CHƯƠNG 23
Tuy mấy năm nay, đối với bọn phi tần hắn cũng chẳng ham thích là bao. Bất quá một năm cũng tuyển vào một người. Đến bây giờ tính ra cũng có đến 5 phi tử rồi. Năm nay hẳn cũng có thể tuyển thêm được nữa. Nhưng vì chuyện quan lễ nên đã chậm trễ ít nhiều.
Năm phi tử này đã sinh cho hắn đến 3 hài nhi. Nhưng hắn luôn cảm thấy, bất luận là hoàng tử hay hoàng nữ thì lớn lên đều giống y chang Nguyên Ân cả. Suy nghĩ này làm cho hắn thật tình ko mấy dễ chịu chút nào ── Nguyên Tiếu Ngôn khi đó còn ko biết rằng đó là sự ghen tỵ đang ngấm ngầm trong cơ thể mình. Hắn chỉ cảm thấy hoàng tử hay hoàng nữ nếu lớn lên giống Nguyên Ân thế kia, thì thật như là Nguyên Ân đang muốn soán vị mình đi. Này chẳng khác nào là Nguyên Ân đang hãm hại mình nên hắn ko thoải mái thôi ── Thế là liền hừ một tiếng, nói: “Ta không sủng hạnh các nàng, không phải còn có ngươi hay sao? Ngươi trước kia ko phải thường xuyên đến ‘an ủi’ phi tử của ta sao?”
Nguyên Ân nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói thế, thì ngay lập tức âm thầm đánh giá thật kỹ càng. Xem thử thái độ của hắn khi nói mấy lời này là có chút nào ghen tỵ ko. Cuối cùng, y thật thận trọng mà nói: “Sao có thể như thế được. Ta sao có thể làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo như thế kia chứ?”
Đã làm còn ko có gan thừa nhận. Điều này khiến Nguyên Tiếu Ngôn nổi nóng, mặc kệ thân thể vừa mới hoan ái còn đang rất mệt nhọc mà [Bịch] 1 cái ngồi bật dậy luôn. “Này! Nguyên Ân,chuyện rõ như ban ngày rồi mà ngươi còn nói dối được ah? Trong cung này ai mà chẳng biết đến gian tình của ngươi hử?”
“Tiếu Ngôn đừng kích động như thế ah! Thúc giở tay xin thề, thúc với phi tử của ngươi là trong sạch mà.” Nguyên Ân nhấc một ta thề vỗ về Nguyên Tiếu Ngôn đang rất bức xúc kia.
“Vậy ngươi giải thích làm sao chuyện thường xuyên qua đêm chỗ phi tử của ta.”
“Ta đây chẳng qua là muốn đi xem thử các hoàng tử và hoàng nữ được giáo dục ra sao thôi. Cũng nhân đó mà dạy dỗ chúng 1 chút. Ngươi xem, ngươi chẳng trông nôm đến chuyện học hành của chúng nó gì cả nha….”
Thật ra Nguyên Tiếu Ngôn đã muốn cãi lại. Ai bảo Nguyên Ân thường xuyên ngụ lại hậu cung làm gì. Để cho hắn nghĩ mấy nhóc kia là con của ổng nha. Vì thế, hắn cũng lười dạy dỗ bọn chúng luôn. Nói cách khác, hắn sao có thể giáo dục con cái của người khác được chứ? ── Nói ko chừng để Nguyên Tiếu Ngôn giáo dục con cái, cũng tốt lắm àh. Có điều đừng dạy luôn cái ngu của hắn cho chúng là được nha.
Lại nghe Nguyên Ân nói tiếp: “… Đặc biệt là các hoàng tử, chúng là đế quân tương lai của đất nước mà. Nếu ko dạy dỗ đàng hoàng, mặc kệ bọn chúng theo mẫu phi của mình học tập ra sao cũng được. Ta chỉ sợ các nàng giáo ra 1 lũ vô tích sự thôi. Hơn nữa, như thế sẽ làm cho các hoàng tử dễ dàng hình thành tính tình trẻ con, hay ỷ lại vào mẹ mình. Lúc đó sẽ dẫn đến chuyện ngoại thích chuyên quyền. Nên mới đặc biệt giáo dục chúng chút thôi.”
“Còn chuyện ngụ lại ở đó luôn. Là do ban ngày chính vụ bề bộn. Một chúng thời gian cũng ko có đi. Chuyện giáo dục hài tử đành phải đợi đến tối xử lý thôi. Lần nào dạy xong thì trời cũng đã khuya lắm rồi, ta tiêu phí cũng gần hết cả đêm, nếu lại trở về thì chẳng phải lại lãng phí thời gian nghĩ ngơi trên đường đi sao. Thúc ngày nào cũng thế nên mệt lắm đó. Công việc nhiều thế kia mà, đành phải tận dụng thời gian để ngủ nghĩ nữa chứ, ngươi nói có đúng ko?”
Đương nhiên, y cũng chẳng phủ nhận mình ở lại chỗ bọn cung phi là có 1 chút cố tình. Nhưng nguyên nhân ko phải là làm cho Nguyên Tiếu Ngôn bị cắm sừng. Mà là muốn hắn cảm thấy mình và phi tử của hắn có gì đó ko minh bạch, từ đó sẽ chẳng thể nào thương yêu một ai hết. Mục đích duy nhất chỉ có 1 là y sợ Nguyên Tiếu Ngôn không thương mình. Ngược lại đi yêu người khác nên mới làm ra chuyện thế kia, khiến cho Nguyên Tiếu Ngôn chỉ cần nghĩ đến phi tử là nhớ ngay đến chuyện họ có quan hệ mờ ám với mình từ đó ko còn tâm tình gì nữa. Dù sao thì lúc đó quan hệ của bọn họ cũng ko giống như bây giờ. Y phải chịu đựng cảnh nhìn hắn cùng bọn phi tần hoan ái đã khổ sở tưởng chết đi được. Nếu Nguyên Tiếu Ngôn còn có thể yêu một ai đó nữa, y chỉ sợ rằng mình ko khống chế được mà sinh tâm ma làm đến chuyện tàn nhẫn gì cũng ko biết, nên đành phải ra hạ sách đó thôi.
Lý do thật sự thì giờ đây Nguyên Tiếu Ngôn vẫn chưa nói thích y, nên Nguyên Ân ko thể nào nói ra được rồi. Nếu để cho Nguyên Tiếu Ngôn biết mình đã sớm thương hắn từ lâu, thì có trời mới biết tiểu quỷ vô pháp vô thiên này sẽ làm đến chuyện gì nữa. Vì thế mới bịa đại nguyên nhân này mà thôi. Thật ra, muốn giáo dục hoàng tử hay hoàng nữ thì cần cần quái gì phải tiến cung kia chứ. Đương nhiên chỉ có thể là để ngủ lại mà thôi. Cũng chính là tự nhiên gieo vào lòng Nguyên Tiếu Ngôn những nghi ngờ mơ hồ này mà thôi.
Thật ra nếu vừa rồi Nguyên Tiếu Ngôn ko cứ chăm chăm vào ý nghĩ y cùng hoan ái với người khác. Thì y cũng ko giải thích chuẩn ko cần chỉnh như thế đây áh.
Tuy Nguyên Ân có thể lý giải hợp tình hợp lý đến như thế. Nhưng cũng ko thể ngay lập tức làm tiêu tan đi cõi lòng đầy nghi hoặc của Nguyên Tiếu Ngôn. Thế là hắn liền nghi hoặc hỏi: “Thật vậy chăng? Dù là chuyện giáo dục hoàng tử hoàng nữ đi nữa thì cũng đâu nhất thiết phải ngủ lại chỗ bọn cung phi chứ? Dù mệt cách mấy, thúc cũng nên nghĩ đó là chỗ của phi tần mà, chuyện này thúc nên tự hiểu mà ko gây ra hiểu nhầm gì mới phải chứ?”
“Này thì có hiểu nhầm gì kia chứ? Một cung điện lớn như vậy, nhiều người hầu kẻ hạ như vậy. Ta đây có tiếp xúc với cung phi hay ko, bọn họ đều ko tự nhìn thấy được sao? Nếu ko thì con mắt của một đám người kia dùng vào việc gì thế? Ta chính là quang minh chính đại đó nga. Có gì mà hiểu với nhầm hử? ── Tiếu Ngôn nếu đã nghi ngờ hoàng thúc ko trong sạch, chắc cũng đã hỏi qua bọn cung nhân xem thử thúc là làm gì trong cung chứ?
Nguyên Ân thật ra là biết rõ nhưng vẫn cố tình.
Y vốn biết rõ Nguyên Tiếu Ngôn chưa từng hỏi qua tình hình của mình, nên mới cố ý nói như thế.
Thật ra, lần đầu tiên Nguyên Tiếu Ngôn bắt gặp hắn ngủ lại ở cung điện của hậu phi, thì cũng muốn hỏi lắm rồi ── Nhưng hắn vốn đã tập thành thói quen, có hỏi cũng như ko ── Vì chuyện gì bọn người của Tiểu Lục Tử cũng đều nói cho hắn biết cả. Chính xác thì Nguyên Ân có ở chỗ cung phi thật. Nhưng, Nguyên Tiếu Ngôn lại lười truy ra tình hình cụ thể, tỷ như có đụng chạm hay ko, thậm chí là việc *** loạn nữa kia. Nguyên Tiếu Ngôn bình thường đều chẳng hỏi đến 1 câu, vì trong đầu đã vô thức hình thành đáp án từ lâu rồi. Hắn thấy chuyện Nguyên Ân gian díu cùng hậu cung quá phức tạp đi. Nên sợ rằng mình nghe xong đáp án thì sẽ nổi trận lôi đình nên chi bằng chẳng đả động gì đến vẫn hay hơn.
Lúc này, nghe Nguyên Ân nói cũng có chút hợp lý, nhưng Nguyên Tiếu Ngôn vẫn cảm thấy có điểm ko tin được cho lắm. Thế là sẵn tiện hỏi luôn: “Sao ta đây cảm thấy…. bọn hoàng tử hoàng nữ kia lớn lên có bộ dáng thật giống thúc lắm đó?” (*lau mồ hôi* Chuyện này chỉ có trong Đam mỹ thôi *tiếp tục lau mồ hôi*)
Nguyên Ân nghe Nguyên Tiếu Ngôn hỏi như vậy, thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Bọn chúng lớn lên giống y? Mắt của Nguyên Tiếu Ngôn là dùng để làm gì vậy trời? Mà dù có thật sự giống đi, cũng bởi vì y là chú của hắn mà. Cùng là quan hệ huyết thống, lại rất gần nữa. Ko giống mới là lạ đi!
Thế là nhân tiện nói: “Tiếu Ngôn nếu vẫn ko tin, có thể đến Tây Phượng tìm 1 bà mụ cổ, người mà có thể nhận biết thân nhân ấy. Bảo bà ta lấy chút máu trên người mấy hoàng tử hoàng kia. Nếu các ngươi ko phải cha con, thì cổ kia hút máu ngươi rồi, sẽ ko hút máu mấy hài tử kia nữa đâu. Ngươi đã ko tin lời thúc, hay là tìm đến thử 1 lần đi?”
Nguyên Tiếu Ngôn nhìn kỹ mặt mũi của Nguyên Ân một lúc nữa, rồi mới bán tín bán nghi, nói: “Thật ko đó? Thúc thật sự ko có lâm hạnh qua phi tử của ta chứ? Rồi mới sinh hạ mấy hài tử kia, nên hình dáng của bọn chúng chẳng khác thúc là mấy hết. Sau đó thì để một đứa lên ngôi, bắt ta thoái vị, còn thúc thì tiếp tục làm nhiếp chính vương?”
Nguyên Tiếu Ngôn đem toàn bộ sầu não từ trước đến giờ của mình mà hỏi hết ra miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...