“Anh có thể đọc được tiếng lòng của tôi à?”
Vậy thì tôi ở trong lòng mắng anh ta, không phải anh ta nghe thấy hết à?
“Không, tôi không nghe được tiếng lòng của cô.”
Anh ta lập tức giơ ngón tay lên thề.
Tôi không tin.
“Thật đó, nếu không thì vào ngày gặp cô sao tôi lại một mực thăm dò cô chứ, mãi đến khi cô mắng fuck tôi thì tôi mới dám cùng cô nhận nhau.”
Đôi mắt trong vắt của cậu chủ nhỏ nhìn tôi chăm chú,
“Ngoại trừ tôi thì tiếng lòng của ai anh cũng có thể nghe được à? Cho nên không phải anh có ký ức của Hoàng thượng, mà là vì anh có thuật đọc tâm hả?”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần.
Anh ta mệt mỏi gật đầu, xoa huyệt thái dương của mình:
“Cô không biết đâu, bây giờ ở trước mặt cô thì cả người tôi mới thoải mái được chút ít. Bây giờ gặp ai là cũng giống như có người bắt loa nói chuyện bên tai tôi vậy. Đặc biệt là buổi sáng hôm đó ở trong sân của cô ấy, nhiều phụ nữ như vậy cứ líu ríu bên tai tôi như ruồi muỗi ấy, đầu óc tôi suýt thì nổ tung luôn.”
Tôi bật cười.
Ha ha ha ha.
Chẳng trách lúc đó anh ta cáu kỉnh như vậy.
Ban nãy tôi còn nghĩ sao ông trời bất công thế, dựa vào cái gì mà cùng là xuyên không.
Mãi một tháng trước tôi mới có được một hệ thống vô dụng.
Con hàng này xuyên tới là đã có bàn tay vàng là thuật đọc tâm trâu bò như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, nếu tôi có thuật đọc tâm, ngày ngày nghe thấy giọng nói, nghe được bí mật trong lòng người ta thì đúng là thoải mái.
Nhưng mà cũng sẽ nổ não.
Nhìn dáng vẻ đau đầu của anh ta, tôi thoải mái hơn rồi.
Bèn nói cho anh ta biết lời ban nãy hệ thống nói.
Anh ta cau mày, chậm rãi nói:
“Chắc chắn hệ thống của cô không phải là đồ tới từ thế giới của chúng ta. Nếu như lời nó nói là thật, nó muốn về nhà mà còn phải nhờ cô mới có thể đi được, vậy trên người cô có thứ gì mà nó cần à?”
Trước mắt tôi sáng lên:
“Mệnh phượng hoàng!”
Người có số mệnh tốt nhất của triều Đại Hạ, ngoại trừ Hoàng thượng thì chính là Hoàng hậu.
Cảnh Mặc Thần đứng bật dậy, hơi thở dồn dập:
“Mệnh phượng hoàng là do ai xem cho cô?”
Tôi đập tay lên bàn:
“Nhất Minh đại sư, vào ngày tôi đầy tháng, ông ta tới nhà tôi khoác cho tôi cái số mệnh đó, khi đó Thái tử vẫn chưa được lập. Ông ta đang chơi trò mê tín dị đoan thì có, tôi không có tin chuyện mệnh phượng hoàng gì đâu!”
Nói đến đây, tôi liền giận dữ.
Ở thế giới này, tôi là con gái một, muốn gì có đó, lớn lên trong sự cưng chiều vô vàn.
Tiên hoàng bởi vì số mệnh đó mà thường xuyên gọi tôi vào cung, ban thưởng đồ cho tôi.
Có thể nói tôi sống còn ung dung tự đại hơn đám Hoàng tử Công chúa.
Nhưng vì số mệnh này, từ nhỏ tôi đã không có bạn bè.
Tất cả các cô gái cùng tuổi không nịnh bợ tôi thì cũng ghen ghét tôi.
Cảnh Mặc Thần lắc đầu:
“Không, mỹ nữ Thiên Thiên à, có phải thần côn kia thật sự có bản lĩnh hay không, tôi triệu ông ta vào cung là biết thôi.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt không nhúc nhích.
“Anh muốn nghe tiếng lòng của ông ta đúng không.”
Nghe nói công ty truyền thông của Tổng giám đốc Tiểu Cảnh có thể mở cửa được đều là do Tổng giám đốc Đại Cảnh ở sau lưng giúp đỡ.
Bây giờ dựa vào sự tiếp xúc của tôi thì anh ta cũng không vô học như bên ngoài đồn.
Cảnh Mặc Thần đắc ý nhướng mày.
*
Đáng tiếng, một canh giờ sau, người mà Cảnh Mặc Thần phái đi không mang về đại sư nào cả.
Tiểu sa di trong chùa nói một tháng trước đại sư đã đi dạo chơi tứ phương rồi.
Chỉ mang về một tờ giấy:
“A Di Đà Phật, đến từ nơi đến, đi đến nơi đi. Ba tháng sau, vào đêm giao thừa, hai vị quý nhân có thể đạt được mong muốn. Hy vọng trước khi rời đi, hai vị quý nhân sẽ làm được nhiều việc có ích cho Đại Hạ.”
Ta mở to mắt nhìn, ngón tay run rẩy:
“Cho nên đại sư này biết được thân phận của chúng ta à?”
Cảnh Mặc Thần chỉ nhìn lướt qua thì đã tiếp tục vuốt ve cái hộp tròn đựng đồ bằng sợi tre kia, nhướng mày:
“Ba tháng à, được, có thể quay về là được.”
Bây giờ hứng thú của anh ta chính là tìm các loại đồ chơi trong cung để chơi.”
Giống như một thằng nhóc con vậy.
Điểm chú ý của tôi nằm ở câu cuối cùng:
“Ông ta nói bảo chúng ta làm nhiều chuyện có ích cho Đại Hạ là ý gì? Là điều kiện tất yếu để trở về sao?”
Cảnh Mặc Thần duỗi cái lưng mỏi:
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, cô đã sống ở đây mười lăm năm, trong ba tháng cuối cùng này thì đưa tôi đi chơi đi, chớp mắt một cái là ba tháng trôi qua thôi.”
Tôi lườm anh ta một cái:
“Được.”
Anh ta cam chịu, tôi cũng thế.
“Ký chủ, không thể nghĩ như vậy được. Các cô nhất định phải làm nhiều việc tốt. Thời gian mà đại sư kia nói là đúng, ba tháng là cơ hội cuối cùng để xuyên về. Thứ ông ấy nói đến là công đức của cô và đồng hương của cô. Vốn dĩ hai người có số mệnh rồng phượng, nếu hai người làm nhiều việc tốt cho Đại Hạ thì càng có cơ hội về nhà.”
“Cho nên, trước đó mi cũng muốn dùng mệnh phượng hoàng và công đức của tao để về nhà mi?”
“...”
Hệ thống chó lại giả chết.
Khuôn mặt tôi bị Cảnh Mặc Thần nhéo một cái, đau đến mức tỉnh táo lại:
“Mạnh Thiên Thiên, cô làm sao vậy? Ngốc rồi à?”
Tôi xoa mặt mình, nhẹ giọng nói lại một lần lời ban nãy hệ thống nói.
“Cái gì? Thật sự kèm theo điều kiện à? Ông trời ơi, nếu anh trai tôi đến đây thì việc này dễ rồi. Cô không biết anh trai tôi lợi hại tới mức nào đâu, lúc trước đám người dưới quê tôi thấy bố mẹ tôi mấy rồi thì ỷ lớn hiếp nhỏ mà bắt nạt anh trai tôi, muốn chiếm công ty nhà tôi. Anh trai tôi đánh cho bọn họ rụng lả tả, bây giờ nhìn thấy anh trai tôi, bọn họ còn chả dám thở mạnh nữa…”
Cảnh Mặc Thần nói mà mặt mày hớn hở.
Nhưng trong lòng tôi lại nặng nề.
Muốn về thật sự không dễ dàng như vậy.
Làm việc tốt, cái gì gọi là làm việc tốt chứ.
“Cô sầu làm cái gì. Bây giờ tôi là Hoàng đế tôi là lớn nhất, tôi là chỗ dựa của cô mà. Chúng ta muốn làm gì thì có thể làm cái đó. Không phải chỉ là làm việc tốt thôi à, SO EASY!”
Anh ta hăng hái lắm.
Tôi nhìn người đàn ông này, trong lòng tuôn ra một cảm giác không nói thành lời.
Ở thế giới cũ, tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cho dù là chuyện gì, tôi cũng tự mình quyết định.
Ngã thì tự đứng lên.
Chưa từng có ai nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi.
*
Tôi không muốn ra khỏi lãnh cung.
“Mạnh Thiên Thiên, cô có ra không hả? Cô không ra khỏi lãnh cung thì chúng ta xây dựng cơ sở thế nào được, về nhà kiểu gì?”
Cảnh Mặc Thần tối sầm mặt lại kéo tôi.
“Tôi không ra! Tôi cảm thấy lãnh cung hợp với tôi. Chuyện xây dựng cơ sở thì giao cho anh đó, Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là một cô gái yếu đuối thôi.”
Tôi ôm chặt cái cây lớn duy nhất trong sân của lãnh cng.
Thật ra, tôi là người máu lạnh ích kỷ.
Hơn nữa.
Tôi nói thật.
Một biên kịch nhỏ như tôi ngoại trừ gõ chữ thì chẳng biết gì cả.
Cảnh Mặc Thần vô cùng tức giận, xoay người rời đi.
Tôi còn đang gọi hệ thống chó, muốn hỏi chuyện xây dựng cơ sở, nó lại không rên một tiếng.
Tôi chỉ có thể cam chịu, dứt khoát đi viết tiểu thuyết.
Không ngờ rằng, Cảnh Mặc Thần không làm chuyện bình thường.
Anh ta bắt đầu xuất hiện ở lãnh cung không ngừng, lúc tôi viết tiểu thuyết, anh ta viết kế hoạch xây dựng cơ sở.
Tôi thật sự không nghĩ tới, Cảnh Mặc Thần thật sự có chút bản lĩnh.
Đầu tiên anh ta làm một buổi đấu giá hoàng gia, đấu giá những món đồ cổ không cần thiết trong cung.
Để anh trai kiêm tình địch của anh ta là Hiền Vương điện hạ chủ trì.
Lần đầu tiên đã lấy được năm trăm ngàn lượng bạc trắng.
Sau khi quay về anh ta còn vô cùng đắc ý khoe khoang với tôi, nói chiêu này anh ta cũng học theo anh trai.
Tôi nằm nghiêng trên sập mềm, ăn canh hạt sen mà Xuân Hoa nấu cho tôi, rất hứng thú cười cười:
“Anh ta là chồng của ánh trăng sáng nhà anh, là tình địch của anh đó. Anh cũng yên tâm dùng được à?”
Anh ta nhíu mày trừng tôi:
“Mạnh Thiên Thiên, nói lại lần nữa, người phụ nữ đó là ánh trăng sáng của cái tên kia, không phải của tôi. Nhân phẩm của Cảnh Mặc Hiên này không tệ, năng lực không tệ, chín bỏ làm mười thì tôi vẫn có thể dùng được. Nhưng mà so ra thì kém xa anh trai tôi.”
Ha.
Lại tâng bốc anh trai anh ta rồi.
Tôi đã nhìn ra được, Cảnh Mặc Thần chính là một tên cuồng anh trai.
Hiền Vương điện hạ mà bảo là tạm dùng được?
Xem ra anh ta cũng được.
Cũng đúng, tôi lo lắng vô ích rồi, trên triều đình cho dù là lão thần hay tiểu thần, cho dù là người hay quỷ, ở trước mặt anh ta đều là trong suốt.
Thuật đọc tâm đối với anh ta mà nói đã trở thành công cụ hóng drama.
Ngày nào anh ta vào triều quay về cũng sẽ hào hứng dào dạt thảo luận về drama hôm đó anh ta hóng được.
Bây giờ tôi mới biết, Lễ bộ Lưu Thị lang một lòng với Đại Hạ nhất thật ra là một tên xảo trá, ông ta là người đi ở rể, ông ta chưa bao giờ cam lòng, chờ cha vợ ông ta qua đời, ông ta sẽ đưa ba đứa con trai ông ta nuôi ở bên ngoài về nhà.
Quan Lâm Hầu không thương con trai mà thương cháu ngoại, chỉ bởi vì đó là con trai mà ánh trăng sáng trong lòng ông ta sinh ra cho ông ta.
Thủ lĩnh Cấm Vệ Quân là người yếu sinh lý.
Trạng nguyên tân khoa đã có vợ con ở quê nhà, bỏ vợ bỏ con để bám vào tiểu Quận chúa của vương phủ.
Binh bộ Thượng thư là người đồng tính, người đàn ông ông ta yêu nhất là gã sai vặt của ông ta…
Tam quan của tôi càng ngày càng lệch.
Sao chỗ nào cũng toàn trai đểu vậy.
Hóa ra kiểu yêu thầm chị dâu của Hoàng thượng vẫn còn tốt chán?
Vì Cảnh Mặc Thần không ngừng xuất hiện của lãnh cung.
Anh ta sai người bắt đầu tu sửa lãnh cung.
Hoa cỏ, đồ cổ được chuyển vào không ngừng.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt và má Lưu đã sớm bị anh ta gọi vào lãnh cung.
Lãnh cung không còn lạnh nữa.
Bây giờ đã có hơi người rồi.
Còn có phòng bếp nhỏ.
Bây giờ Xuân Hoa tưởng rằng Hoàng thượng có ý với tôi, mỗi lần nấu cơm đều sẽ dùng toàn bộ sức lực.
Những món ăn hiện đại mà tôi dạy cho nàng ấy càng khiến Cảnh Mặc Thần xuất hiện ở lãnh cung vào đúng giờ ăn cơm.
Còn ăn nhiều hơn tôi.
Tức chết tôi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...