CHƯƠNG 36
Hôm sau.
Nguyên Tiếu Ngôn thật đúng là nói được làm được. Để Nguyên Ân được nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa còn phải mau chóng khôi phục thể trạng, hắn đã tự mình giám sát bảo đầu bếp làm chút thức ăn có kèm theo thuốc bổ cho y.
Nói nói đến thức ăn bổ dưỡng, thì khi mà hắn và Nguyên Ân còn đêm đêm mây mưa ấy, cũng vì muốn y bồi dưỡng thân thể nên đã thấy qua cách làm. Giờ đây đã có thể dùng lại được rồi. Vân Châu tuy đang lũ lụt ngập tràn nhưng trước đây vốn là nơi thành thị phồn hoa. Trừ ra hai bên bờ sông, thực tế thì cũng chẳng tổn thất gì nhiều cho lắm. Thế nên thực vật nơi này vẫn màu mỡ trù phú. Nếu ko, chẳng có nguyên liệu nấu ăn thì đã thành công cóc rồi.
Ngoài đốc thúc Nguyên Ân dùng cơm đúng bữa. Nguyên Tiếu Ngôn còn giúp y ghi lại tình hình thiên tai của các châu, phủ lân cận, kết quả thảo luận của các đại thần về phòng chống lũ lụt. Bất quá, chỉ mới viết có 1 bản là chán ngay rồi. Vừa mệt lại vừa ngán mà, nên hắn cứ đọc cho người khác chép lại. Dù sao Nguyên Ân vẫn phải cùng mọi người bàn bạc mà, nên có phải chính tay hắn viết hay ko, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm đâu.
Nhưng mà, nếu ko bận ghi chép, nghe người khác bàn luận mãi cũng chán thật ấy. Hắn cứ phải cố gắng thôi. Nếu hắn ko cố lên thì hoàng thúc sẽ ko biết ai đang đề xuất gì. Chỉ sợ khi ấy lại ko có tâm tình ăn uống nghĩ ngơi.
Lúc này, thân phận của Nguyên Tiếu Ngôn đã được công khai. Nguyên Ân đã nói với chúng quần thần kiểu như Hoàng Thượng lo lắng cho tình hình phía nam, nên cải trang xem xét. Hơn hết Nguyên Tiếu Ngôn vừa đến thì bộ máy quan lại biếng nhác bắt đầu sửa lại tư thế. Những lúc Nguyên Ân dùng bữa hoặc nghĩ ngơi, hắn liền giúp y chủ trì sự vụ. Đáng khen ở chỗ tuy còn chút ko kiên nhẫn, nhưng đã cải thiện phần nào ấn tượng từ trước đến giờ của các quan lại với hắn. Mọi người bắt đầu cho rằng hoàng đế này cũng ko phải là người quen sống trong nhung lụa.
Đương nhiên, ai cũng ko ngờ được, nghị lực kia là do sự trân trọng của Nguyên Tiếu Ngôn đối với Nguyên Ân mà có. Thật tế thì bản thân hắn vẫn cứ đi đi lại lại rõ vô dụng mà thôi. Bởi mới nói, tình yêu có thể ko hay ko biết thay đổi bản tính của một con người mà —— Tuy hiện tại Nguyên Tiếu Ngôn vẫn chưa biết hắn đối với Nguyên Ân ngoại trừ lòng lo sợ chỗ dựa của mình sẽ gặp bất trắc. Còn có, ngày đầu tiên khi đến Vân Châu, hắn đã đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng gầy yếu mệt mỏi của y. Nên tình cảm tiềm tàn bộc phát, nhất thời lấn át đi bản tính lời biếng, khí thế bừng bừng giúp Nguyên Ân làm việc.
Thấy Nguyên Ân vì sự cố gắng của mình mà khí sắc từ từ khá lên, lòng Nguyên Tiếu Ngôn thật cao hứng nha.
Đương nhiên, hắn đã không biết, Nguyên Ân cũng ko hoàn toàn yên tâm cho hắn giúp mình toàn bộ. Dù gì Nguyên Tiếu Ngôn chỉ giúp y ghi lại thôi, ko quyết định chuyện gì hết, tránh cho có đối sách sai lầm. Điều này là y yên tâm là hắn ko càng giúp càng rối. Bất quá, với mấy chuyện khẩn cấp thì vẫn phải tự mình chủ trì thôi. Nên dặn thêm hắn phải chú ý động tĩnh của mọi người khi có chuyện quan trọng thì phải báo mình biết ngay.
Dùng cơm nói tốn thời gian cũng ko phải, nhưng chẳng ít được là bao. Thường thì Nguyên Ân chỉ cần 2 khắc (~ 30’) là đã xong. Chỉ là buổi tối, nhiều khi lại có việc khẩn cấp cần bàn bạc, hắn liền ko chú ý đến thời gian gì cả —— Y đương nhiên biết Nguyên Tiếu Ngôn sẽ chép lại hết, nhưng y lại sợ hắn ta quá quan tâm đến thân thể mình, nên chuyện gì cũng cắm đầu mà viết, chẳng chịu gọi y xử lý. Thế là nếu ko phái người khác giám sát hắn một chút là chẳng cách nào yên tâm ngủ ngon được cả.
Bình thường, nếu buổi tối có quan lại đến bàn bạc sự tình là nhất định đã có chuyện lớn rồi. Nếu ko, bọn họ sẽ ko vô duyên vô cớ đến quấy rầy sự nghĩ ngơi của y làm gì. Nên ngoài mặt y vờ ngủ cùng Nguyên Tiếu Ngôn, nhưng thực tế thì chuyện gì cũng xem đến cả. Bất quá so với trước kia, Nguyên Ân đã ăn uống rất điều độ rồi. Cạnh đó, những lúc thảo luận vào ban đêm như thế, tuy ko thể bỏ mặc được nhưng toàn bộ tiến trình thảo luận đã được Nguyên Tiếu Ngôn ghi lại sơ lược trước đó rồi. Y giờ đây có thể xem lại rồi quyết định. Như thế có thể tiết kiệm được chút thời gian để nghỉ ngơi. Đúng như Nguyên Tiếu Ngôn đã nói, quá trình bàn bạc thật chiếm quá nhiều thời gian đi. Nếu hắn ko đến đây, thì cuộc thảo luận lớn nhỏ nào, y cũng đều phải tham dự rồi. Dù như thế nào thì trong lúc diễn ra cũng phải có người trông coi, nếu ko sẽ như rắn mất đầu chẳng có thể đi đến đây cả. Giờ đây, Nguyên Tiếu Ngôn cũng tạm xem như đã giúp y việc này rồi. Là làm thế thân nghe của y để nghe mọi người thảo luận.
Được Nguyên Tiếu Ngôn chăm sóc trong vài ngày. Tuy nguyên Ân đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn điều làm hắn lo lắng chính là tình hình thiên tai dịch bệnh.
Thực tế thì, lũ lục năm nay là lớn nhất trong vài thập niên trở lại đây. Nguyên Ân đã bố trí lực lương phòng hộ hai bên bờ rồi. Bất luận là tai họa gì xảy ra thì nạn nhân tử vong cũng là vô số. Nước giờ đã rút nhưng so ra vẫn chẳng thấm vào đâu cả.
Bệnh dịch vẫn đang tồn tại. Nếu ko muốn nói là có nguy cơ bùng nổ. Thế thì người chết sẽ còn rất nhiều.
Tuy đã được khoanh vùng trong 1 diện tích nhất định. Nhưng nó vẫn tồn tại đấy thôi. Nên lần nào Nguyên Ân đi xem xét tình hình nạn dân, cũng làm cho Nguyên Tiếu Ngôn lo lắng. Hắn sợ y bị lây bệnh, cứ hết lòng khuyên y ko nên tiếp xúc gần quá. Nguyên Ân đương nhiên là ậm ừh đồng ý cho qua chuyện.
Nguyên Tiếu Ngôn lo lắng đến cực điểm, ko biết nên làm sao cho tốt nữa, liền đề ra ý định muốn cùng Nguyên Ân đi tuần tra tình hình của nạn dân. Có hắn ở cùng, hẳn là y sẽ rất nghe lời đi, nên chắc sẽ ko đến gần đâu.
Đề nghị của Nguyên Tiếu Ngôn, đương nhiên là Nguyên Ân ko thể nào chấp nhận được rồi.
Có gì vui vẻ đâu, sao lại để Nguyên Tiếu Ngôn gặp nguy hiểm chứ. Cũng ko phải là chuyện sóng to gió lớn gì, chỉ là y có chút tư tình ko thể vượt qua được. Cả ngày cứ lo lắng đề phòng sợ Nguyên Tiếu Ngôn gặp bất trắc gì. Nên gặp phải áp lực căng thẳng. Nên bất kể là công hay tư, y đều sẽ ko đồng ý.
Đem những lời này nói cho hắn nghe xong, ngược lại Nguyên Tiếu ngôn liền có 1 cách kiến giải khác.
“Nêu ta ngày nào cũng cận kề bên thúc như thế. Nếu thúc bên ngoài bị nhiễm bệnh, sau đó về lại cũng sẽ lây cho ta thôi. Thế thì bị lây bệnh ở đâu cũng có gì quan trọng. Kia sao ko cho ta theo, xem xét dân tình chút đi? Mọi người nhìn thấy hoàng thượng tự mình tuần tra, chắc sẽ được ủng hộ đôi chút mà? Có thể cho mọi người 1 chút khí thế, ko phải là chuyện tốt lắm sao? Hơn nữa, chính thúc cũng đã nói, nếu ta cùng thúc đi tuần tra thì lo ta sẽ gặp bất trắc, áp lực tinh thần rất lớn. Như nhau thôi, thúc có nghĩ đến lúc ta ko biết thúc bên ngoài kia như thế nào cũng lo lắng ăn ko ngon ngủ ko yên ko. Chi bằng để ta và thúc cùng đi, chúng ta cùng có thêm người chăm lo cho nhau, được ko?”
Nguyên Ân thấy hắn thật kiên quyết, lời nói ko phải là ko có lý. Vốn biết tính cách của Nguyên Tiếu Ngôn hay vặn xoắn, ngay bản thân y nhiều khi cũng ko lay chuyển được. Thế là đành nhân nhượng nói: “Cho ngươi theo cũng được, chỉ là chỉ nhìn xem nạn dân thôi. Nếu là chuyện nguy hiểm như chỉ huy chống lụt gì đó, ngươi nhất quyết ko được theo. Nêu ko, chắc là thúc phải mệt chết rồi ah, vì chẳng ai lo cho thúc nghĩ ngơi, còn ghi chép công việc nữa chứ!”
Đề nghị này của Nguyên Ân khiến Nguyên Tiếu Ngôn đồng ý. Hắn chỉ muốn nhìn nạn ddân 1 chút thôi. Chuyện chống lũ cũng ko muốn can dự vào. Hơn nữa còn bệnh dịch lây lan, hắn đi chỉ thêm phiền, cũng chẳng phải chuyện vui gì cần hắn góp phần đâu.
Suy tính của Nguyên Tiếu Ngôn quả thật có hiệu quả. Nguyên Ân vì lo ngại hắn, nên cũng tránh xa mấy người bị bệnh dịch ra 1 chút. Cũng theo lời hắn nói, mọi người thấy hoàng đế địch thân tuần tra, tinh thần liền hăng hái lên rất nhiều. Từ đó tiến trình chống lũ cũng được tăng cao. Hắn được tiện cả đôi đường —— Vừa đươc chăm sóc cho hoàng thúc vừa ủng hộ sĩ khí —— Kế sách xem như thành công đi.
Nguyên Tiếu Ngôn tự đề ra cách thức làm cho lòng mình được yên tâm. Hắn cũng đã vắt hết óc mới nghĩ ra được biện pháp duy nhất này. Vừa giải được nỗi lo trong lòng mình đồng thời ko làm chậm trễ chính sự. Còn có thể lấy đại cục làm trọng, mọi chuyện đều chu toàn. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...