“Nên làm mà. Gọi cậu Cảnh gì chứ, xa lạ quá, gọi tôi là Mặc Thần.”
Anh ta cười mỉm.
Anh ta thật sự không giống Hoàng thượng.
Sau khi biết mẹ tuẫn tình, tôi muốn quay về thăm mẹ một chút.
Tên Hoàng thượng chó đó nói không hợp quy tắc, đứa con bất hiếu này quả thật không thể đưa tiễn mẹ lần cuối.
Là má Lưu thay tôi quay về một chuyến.
Tôi ôm hai đầu gối, giọng nói hơi buồn buồn:
“Cảnh Mặc Thần, anh biết không? Ở hiện đại tôi là trẻ mồ côi. Tại nơi này, trước năm mười lăm tuổi tôi thật sự là một đứa trẻ hạnh phúc, có cha có mẹ có người yêu thương. Bây giờ tôi lại trở thành trẻ mồ côi rồi. Thật ra tôi hận mẹ tôi. Tôi vừa mới gả vào cung, mẹ đã đi theo bố tôi. Từ nhỏ tôi đã biết quan hệ của bọn họ tốt đẹp, nhưng mẹ không nghĩ tới là để tôi ở lại một mình trên đời này khổ sở đến nhường nào.”
Tôi sợ hãi đến mức nào.
Có người đồn tôi là tai tinh, khoảng thời gian đó cả đêm tôi gần như không ngủ được.
Tôi đang nghĩ, có phải tôi thật sự là tai tinh hay không.
Có lẽ là bởi vì lúc này quá yên tĩnh, có lẽ là tôi đã nhẫn nhịn chuyện này quá lâu.
Rất lâu sau đó.
Đầu của tôi bị vỗ nhẹ một cái.
Nghiêng đầu sang lại va vào ánh mắt của Cảnh Mặc Thần.
Trong vẻ tĩnh mịch xen lẫn thương tiếc.
Giọng nói của anh ta tựa như truyền đến từ nơi xa xôi:
“Mạnh Thiên Thiên, thật ra đây là chuyện tốt cô biết không? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mới là chuyện đau đớn nhất trên thế gian này. Quan hệ của bố mẹ tôi cũng rất tốt, năm tôi bảy tuổi, bọn họ đi nước ngoài du lịch, máy bay rơi vỡ. Ông nội tôi bạc trắng đầu trong một đêm, mắc bệnh tim. Anh trai tôi năm đó mới mười hai tuổi, một mình chèo chống cả Cảnh thị.”
Trái tim tôi cứng lại.
Lúc đó anh ta còn nhỏ hơn tôi.
Có lẽ anh ta còn bất lực hơn tôi.
Tôi không biết thân thể của anh ta lại như vậy.
“Tôi xin lỗi.”
Tôi cắn môi dưới.
“Đã qua rồi, cô ở trong cung sống không tốt cũng không sao. Chúng ta sắp quay về rồi.
Chỉ cần quay về hiện đại, cô sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, cha mẹ cô nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Ăn viên kẹo đi cho ngọt ngào trái tim.”
Anh ta nói xong thì lấy ra một viên kẹo từ trong túi rồi nhét vào miệng tôi.
Môi tôi chạm vào ngón tay anh ta.
Đột ngột không kịp chuẩn bị.
Trái tim tôi hơi loạn nhịp.
Tôi cố gắng nhai kẹo, đứng dậy, cúi đầu nhìn chàng trai tùy ý không bị trói buộc ngồi ở đó:
“Cảnh Mặc Thần, anh thật sự không giống như tôi nghĩ.”
Cảnh Mặc Thần đứng dậy, chợt đưa tay ra che nắng cho tôi:
“Không giống chỗ nào? Nói nghe xem.”
Nhịp tim của tôi lại tăng nhanh.
Nhìn ánh nắng màu vàng kim bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, tôi cười:
“Anh trai anh dạy dỗ anh rất tốt, anh hoàn toàn khác với lời đồn đại bên ngoài, anh có một trái tim rất ấm áp.”
Không giống như tôi.
Tôi là người ích kỷ lại máu lạnh.
Anh ta là người khiến lòng người sinh ra sự hâm mộ như ánh nắng.
“Ha ha ha. Cô khen anh trai đây như thế, có phải hôm nay nên tận tình làm chủ nhà, đưa anh đây đi ăn món ngon của Đại Hạ không?”
“Có này thì được, tốt xấu gì tôi cũng ở đây mười lăm năm rồi, con đường nào có món ngon gì tôi cũng biết hết. Đi!”
Hai chúng tôi cười đi ra khỏi phủ Tướng quân.
Khi lão quản gia lưu luyến không rời mà đóng cửa lại, tôi có một chủ ý.
“Cảnh Mặc Thần, đợi đến khi sách của anh được in ra, cộng thêm những quyển sách mà mấy năm nay phủ Tướng quân để dành, tôi muốn biến phủ Tướng quân thành thư viện.”
Cảnh Mặc Thần chỉ vào trán tôi:
“Mạnh Thiên Thiên, thật ra cô mới là người ấm áp, chủ ý này thật sự rất tốt. Tạo phúc cho tất cả những người không xem được sác. Tôi quay về sẽ ban thưởng một biển hiệu, gọi là Thư quán Mạnh gia.”
Mặt mày tôi hớn hở.
Anh ta hiểu tôi.
Phủ Tướng quân bây giờ chỉ còn lại một mình tôi.
Đợi đến khi tôi rời khỏi Đại Hạ, tôi không muốn mọi người quên mất phủ Trấn Bắc Tướng quân.
*
Hoàng cung không có bí mật.
Triều đình cũng không có bí mật.
Hoàng thượng đưa Hoàng hậu quay về cúng tế Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân, Hoàng thượng đưa Hoàng hậu đi chơi ở ngoài cung cả một ngày, tin tức truyền đi khắp nơi.
Việc này càng chứng thực lời đồn Hoàng hậu độc sủng hậu cung.
Trải qua một ngày ở chung với Cảnh Mặc Thần, tôi cảm thấy giữa tôi và anh ta hình như trở nên có chút khác thường.
Ngày đó tôi nhìn dân chúng bên ngoài, những con đường quen thuộc kia, tâm tình tôi cũng thay đổi.
Tôi nghĩ thông suốt rồi.
Dù sao Đại Hạ cũng là nơi tôi sinh sống mười lăm năm, mặc dù rời đi, tôi cũng muốn làm một ít việc nằm trong khả năng của mình cho những người ở nơi này.
Tôi đang sửa chữa bản kế hoạch trong tay.
Má Lưu đi đến bên cạnh tôi nói, vừa rồi trên triều đình Hoàng thượng đã phát uy.
Tôi lập tức để bút lông trong tay xuống, vẻ mặt sốt ruột, hỏi xem có chuyện gì.
Bà ấy cười lên:
“Hoàng thượng vì nương nương mà bất bình, trên triều đình có người nói người đang ở lãnh cung, xử sự không thích hợp. Hoàng thượng liền nói những suy nghĩ về xà bông thơm, thuật in ấn, thủy tinh đều do người ở lãnh cung nghĩ ra được, vì Đại Hạ, Hoàng hậu mới chịu uất ức ở lại lãnh cung. Nương nương, Hoàng thượng thật sự nhìn thấy điểm tốt của người rồi.”
Má Lưu thật lòng thật dạ muốn tốt cho tôi.
Trong lòng tôi ngọt ngào.
Chỉ là nghĩ đến những chuyện xấu trước kia của anh ta, trái tim tôi chua xót.
Ở Đại Hạ, tôi là Hoàng hậu, anh ta là Hoàng thượng, xem như xứng đôi.
Nhưng quay về hiện đại, anh ta là cậu Cảnh, tôi là trẻ mồ côi.
Chúng tôi hoàn toàn không phải người của cùng một thế giới.
Cho nên Mạnh Thiên Thiên à, chớ có tự mình đa tình.
Tôi mệt mỏi nằm trên ghế trong sân, ngơ ngác nhìn bầu trời..
Bầu trời ở đây vô cùng xanh,
Mây còn rất đẹp.
Mãi đến khi mắt tôi bị bóng tối che khuất.
Tôi vô thức mắng một câu:
“Láo xược!”
Chỉ là khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay đang che mắt tôi, tôi dừng lại.
Khớp xương rõ ràng.
Ấm áp mà thon dài.
Anh quay về rồi.
Anh trở tay kéo lấy tay tôi, đứng đối diện tôi, long bào làm tôn lên dáng người anh thẳng tắp mà hấp dẫn:
“Hoàng hậu sống thật là tự tại, còn phơi nắng nữa, thật khiến người ta hâm mộ.”
Tầm mắt tôi chuyển qua bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi.
Hít sâu một hơi.
Lấy can đảm, ngẩng đầu lên.
Tôi hỏi ra:
“Cảnh Mặc Thần, có phải anh thích tôi không?”
Tôi cảm nhận được bàn tay anh kéo tay tôi chặt hơn một chút.
Dưới ánh mặt trời, hạt châu hắc ngọc trước mũ miện đung đưa lên xuống.
“Đúng vậy. Hình như anh thích em rồi, Mạnh Thiên Thiên.”
Tôi rơi vào hoảng hốt.
*
Bên tai tôi luôn quanh quẩn câu nói đó.
“Hình như anh thích em rồi, Mạnh Thiên Thiên.”
“Thích em.”
“Mạnh Thiên Thiên.”
Cả hai đời không phải không có ai tỏ tình với tôi.
Mà là lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi ngay thẳng như vậy.
Trái tim tôi rất loạn.
Anh cúi người xuống, hai tay chống lên ghế xích đu của tôi.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, thậm chí tôi còn có thể ngửi được mùi long tiên hương trên người anh.
“Em thì sao? Mạnh Thiên Thiên.”
Tôi cắn đầu lưỡi, cười:
“Cậu Cảnh nói mê sảng gì vậy, trong gia tộc, hồng nhan tri kỷ của cậu không thể đếm hết được, tôi không muốn làm bạn gái có thời hạn của cậu đâu.”
Anh cúi đầu đến bên tai tôi, hơi thở ấm áp lướt qua mặt tôi:
“Thì ra là em ghen à. Thiên Thiên, anh chưa có bạn gái, đến bây giờ anh còn chưa từng yêu đương nữa, anh trai anh quản lý anh nghiêm lắm, chi bằng chờ đến khi quay về, em hỏi anh trai anh đi.”
Tôi trừng to hai mắt, thốt lên:
“Không thể nào! Lý Phỉ ở trong đoàn làm phim khoe khoang với mọi người là bởi vì anh nên cô ta mới được làm tới nữ chính mà.”
Quyển đầu tiên của tôi là “Kẻ tình nghi thứ tám” được cải biên thành phim mạng, tôi còn là biên kịch.
Vốn dĩ người tôi nhìn trúng là một nữ diễn viên có kỹ thuật diễn xuất khác.
Cuối cùng phía đầu tư lại nhét Lý Phỉ vào.
“Lý Phỉ là ai?”
Cảnh Mặc Thần cau mày đứng thẳng người dậy, tựa như thật sự không nhớ cái tên này.
Sau khi tôi nhắc nhở, anh mới bừng tỉnh hiểu ra:
“Em đang nói là nữ diễn viên diễn vai Tinh Ngữ trong “Kẻ tình nghi thứ tám” à. Không phải diễn xuất của cô ta không tệ sao, thành tích của bộ phim mạng đó cũng không tệ lắm. Cô ta là tình nhân của bạn thân anh, anh thật sự không biết cô ta sẽ lấy danh nghĩa của anh để nói như vậy. Em yên tâm, sau khi trở về anh nhất định sẽ cảnh cáo cô ta. Anh độc thân mà.”
Tôi vô cùng tức giận.
Cái đó mà gọi là diễn xuất cũng được à?
Cảnh nào cũng có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn.
Người phụ nữ đó kém đến mức suýt thì phá hủy nữ chính của tôi.
“Anh là người đầu tư của “Kẻ tình nghi thứ tám” à?”
Tôi vén tay áo lên, nhìn anh chằm chằm.
Anh gật đầu:
“Mạnh Thiên Thiên, em rất có tài năng, tiểu thuyết mới “Nữ pháp y của Đại Hạ” anh cũng xem rồi, viết không tệ. Về nhà anh sẽ đầu tư cho em quay, chắc chắn sẽ hot lớn.”
Tôi nghiến răng:
“Cảnh Mặc Thần, sao anh lại xem được tiểu thuyết mới của tôi?”
Bộ tiểu thuyết này là do tôi viết về những vụ án kỳ lạ mà tôi nghe được trong mấy năm qua vào lúc buổi tối không có việc gì làm.
Cảnh Mặc Thần lùi lại một bước, cười nhẹ nhàng:
“Ngày nào Xuân Hoa Thu Nguyệt cũng nói trong lòng bọn họ, cô chủ lợi hại như nào ra sao, anh đã lén lút xem mấy chương. Thiên Thiên, em có đồng ý lời tỏ tình của anh không?”
Xuân Hoa và Thu Nguyệt là fan hâm mộ trung thành của tôi.
Mỗi buổi tối tôi viết xong, bọn họ đều sẽ chạy theo, hỏi tôi hung thủ là ai.
Tôi mài răng cười hô hố.
Không nghĩ tới người này lại dùng thuật đọc tâm vào người bên cạnh tôi.
“Đồng ý khỉ khô, cái đồ đàn ông lạm dụng bàn tay vàng này!”
Tôi giơ quả đấm lên, chạy đuổi theo anh.
Anh chạy.
Tôi đuổi.
Trong lãnh cung đều là tiếng cười của chúng tôi.
Tôi cười, mũi chua xót.
Thật ra tôi đang trốn tránh vấn đề vừa rồi của anh.
Anh đã nhìn ra được.
Còn cùng tôi náo loạn.
Cảnh Mặc Thần thật sự là một người đàn ông cực kỳ dễ khiến người ta yêu thích.
Thật là đáng tiếc…
Tôi không thể thích anh được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...