Hoàng Thư


Nếu như phải nói về một chuyện mà Lý Phách ghét nhất nhưng không thể nào tránh được, đó chính là đi mua sắm.
Từ nhỏ, anh đã không phải tự mình chọn lựa bất kỳ điều gì, chỉ cần là thứ tốt nhất, bà Lý – mẹ anh sẽ đóng gói nó đem đến trước mặt anh.

Cho đến khi đi sang Mỹ du học, phải tự mình làm hết tất cả mọi việc, từ đi chợ, nấu ăn, quét nhà cho tới chà nhà tắm.

Đặc biệt là chà nhà tắm, Lý Phách còn nhớ lần đầu tiên anh phải chạm bàn tay vào bàn chải chà bồn cầu, anh đã không ăn gì được cả ngày.

Sau này về nước, Lý Phách dọn ra ở riêng, mặc dù cũng có giúp việc đến dọn dẹp hàng tuần, nhưng đã thành thói quen, phần lớn việc nhà đều là do anh làm, trong đó đương nhiên có cả việc tự mình đi mua sắm đồ dùng.

Nguyên nhân mà Lý Phách ghét việc mua sắm thì cũng rất đơn giản, đó là vì anh không thích lựa chọn, mà siêu thị hay cửa hàng tiện lợi thì phải tự mình lấy đồ.

Sau khi hẹn hò với Hà Du Quân, anh đều nhờ cô đi mua sắm cùng mình.

Có điều có những hôm Du Quân bận, chẳng hạn như hôm nay thì anh phải tự đi mua một mình.
Lý Phách lười biếng tựa vào xe đẩy siêu thị, vừa đi vừa nhìn những món hàng trên kệ bằg vẻ mặt chán chường chưa từng thấy.

Thật ra thì anh có thể nhờ Tiểu Nhu – bạn gái khác của anh đi cùng.

Nhưng không hiểu sao dạo gần đây anh bắt đầu thấy chán việc quen nhiều bạn gái nên cũng không muốn liên lạc với cô ấy nhiều.

Chẳng lẽ nào anh đã đến cái tuổi cần một mối quan hệ lâu dài như bố anh nói: “Cứ ăn chơi đi, rồi sẽ đến lúc con cần thành gia lập thất!”
Vừa với tay lấy một chai cồn sát trùng trên kệ xuống, Lý Phách vừa lẩm nhẩm:
“Không thể nào, mình mới hai mươi lăm tuổi thôi, không thể nào phải lập gia đình sớm như vậy được!”
Trong đầu Lý Phách lúc này, những hình ảnh ăn chơi thâu đêm suốt sáng, những điệu nhảy khêu gợi trên sàn quán bar hiện lên.

Không được, anh vẫn còn nhiều thứ để nếm trải lắm.

Và, chẳng biết vì gì, hình ảnh cặp mông căng tròn ẩn hiện trong lớp váy công sở của cô gái nhạt toẹt kia lại hiện ra.

Đúng vậy, anh vẫn còn chưa được thò tay được vào trong tà váy đó, chưa thể kết hôn sớm vậy được.

Đang đứng thẫn thờ với những ý nghĩ dâm dục thì khuôn mặt của người con gái nhạt toẹt kia – Lâm Dương, đột nhiên xuất hiện, không phải trong đầu Lý Phách, mà là phía sau cái kệ mà Lý Phách vừa lấy chai cồn xuống.
Lâm Dương cũng đang đi mua sắm một vài đồ dùng cần thiết cho chuyến đi Thượng Hải công tác sắp tới, nhưng khác với Lý Phách, cô mua rất nhiều thứ : từ snack, mì gói đến dầu gội, sữa tắm, nước rửa tay.

Cứ nhìn một núi đồ nhỏ trong xe đẩy của cô, cứ như cô định dọn nửa cái siêu thị về nhà.
Lý Phách nhìn khuôn mặt chăm chú lựa đồ của Lâm Dương, cô ấy không thấy anh, cũng không nhìn ai cả.

Chỉ mở to mắt chuyên tâm săm soi từng món đồ để trên kệ.

Lý Phách tự hỏi, có khi nào cô đọc hết tất cả những thứ ghi trên bao bì hàng hóa không nhỉ.

So với việc phải mua đồ, thì việc quan sát Lâm Dương đối với Lý Phách tương đối thú vị hơn.

Đôi chân Lý Phách không tự chủ được đi theo cô.
Hôm nay là ngày nghỉ, cho nên Lâm Dương mặc một chiếc váy mỏng màu xanh nhạt, khoác áo khoác len mỏng, không che được đôi vai gầy mong manh, mái tóc dài được buộc gọn thả xuống vai, trông tươi mát như một bông hoa cúc Hy Lạp đẫm sương sớm.

Lúc Lâm Dương tập trung làm một chuyện gì đó, tự nhiên trên người cũng mất đi sự lạnh nhạt, mà chỉ còn dáng vẻ của một cô học sinh đang chăm chỉ học tập, tỏa ra một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Lâm Dương đang định đẩy xe đẩy sang khu vực đồ tươi để mua trái cây thì nhìn thấy Lý Phách, với một nụ cười đáng ghét đứng dựa vào xe đẩy nhìn mình.

Tầm mắt cô rơi vào bàn tay thon dài của Lý Phách đang cầm tay vịn xe đẩy.

Mới hôm qua thôi, cô đã thấy đôi tay này, nhẹ nhàng mơn trớn đôi má của cô, làm cô khoan khoái như tắm mình trong gió xuân, và cũng bàn tay này, vuốt ve dọc theo cẳng chân của cô, lên tới đùi rồi lưu luyến ở đó mãi không buông, khiến cô ngứa ngáy nhột nhạt,vừa muốn tay anh ở đó lâu hơn, vừa muốn anh dừng lại.

Và tất nhiên là những điều đó đều xảy ra trong giấc mơ của Lâm Dương.
Nhớ lại những điều đấy khiến cho má Lâm Dương không tự chủ được lại đỏ lên, cô vội quay mặt đi, không nén nổi vẻ thẹn thùng.

Dáng vẻ né tránh của Lâm Dương khiến cho Lý Phách lại càng thêm hứng thú.

Anh tiến tới chào hỏi:
“Chào chị Lâm, thật khéo quá.

Không ngờ đi siêu thị cũng có thể gặp được chị!”

Lâm Dương trả lời qua kẽ răng:
“Đúng vậy, không ngờ đến đi siêu thị cũng phải gặp cái mặt của cậu!”
Lý Phách đẩy xe đi song song với Lâm Dương, anh cao hơn cô hơn cái đầu, nên đi gần thế này cúi xuống nói chuyện rất mỏi cổ, thế nhưng anh vẫn không kiềm được muốn đi đến gần cô.

Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô khi anh trêu chọc cô:
“Sao chị lại nói thế, tôi buồn đấy,chị đi mua gì thế?”
Thông thường, Lý Phách không quan tâm tới những món đồ linh tinh, nhưng mà đồ linh tinh trong giỏ hàng của Lâm Dương lại khác.

Anh cầm lên một chai dầu gội, đó không phải là dầu gội của Pháp như của anh, mà là của một hãng nào đó của Trung Quốc, ghi là dầu gội thảo dược, anh phì cười:
“Tới dầu gội của chị mà cũng chán như chị vậy!” Sau đó Lý Phách bỏ trở lại giỏ hàng, tiếp tục cầm lên món đồ khác.

Lâm Dương không chịu được, đánh mạnh vào vai Lý Phách, nói:
“Tên này, làm gì vậy, sao cậu không tự mua đi!”
Lý Phách lưng dài vai rộng, đương nhiên không để mấy cú đánh của Lâm Dương vào mắt, cứ xem như cô ấy đang gãi ngứa cho mình, tiếp tục lục lọi giỏ hàng của Lâm Dương, cái nào anh cũng phải nhìn qua một lượt, và anh nhanh chóng tìm thấy phía dưới cùng giỏ hàng, vài cái quần lót ren màu đen.

Lâm Dương cũng nhìn thấy, cô vội vàng nhào tới chụp lại.

Thế nhưng đã muộn, Lý Phách khoái trá cầm lấy một cái quần lót mà nghiên cứu:
“Chị Lâm à, sở thích của chị về phương diện này giống tôi đấy!”
Nhìn khuôn mặt đắc chí của Lý Phách trông mới ngứa mắt quá đi mất.

Lâm Dương xỉa xói:
“Ồ.

Thế cậu cũng mặc loại quần này à, thế để tôi tặng nó cho cậu nhé?”
Lý Phách tỉnh bơ, hạ giọng trả lời bằng một giọng trầm thấp, không chỉ vậy, còn nhấn nhá từng chữ như sợ cô không nghe thấy:
“Không, tôi cũng thích chị mặc loại quần này, trông đỡ chán biết bao nhiêu!”
Vừa nói Lý Phách vừa đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của cô bằng một ánh mắt nóng bỏng.


Nói về trình độ mặt dày thì Lâm Dương không thể bì được với Lý Phách rồi, cô tức giận đưa chận giậm thật mạnh vào bàn chân phải của anh.

Lý Phách bị đau, vội buông cái quần ra, nhưng vẫn không quên lẻo mép:
“Thật ra chị tặng tôi cũng được, nhưng là cái nào không mới nhé, tôi không thích quần mới!”
Lâm Dương vừa di gót chân trên chân Lý Phách, vừa tức giận đến đỏ mặt:
“Hà Du Quân có biết cái miệng của cậu tiện như thế này không?”
Lý Phách vẫn giữ nguyên nụ cười cợt nhả trên mặt, không hề đổi sắc:
“Cô ấy không những thích, mà còn muốn tôi nói bậy thêm nữa kìa”
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng không đứng đắn của Lý Phách, Lâm Dương quyết định là sẽ mặc kệ anh.

Cô đẩy xe hàng đi qua khu khác.

Lý Phách cũng nhanh chân đuổi theo.

Cô thấy anh cứ tò tò theo thì cũng chẳng còn tâm trạng nào mà mua sắm nữa, quyết định đi về luôn.
Lúc đi ngang qua khu vực bày bán băng vệ sinh, Lâm Dương chợt nhớ ra hình như là băng vệ sinh ở nhà đã hết, bà dì của cô thì đang tới, cô cần mua thêm băng vệ sinh.

Cô vừa định đưa tay lấy thì chợt nhớ rằng tên Lý Phách vẫn đang đi theo mình.

Lâm Dương quay đầu lại, nói với tên Lý Phách đang trố mắt ra nhìn mình:
“Sao cậu không tự đi mua đồ đi, sao cứ đi theo tôi thế?”
Lý Phách trơ trẽn nói:
“Siêu thị này chị xây à, tôi chỉ đi mua đồ thôi, tôi đi theo chị khi nào?”
Lâm Dương quẫn bách:
“Cậu đi chỗ khác cho tôi nhờ đi mà!”
Lý Phách thấy điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc của Lâm Dương, rồi nhìn lên giá hàng bên cạnh, chợt hiểu ra gì đó, nói:
“À, hóa ra là mua cái này à?” Anh vừa nói vừa đưa tay lấy một túi băng vệ sinh cho thẳng vào...!xe đẩy của anh.
Lâm Dương trân trối nhìn một loạt động tác nhanh gọn, không hề thừa thãi của Lý Phách.

Rốt cuộc thì tên này có một chút tế bào xấu hổ nào không vậy? Cô hít một hơi dài, nhắm mắt lấy đại hai gói băng vệ sinh loại thường dùng rồi đi nhanh khỏi chỗ này.

Lâm Dương thề, nếu như có thể, cô sẽ bốc hơi khỏi siêu thị ngay để bay về nhà.
Lý Phách bám theo Lâm Dương tới tận quầy tính tiền.

Lâm Dương đã quyết tâm thi hành chính sách làm lơ triệt để.

Sau khi quét mã hết giỏ hàng cho Lâm Dương xong, nhân viên đột nhiên hỏi:
“Tính tiền chung hay sao ạ?”
Lúc này Lâm Dương mới để ý thấy tên Lý Phách đang lấy đồ trong giỏ hàng của hắn bỏ vào phần của cô.

Cô chưa kịp nói gì thì anh đã nói:
“Tính chung đi, nhưng để riêng” Bằng một giọng nói yêu chiều, cứ như anh và cô là một tình nhân giận dỗi đi siêu thị vậy.

Trông thấy cô nhân viên nhìn mình và Lý Phách cười ám muội, Lâm Dương tức không chịu được.

Cô ngước lên, nhìn kệ bán hàng đặt cạnh quầy tính tiền, cô quyết đoán lấy một gói đồ bỏ lên bàn, nói với nhân viên đang quét mã tình tiền:
“Tính cả cái này nữa?”
Lý Phách ngạc nhiên, bởi vì cái gói be bé mà Lâm Dương vừa để lên bàn, anh không thể nào nhìn nhầm được, chính là một gói Durex Invisible.
Trong lúc anh không hiểu vì sao cô lại làm thế thì đã thấy cô nhân viên thu ngân nhìn mình với ánh mắt đầy ái ngại, nói:
“3541 tệ ạ!”
Lý Phách biết điều đưa thẻ tính tiền và xách túi đồ vừa mua trong khi Lâm Dương đứng một bên cười đến rung người.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười một cách vô tư như vậy, cứ như một đứa trẻ, nhất thời quên cả phản ứng, đắm chìm trong nụ cười của cô.

Anh sờ mũi một cái rồi đưa cho Lâm Dương túi đồ của cô:
“Của chị này!”
Lâm Dương đưa tay cầm lấy túi đồ.

Mặc dù để cho Lý Phách tính tiền giúp thì cũng ngại, thế nhưng hắn ta cũng trêu chọc cô một buổi rồi, coi như đây là phí giải trí cho anh ta vậy.

Nghĩ thế, Lâm Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, chào tạm biệt Lý Phách rồi đi về.
Lý Phách biết cô không có ô tô, vừa định nói với theo để đưa cô về thì anh chợt nhớ gì đó, mở túi đồ của mình ra nhìn.
Nằm chễm chệ bên trên, chính là một gói nhỏ xinh màu bạc in dòng chữ Durex Invisible, Close fit ( size nhỏ nhất).

Nhất thời, hình ảnh cô nhân viên thu ngân nhìn Lý Phách đầy ái ngại hiện ra trong đầu anh.

Anh nghiến răng ken két:
“Thật đúng là biết chơi mà!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui