thì làm sao mà làm thuốc được."
Tống Phi vẫn một mực khẳng định, ánh mắt kiên định mà lý giải thêm.
"Tống đại nhân, chắc ngài chỉ ở trong cung nên không biết.

Thiên sinh vạn vật tất đều có linh tính, kiến đen này là loại cực phẩm hoà chung lý khí, hoá ứ trừ bị."
"Đặc biệt là đối với những người có tuổi như hoàng thượng, càng có thể làm cho máu huyết lưu thông, xương cốt cứng cáp, mắt sáng và kéo dài tuổi thọ."
Hoàng thượng nghe vậy cũng bắt đầu tin tưởng, gật đầu mà cầm chén rượu nhắm mắt, một hơi uống sạch.
Sau khi uống xong, hoàng thượng bắt đầu thấy hơi choáng váng chống tay lên mặt bàn ngã đầu.
Mọi người đều lo lắng mà dõi nhìn theo hoàng thượng.
Chỉ riêng Tống Phi là không có biểu hiện gì là lo lắng, vẫn rất tự tin với cách chữa trị của mình.

Trong khi chờ đợi, Tống Phi đi lại bàn viết một đơn thuốc rồi đưa cho đại thái giám đứng cạnh đó mà dặn dò.
"Đây là thang thuốc hoà giải khí dương, đại nhân cứ chiếu theo phương thuốc này mà sắc thuốc cho hoàng thượng uống."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận