Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Cả đám người đi đường trông thấy xôn xao, tên tân lang xanh mặt mà la làng.
"Hái hoa tặc xuất hiện rồi, mau bắt hắn."
Nhưng hắn khinh công quá giỏi, thoắt cái là đã mất dạng.
Không ai có thể đuổi kịp được hắn ta.
Hắn vác tân nương, một mạch phi thẳng về tới hang động của mình rồi nhẹ nhàng đặt lên một chiếc giường đá.

Hắn tia mắt nhìn khắp người của tân nương rồi cười khẩy, như tự khen chính mình, rồi nói.
"Đêm nay cô phải phục vụ ta đó."
Tân nương đó nghe xong mặt tái xanh, phút chốc ngất thiếp đi trên giường.
Hắn như không đợi được thêm mà đi tới gần tân nương, nhẹ nhàng đưa tay cởi bớt y phục trên người cô nương đó ra rồi tự hài lòng mà nói với chính mình.
"Gối ôm của ta hôm nay đẹp thật."
Khi hắn đang chìm trong vui sướng định leo lên giường thì một đoản đao bay thẳng vào, làm hắn té ngã ra phía sau, đoản đao cũng ghim chặt vào cạnh giường.
Hắn tức giận nhìn ra phía ngoài hét lớn.
"Là ai dám cả gan phá chuyện tốt của ta."
Liêu Nguyệt từ ngoài bước vào, còn chưa vào hẳn bên trong nhưng hắn đã nhận ra được khí tức tỏa ra từ người đó, khiến hắn phải run rợ mà xanh mặt, nhanh chân quỳ xuống đất, miệng lắp bắp.
"Sư...!Phụ..."

Liêu Nguyệt vẫn giữ bộ mặt sắc lạnh, ánh mắt đe doạ nhìn hắn.
"Khá khen cho đồ đệ ngoan của ta, chỉ không gặp một thời gian ngắn mà đã vang danh thiên hạ với cái biệt hiệu hái hoa tặc."
Bất Khải vẫn cúi mặt không dám ngước lên nhìn mà thỏ thẻ.
"Đồ đệ chưa từng làm hại ai cả...!Chỉ là...!Chỉ là cứu mấy cô nương khỏi những vụ ép hôn mà thôi."
Liêu Nguyệt liếc mắt nhìn cô nương trên giường, rồi lại nhìn hắn, đanh giọng.
"Vậy sao ngươi lại lột đồ người ta ra?"
Bất Khải giả vờ ôm lấy chân Liêu Nguỵệt mà khóc lóc.
"Oan cho đồ đệ quá, đồ đệ thấy trang phục tân nương quá rườm rà nên cởi bớt ra thôi.

Sợ cô ấy nóng quá đó mà sư phụ."
Liêu Nguyệt hừ mạnh.
"Vậy nãy ngươi tính trèo lên giường làm cái gì?"
Bất Khải bỏ chân Liêu Nguyệt ra, đứng dậy vừa cười vừa nói.
"Đồ đệ chỉ muốn ôm ngủ thôi, từ lúc thiếu vắng sư phụ đồ đệ ngủ một mình không quen, với lại sư phụ cũng biết đồ đệ là nữ nhi mà, nữ với nữ thì làm gì được nhau."
Liêu Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt lạnh mà nhìn Bất Khải.
"Ngươi đó, biết mình là nữ nhi sao? Ngươi nhìn bộ dạng ngươi xem, dáng đi cả trang phục chẳng khác gì một nam nhân cả."
Bất Khải trề môi, kéo Liêu Nguyệt tới bàn rồi nhanh tay rót rượu mời.
"Sư phụ uống đi, bớt nóng bớt nóng."
Liêu Nguyệt lúc này cũng không làm mặt khó chịu nữa mà trở lại bình thường, cầm ly rượu uống.
Bất Khải nhanh tay rót tiếp mà hỏi.
"Sư phụ, người cần gì chỉ cần viết thư, hà tất lặn lội đường xa tới tận đây."
Liêu Nguyệt nhếch môi cười.
"Ta không đến thì làm sao biết chuyện tốt mà ngươi làm."
Bất Khải gãi đầu, ngại ngùng cúi mặt.
Liêu Nguyệt đặt ly rượu xuống, rồi từ tốn nói tiếp.
"Ngươi mau sắp xếp về kinh đô đi, sắp tới ta có việc giao cho ngươi."
Bất Khải gật đầu vui vẻ.
"Cuối cùng con cũng được về ở chung với người rồi.

Sau này không sợ ngủ một mình nữa."

Liêu Nguyệt nhéo tai Bất Khải một cái làm tai của hắn đỏ ửng lên.
"Ngươi lớn rồi bớt nói vậy đi, với lại ngươi cũng có sư nương rồi nên hành động khiêm tốn lại."
Bất Khải tỏ vẻ không vui, ánh mắt dò hỏi.
"Sư nương đó có đẹp bằng đồ đệ không?"
Liêu Nguyệt bật cười đứng phất dậy mà đi.
"Tất nhiên là hơn người rồi, haha."
Bất Khải nhìn sư phụ đi, trề môi mắng thầm.
"Sư phụ vừa tới chưa gì đã đi, đúng là cứ thích bỏ rơi ta mà."
Nói rồi hắn lại hướng nhìn lên giường mà thầm cười gian.
Lúc này tiếng nói của Liêu Nguyệt từ ngoài vọng vào bên trong.
"Ngươi mau đem cô nương nhà người ta trả lại đi, còn làm bậy nữa ta sẽ đem ngươi đi ngâm rượu đó."
Bất Khải nghe thấy vội giật mình, mắt luyến tiếc nhìn về chiếc giường giọng ỉu xìu, đáp.
"Đồ đệ đã rõ."
......
Tại cửa thành đông.
Lưu Tiết đứng chờ đã lâu, thấy Liêu Nguyệt đi tới liền cúi đầu hành lễ.
"Điện hạ, chúng ta quay về kinh đô luôn sao?"
Liêu Nguyệt lắc đầu, lấy một bức thư từ trong người ra đưa cho Lưu Tiết.
"Ngươi về trước chờ mọi việc hoàn thành thì đưa cái này cho hoàng thượng giúp ta."
Lưu Tiết gật đầu nhận lệnh, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Điện hạ, ngài định đi đâu? Để thuộc hạ kêu thêm người đi theo hộ tống?"

Liêu Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu.
"Không lẽ ngươi nghi ngờ bản lĩnh của ta?"
Không đợi hắn trả lời Liêu Nguyệt lại tiếp.
"Ta chỉ đi tới Tây Thành xem xét số chuyện vặt thôi, ngươi yên tâm cứ quay về trước.

Ta sẽ mau trở lại kinh đô."
Lưu Tiết hơi bất an, ánh mắt chăm chú nhìn Liêu Nguyệt nhưng cũng đành bất lực nghe theo.
"Điện hạ, ngài vừa tới Đông thành giờ lại đi Tây Thành, sẽ mất rất nhiều ngày, mong điện hạ cẩn trọng không để mình bị thương nữa."
Liêu Nguyệt bật cười, nghiêng đầu nhìn Lưu Tiết mà trêu ghẹo.
"Ngươi thực quan tâm tới ta nhỉ?"
Lưu Tiết hơi ngượng mà xoay người rời đi, chỉ để lại một câu.
"Thuộc hạ cáo lui."
Rồi hắn phóng đi mất.
Liêu Nguyệt nhìn hắn vội chạy đi mà cười thầm trong bụng.
"Hắn mặt lạnh như vậy nhưng đôi lúc cũng rất đáng yêu."
\*\*\*\*\*\*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận