Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)


Cung nữ sớm đã rũ hết tuyết trên cành hoa xuống rồi, hoa mai đỏ kiều diễm, hoa mai trắng thanh thuần, mỗi loại đẹp một kiểu khác nhau. Nguyên Đình không để Hoa Ly tự mình đi hái, sợ sẽ khiến tay nàng bị lạnh, liền để nàng đứng chỉ cành nào rồi hắn sẽ tự mình đi hái.
 
“Trẫm thấy cành này cũng không tệ, cánh mai hồng mới nở đẹp thật kiều diễm.”
 
Hoa Ly lại lắc đầu, chỉ sang phía sau đó, nhẹ giọng nói: “Vẫn nên để nó nở ở đầu cành như thế đi, đổi cành kia đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đẹp đẽ nhất nếu như hái mất rồi, một khắc sau sẽ héo rũ, nàng làm sao nỡ lòng làm vậy chứ.
 
Nguyên Đình cười như không cười, tay phải đeo nhẫn ngọc lại hái cành hoa mà mình nhìn trúng lúc nãy xuống trước, Hoa Ly đứng bên cạnh hắn lập tức nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn. Trong đôi mắt nhu hòa lạnh như băng kia lại có một tia phẫn uất nổi lên.
 
“Ta nói là cành kia mà!”
 
“Thế sao? Nhưng trẫm lại cảm thấy cành này đẹp.”
 
Đại khái là hơi tức giận, mặt nàng như ánh bình minh trên tuyết, giống hệt như tượng quan âm trên bàn cuối cùng cũng có cảm xúc. Ánh mắt đang trừng lớn nhìn hắn khiến Nguyên Đình vui vẻ, trên mặt lại làm như thờ ơ.

 
Sau đó hắn không như thế nữa, chỉ thuận theo lời Hoa Ly nói mà hái những cành hoa mai đặt vào trong giỏ mà cung nữ đang cầm, rồi nắm tay Hoa Ly đi vào tận sâu trong rừng mai.
 
Nơi gần bên hồ vậy mà lại mọc lên hai cây hoa quấn lấy nhau, bông hoa kia nở rộ không giống hoa mai cũng không giống hoa đào. Hoa Ly cũng lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này, cánh hoa trắng hồng quấn lấy nhau, nổi bật trong nền tuyết trắng không giống như vậy dưới trần gian.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Ly có còn nhớ không?”
 
“Đây là…”
 
“Nàng quả nhiên không còn nhớ nữa.” Khóe môi hắn cong lên nhàn nhạt, dường như lại là chuyện mà hắn đã dự liệu từ trước., nhưng cũng có chút thất vọng khó tránh khỏi.
 
Gió thổi mạnh hơn, nhìn về cánh hoa tuyết đang bay kia, Hoa Ly bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nàng có chút chần chừ rồi bước tới dưới gốc cây, thân cây sần sùi mơ hồ quấn lấy nhau, bông hoa nàng tận tay sờ vào khiến nàng sửng sốt.
 
“Đây là cây non năm ấy trồng sao? Ta, ta còn tưởng… sao có thể lớn như thế này rồi?”
 
“Cho rằng đã chết rồi sao?” Nguyên Đình cũng đi tới dưới gốc cây, nhặt lên một bông hoa rơi dưới tuyết, nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trên cánh hoa rồi chậm rãi nói: “Đây là cây hoa mẫu hậu cho ta trồng, bà ấy nói phải trông nó cùng với người con gái trong lòng mình. Trẫm lại không nghe, năm đó liền trồng cây non này.”
 
Sau đó, khi hắn mới mười tuổi, liền kéo nàng khi đó mới sáu tuổi, cùng nhau trồng hai cây này trong tuyết.

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Từ năm đó trở đi, hai cây này liền quấn lấy nhau không tách ra, nở ra bông hoa sáng lạn đầu tiên.
 
Rất nhiều khi Nguyên Đình đều nghĩ, hắn và nàng liệu có giống như hai cây này, cuối cùng quấn quýt dây dưa cùng nhau, mãi mãi không tách rời không…
 
Nguyên Đình ôm chặt lấy Hoa Ly, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay nàng, khuôn mặt anh tuấn vùi vào cổ nàng, hai người dựa sát vào nhau, hắn đặt bông hoa vừa nãy vào lòng bàn tay nàng, thấp giọng nói:
 
“A Ly cảm thấy chúng ta có giống hai cây này không?”

 
Lông mi cong vút kiêu hãnh hơi động đậy, Hoa Ly nhìn bông hoa trong tay, cánh môi phấn hồng hơi nhếch lên, nhưng không nói tiếng nào.
 
Giống sao? Chẳng giống chút nào hết, cho dù có thì giữa hai người cũng sẽ không nở được bông hoa đẹp đẽ sáng lạn tới như vậy.
 
Nguyên Đình không hề đợi đáp án của nàng, trong lòng đã rõ như gương rồi. Nắm ngón tay nắm chặt lấy tay nàng, tình cảm trong lòng quá sức mãnh liệt, cho tới khi nghe thấy Hoa Ly kêu đau, hắn mới ý thức được mình lại mất khống chế rồi.
 
“Lạnh rồi, chúng ta về thôi.”
 
Nói xong liền cứ thế ôm lấy Hoa Ly trở về, giày kim long đế rất dày dẫm lên tuyết trắng, từng bước vững vàng quay hề.
 
Khi gió lạnh thấu xương thì cũng là lúc cây hoa đằng sau rơi xuống những bông hoa đẹp nhất.
 
Cung nữ mang bình ngọc tới còn chưa được dùng, Nguyên Đình đặt hoa ly lên bàn đã đặt đầy hoa mai, gấp gáp đẩy vỡ mười bình ngọc xuống đất, tiếng bình vỡ không ngừng vang lên.
 
“Ngươi, Nguyên Đình ngươi đủ rồi đó!”
 
Thanh thiên bạch nhật, trước mặt còn thẳng tới lâm viện, hắn vậy mà ép nàng ở đây làm chuyện đó. Hoa Ly tức tới đỏ bừng mặt, tay cứng ngắc chống đỡ lấy hắn, rồi dùng chân giãy dụa. Hắn lại mặc kệ nàng rồi bá đạo hôn xuống đôi môi mềm mại ấy khiến nàng không kịp thở.
 
Không biết từ khi nào, tay hắn đã dò tìm xuống dưới váy nàng, ngón tay linh hoạt vân vê cánh hoa mềm mại nhất đó, vân vê khiến cả người nàng nóng lên, vân vê khiến cho nó ướt đẫm.

 
“Ừm ~”
 
Hương mai phảng phất, ánh sáng rực rỡ, dưới long bào đã lộn xộn là làn váy toán loạn, nhưng lại chẳng có chỗ nào bị hở ra cả. Trong mê loạn vẫn duy trì sự kích thích nơi thần bí đó.

Giữa trán Hoa Ly đã thấm mồ hôi, nàng vốn nên cảm thấy lạnh, nhưng sau khi ngón tay hắn thâm nhập vào cơ thể, nhiệt nóng lại lan tỏa toàn thân, cả người nằm trên bàn run rẩy, cuối cùng không chịu nổi nữa thì ngẩng đầu mở miệng, nàng dùng tất cả hàm răng cắn vào cổ hắn.
 
Ngón tay thon dài trong mật huyệt bị hút chặt, khi nhanh khi chậm mà khấy đảo bên trong vách thịt.
 
“Ô!”
 
Nguyên Đình chỉ cảm thấy cần cổ đau đớn vô cùng sảng khoái, cái miệng nhỏ cắn hắn vẫn không ngừng nức nở, ngón tay trong u cốc không ngừng thay đổi động tác, lúc thì đè xuống, lúc thì móc gảy, lúc thì trừu sáp cắm rút nhanh chóng, … Một ngón tay, hai ngón tay, rồi tới ba ngón tay, mở rộng nàng, rồi trêu chọc nàng.
 
“A Ly, vẫn là phía dưới nàng cắn chặt hơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui