Hoàng Thúc


Đại điện Chính Hòa, đèn sừng dê phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.

Trong lò mạ vàng nơi Vân Long cố thủ, than bạc nhuộm đỏ sậm, khiến toàn bộ đại sảnh tràn ngập hơi ấm như mùa xuân.

"Chao ôi, đêm xuân ấm áp, không biết mỹ nhân nào đã khiến Vương gia quấn quýt mãi không buông.

Đêm dài đằng đẵng, chỉ thương cho lão đầu tử ta đây phải chờ ở chỗ này..."

Người vừa nói là một vị văn sĩ trung niên, người này tên Gia Cát Huyền, là phụ tá của Mộ Dung Triệt, kiêm chức quân sư khi đánh trận.

Lúc này, hắn không có chút dáng vẻ nào ngồi trên mặt đất, miệng than ngắn thở dài, nhàn nhã lắc chiếc quạt lông trên tay.

Đối lập hoàn toàn với hắn, là một tướng sĩ khác, đứng như tượng điêu khắc trong cung, vẻ mặt vẫn trang nghiêm như cũ.

"Này, Thái Minh, ngươi cứng nhắc như khúc gỗ vậy, không thấy mệt sao?” Gia Cát Huyền nhịn không được.


Thái Minh mặt không biểu tình, đoan chính đứng trong điện, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Gia Cát Huyền bĩu môi: "Đúng là một khúc gỗ!"

Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, gió đêm mang theo cái lạnh mùa đông, khiến Gia Cát Huyền rùng mình.

Mộ Dung Triệt mặc áo bào đen chậm rãi đi vào điện, con rồng vàng bốn móng thêu chỉ vàng tỏa sáng dưới ánh đèn, thể hiện uy nghiêm tối cao của bậc đế vương.

Trên mặt Thái Minh cuối cùng cũng lộ ra chút biểu cảm, cung kính quỳ xuống đất: "Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng."

"Bây giờ gọi Hoàng thượng còn hơi sớm, chờ cử hành đại điển đăng cơ xong, mới thực sự là Cửu Ngũ Chí Tôn." Gia Cát Huyền lắc lắc quạt lông vũ, cười híp mắt hành lễ: "Tham kiến Vương gia."

Mộ Dung Triệt thấy cũng không sai: "Tiên sinh nói cực phải."


Gia Cát Huyền nhìn thần sắc Mộ Dung Triệt, cười đùa giỡn: "Nghe cung nhân nói, Vương gia sủng hạnh một tử sĩ hộ tống Thái tử tiền nhiệm, xem ra, nữ tử kia rất hợp ý Vương gia nhỉ!"

Mộ Dung Triệt im lặng mỉm cười, nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm triền miên dây dưa khi nãy, ánh mắt hiện lên vẻ lười biếng.

Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải vô thức cọ xát với nhau, như thể vẫn đang tận hưởng xúc cảm mềm mại trơn nhẵn còn vấn vương.

Thái Minh cau mày thật sâu, khuyên nhủ: "Ôn nhu hương, anh hùng trủng.

Huống chi tử sĩ của Thái tử tiền nhiệm, chắc chắn sẽ tuyệt đối trung thành với tiền triều , giữ loại nữ tử này bên người tất thành tai hoạ, vẫn xin Vương gia nghĩ lại."

("ôn nhu hương, anh hùng trủng", nghĩa là "tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng".

)

"Không phải vậy, tướng quân nói sai rồi!" Gia Cát Huyền vừa lắc chiếc quạt lông vừa phản bác: "Trong quá trình chinh phục thiên hạ từ xưa đến nay, thuận tiện sủng hạnh mấy mỹ nhân, sau đó nạp vào hậu cung, cũng coi như chuyện tốt mà! Lão hủ nghe nói, sau khi Vương gia đăng cơ, Thái gia sẽ đưa nữ nhi vào cung bầu bạn cùng, tướng quân phản đối Vương gia sủng hạnh nữ tử khác như thế , chẳng lẽ sợ chiếm hết sự sủng ái của lệnh muội ?"

Trán Thái Minh nổi đầy gân xanh, mặc dù hắn biết quân sư luôn luôn điên điên khùng khùng, hay nói nhăng nói cuội, nhưng loại trò đùa này, cũng không phải có thể tùy tiện nói linh tinh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui