Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!


Liễu Giai Kỳ chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn người đang hỏi mà lòng tràn đầy sự lo lắng.
"Cô gặp ta, đây là kế hoặc của bọn cô?"
Liễu Giai Kỳ lắc đầu, ánh mắt đượm buồn, thỏ thẻ nói.
"Ta không!"
A Kiều lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự hận thù đã che đi tình cảm của bản thân.

Khiến cô không còn tin vào Liễu Giai Kỳ.
A Kiều xoay người đi, lạnh giọng.
"Lang Sát là kẻ thù của ta.

Ta còn có thù phải trả, xem như kiếp này ta nợ cô."
Lời vừa dứt thì A Kiều cũng chạy đi mất, cố che giấu đi những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt, chạy thật nhanh để người ở lại không nhìn thấy được tâm tình hỗn loạn của bản thân.
Dù lòng đau nhưng ơn nghĩa của chủ tử, thù nhất định phải trả, A Kiều dặn lòng, gạt đi đoạn tình cảm thời gian qua.
Người ở lại, Liễu Giai Kỳ cũng đau khổ không kém, nghẹn ngào nhìn bóng lưng người kia đi khỏi.

Dù muốn đuổi theo nhưng cô không thể, vì cô biết từ giờ phút này cô và người đó đã là ở hai phe đối lập, cô không thể phản bội lại tổ chức, càng không thể phản bội lại người đã cứu cái mạng nhỏ bé của cô khi xưa.
Cứ thế mà cả hai cũng đành giấu người kia ở trong lòng, đoạn kỉ niệm đẹp ngày ấy giờ lại phải dừng lại tại đây.


\*\*\*\*\*\*
Trong cung đại điện.
Các quan thần, đang đồng loạt quỳ xuống, cùng nói to.
"Mong bệ hạ nghĩ lại."
"Chúng thần xin bệ hạ thay đổi ý định."
"Mong bệ hạ cân nhắc lại."
Hoàng thượng đanh mặt, ánh mắt như uy hiếp mà nhìn từng người đang quỳ phía dưới, lạnh giọng kiên quyết nói.
"Ý trẫm đã quyết! Bãi triều!"
Hoàng thượng mặc kệ các quần thần vẫn quỳ trên đại điện mà xoay bước nhanh đi khỏi đó.
Văn Bách đứng lên đầu tiên nhìn mọi người mà khuyên nhủ.
"Ý bệ hạ đã vậy, có cầu xin cũng vô ích.

Ta thấy chúng ta cũng nên về thôi."
Một vị quan khác ngước nhìn Văn Bách vừa cười vừa nói với thái độ châm chọc.
"Ta thấy ngài đây là nên vui mừng thì đúng hơn.

Không phải bây giờ con rể của ngài trở thành thái tử rồi sao? Vậy nữ nhi của ngài khả năng cao là hoàng hậu cho sau này rồi."
Văn Bách tức giận, quay bước đi.

Mặc kệ những người còn lại xôn xao to nhỏ nói xấu về mình.
Chuyện là hoàng thượng ban chỉ tuyên bố sắc phong Cửu hoàng tử lên làm thái tử, ai nấy trong triều cũng đều bất bình.

Vì người được chọn cho ngai vị tương lai lại là một người chỉ biết ăn chơi hưởng lạc nên ai nấy vừa bất ngờ, vừa lo lắng lẫn bất an.

Không ai là không ghét Cửu hoàng tử cả, vậy mà hắn lại được chọn.

Hẳn sau này hắn sẽ trở thành người đứng đầu của một nước, ai nghĩ đến việc đó điều phải rùng mình, nên mọi người cố quỳ cầu xin hoàng thượng thay đổi ý định.
Dương Trung cũng đứng dậy sau khi Văn Bách rời đi mà nhẹ giọng nói.
"Ta thấy thôi thì chúng ta nên về trước thôi."
Cũng lại tên quan khó ưa khi nãy lên giọng nói móc, ánh mắt khinh thường.
"À ngài cũng ủng hộ quyết định của hoàng thượng là đương nhiên rồi.


Vì Cửu hoàng tử đã từng muốn lấy con gái ngài, biết đâu được sau chuyện này ngài sẽ sớm đổi ý mà đồng ý gả con gái cho Cửu điện hạ."
Cả đám quan lại đang quỳ bên dưới cũng ăn theo lời nói của tên quan khó ưa đó mà xôn xao nghị luận.
Dương Trung cũng xanh mặt, tức giận không kém gì Văn Bách mà hừ mạnh một tiếng rồi cũng bước thẳng đi ra ngoài.
Một số người quỳ cũng không lâu mà tự rời đi.

Chỉ còn vài người trụ lại đến cả ngày rồi tự ngất đi vì quá mệt.

Những người ngất đi đều được hoàng thượng cho người khiêng về tới tận nhà.
Chuyện Cửu hoàng tử được sắc phong cũng sớm được truyền đi khắp nơi, dân chúng không khỏi xôn xao bàn tán nói rằng hoàng thượng vì quá yêu mẫu phi của Liêu Nguyệt nên mới chọn hắn.

Một kẻ không tài không đức sớm muộn gì cũng hủy hoại đất nước này, ai ai cũng oán than khắp cả kinh đô.
......
Phủ Liêu Nguyệt.
A Hoa từ ngoài chạy hớt hải vào, thở gấp gáp mà nói.
"Chúc mừng tiểu thư!"
Văn Bích vẻ mặt không hiểu, nhìn A Hoa.
A Hoa vội lấy tách trà uống một hơi rồi nói tiếp.
"Cửu điện hạ được sắc phong làm thái tử rồi.

Tiểu thư cũng thành thái tử phi."
Văn Bích hơi ngạc nhiên, nàng vốn bán tính bán nghi nhưng nhìn ánh mắt của A Hoa như chắc chắn mà không ngừng thở dài, lo lắng.
A Hoa ngạc nhiên trước thái độ của Văn Bích liền tò mò hỏi.
"Tiểu thư đang lo lắng gì sao?"

Văn Bích nhẹ lắc đầu rồi hỏi thêm.
"Ngươi có biết thái tử hiện đang ở đâu không?"
A Hoa cúi đầu đáp.
"Dạ, thái tử đang trong thư phòng phía Tây biệt viện."
Văn Bích gật đầu, hỏi lại.
"Nơi đó là phòng cấm?"
A Hoa gật đầu.
Văn Bích cũng không nói gì thêm, ánh mắt hơi buồn mà nhớ tới một số quy tắc khi vào đây.

Có hai nơi mà không ai được tự tiện đi vào, đó là phòng ngủ riêng của Liêu Nguyệt cùng phòng cấm phía Tây.

Nơi đó như là nơi cấm địa, không ai được phép bước vào.

Nhưng duy chỉ có một người là Lưu Tiết được đi vào cả hai nơi.
Văn Bích không khỏi suy nghĩ, giữa hai người đó hẳn là có gì với nhau.

Cảm thấy tủi thân khi chính mình được cưới gả đàng hoàng lại không bằng một tên thủ vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận